← Ch.231 | Ch.233 → |
Lạc Ninh giúp mẹ xử lý nhà ấm trồng hoa xong, hỏi: "Hi Hi đâu rồi?".
Khương Tâm Hân trả lời: "Nó dẫn mấy bạn học đến chỗ dòng suối nhỏ trên núi bắt cá chơi rồi". Bà lại giơ tay nhìn đồng hồ, "Chắc là cũng sắp trở về".
Lac Ninh cười nói: "Hi Hi đã quen với trường lớp chưa? Con thấy em ấy đã cởi mở hơn nhiều rồi đó".
Sau khi cô điêu khắc khối san hô đỏ ngàn năm mà cô đã đấu giá thành công trước đó thành vòng tay cho em trai đeo, cơ thể của cậu đã hoàn toàn như người bình thường. Mẹ nuôi của cô sắp xếp cho Lạc Hi đi học tại một trường trung học phổ thông gần đó. Chỉ số thông minh của Lạc Hi rất cao, trước kia khi còn ở nhà, cậu đã học xong toàn bộ chương trình trung học phổ thông thông qua các khóa học trực tuyến. Mặc dù Lạc Hi chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng nếu như cậu đi thi đại học thì cũng có thể đậu vào đại học thủ đô. Nhưng Lạc Ninh cảm thấy trước kia em trai suốt ngày ở nhà, không được trải nghiệm tuổi học trò giống như những thanh thiếu niên bình thường khác. Cho nên sau khi cô bàn bạc với mẹ và trưng cầu ý kiến của Lạc Hi xong, mới sắp xếp cho cậu đi học trung học phổ thông. Thứ nhất là cậu đang trong độ tuổi học cấp ba, thứ hai là cậu cũng có thể trải nghiệm cuộc sống trung học phổ thông. Bây giờ mới đi học được nửa tháng, đã gặp được những người bạn tốt, chuyện này rất đáng mừng.
Trong mắt Khương Tâm Hân cũng tràn ngập ý cười, "Đúng vậy, mẹ thấy bây giờ ngày nào nó cũng vui vẻ đến trường".
Tuy trước kia con trai của bà không thể nói là sống nội tâm, nhưng lại quá ngoan ngoãn và ít nói. Bây giờ Lạc Hi có sức sống như những bé trai bình thường, trái lại bà và Lạc Ninh càng vui mừng.
Khi hai người đang trò chuyện, Lạc Hi đã dẫn ba bạn học của cậu đi vào nhà ấm trồng hoa. Khi nhìn thấy Lạc Ninh, ánh mắt Lạc Hi sáng lên, lon ton chạy tới và không khỏi mừng rỡ, nói: "Chị, chị về nước rồi!".
Lạc Ninh duỗi tay vỗ về bờ vai của cậu, "Ừm, chị về rồi!".
Khuôn mặt của em trai lúc trước thường xuyên tái nhợt, bây giờ lại có thêm một chút sắc đỏ sau khi vận động, xem ra thể chất đã hoàn toàn được áp chế và đang bắt đầu cải thiện.
Cô nhìn hai nam một nữ đang đứng ở lối vào nhà ấm trồng hoa, mỉm cười và nói: "Đây là bạn học của em sao?".
Lạc Hi rất ỷ lại vào chị gái, "Đúng vậy, các cậu ấy đều là bạn học của em, hồi nảy bọn em mới vừa đi bắt cá".
Cậu giới thiệu hai bạn nam trước tiên, "Đây là Lý Vũ Hạ, còn đây là Hồ Lăng, hai cậu ấy là bạn học và cũng là bạn thân của em". Sau đó cậu mới giới thiệu đến cô bé có ngoại hình xinh xắn duy nhất, "Đây là Lạc Hân Nhi, cậu ấy cùng họ với chúng ta đó, là bạn cùng bạn của em".
Lạc Ninh tươi cười giới thiệu với ba bạn học, "Đây là chị của mình, Lạc Ninh. Các cậu cứ gọi là chị Ninh cũng được".
Lạc Hân Nhi mỉm cười ngọt ngào, chào hỏi Lạc Ninh, "Em chào chị Ninh!".
Hai bạn học nam thì nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt sáng rực, trên mặt còn lộ ra vẻ kích động, "Thì ra chị là anh Ninh!".
Lạc Ninh khẽ cười, hỏi: "Các em cũng có xem giải đấu phát sóng trực tiếp sao?". Chỉ có người từng xem phát sóng trực tiếp và người hâm mộ mới có thể gọi cô là "anh Ninh" thôi.
Hai bạn học nam lập tức gật đầu, "Bọn em có xem, bọn em còn rất thích chị đó".
"A a a, không ngờ anh Ninh lại là chị của Lạc Hi, bọn em chính là fan của chị đó", hai bạn học nam còn đang vô cùng kích động, họ đã xem phát sóng trực tiếp giải đấu và trở thành fan của Lạc Ninh, hơn nữa còn hâm mộ rất cuồng nhiệt.
Lạc Ninh bật cười, "Cảm ơn tình cảm của các em dành cho chị, cùng vào nhà uống nước trái cây đi!".
"Dạ! Dạ!", hai fan nhí không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc cùng thần tượng.
Lạc Hân Nhi cũng cười nói: "Em cũng rất thích chị Ninh đó!".
Lạc Ninh cũng cười đáp lại, "Cảm ơn!", nhưng thật ra cô không cảm thấy bạn học nữ này thích cô được bao nhiêu.
- Editor: Autumnnolove-
Sau đó mọi người cùng nhau trở về nhà, Khương Tâm Hân lấy trái cây mới hái đi ép thành nước trái cây, Lạc Ninh thì ngồi trò chuyện cũng các bạn học. Lạc Ninh nhận ra hai bạn học nam của Lạc Hi đều là những nam sinh trung học phổ thông đơn giản bình thường, nhưng cô bé Lạc Hân Nhi thoạt nhìn đơn thuần xinh xắn, trong ánh mắt lại có chút xảo quyệt. Nhất là khi Lạc Ninh cố ý đứng dậy đi đến phòng bếp, cô phát hiện Lạc Hân Nhi bắt đầu "thả thính" em trai. Sau khi uống nước ép dưa hấu xong, khóe môi còn đọng lại một giọt nước đỏ mọng tinh xảo, cô bé nhích sát vào trò chuyện cùng Lạc Hi. Khuôn mặt mang theo vẻ hờn dỗi vừa đơn thuần vừa quyến rũ, mỗi một cái nhíu mày hay mỗi một nụ cười đều toát lên sự lẳng lơ khó nói. Đây không phải là dáng vẻ mà một cô bé trung học phổ thông mười sáu mười bảy tuổi nên có. May mà em trai Lạc Ninh khá đơn thuần, thậm chí là chưa nhận ra, cho nên chung đụng với Lạc Hân Nhi giống như bạn bè bình thường. Hơn nữa, mỗi lần cô bé tiến lại gần, cậu đều bất giác tránh né, giữ một khoảng cách nhất định. Lạc Ninh bê mâm bánh quy mẹ nướng vào sáng nay ra, hai fan nhí hạnh phúc ăn bánh quy do chính thần tượng mang tới, không khỏi vui vẻ.
Lạc Hân Nhi thì dè dặt và cẩn thận ăn một cái, miệng ngọt khen ngợi, "Ôi, dì nấu ăn thật là ngon, bánh quy nhỏ này còn ngon hơn cả bánh quy mua ngoài tiệm".
Khương Tâm Hân bật cười, "Cảm ơn lời khen của con, con thích thì cứ ăn nhiều một chút", thái độ của bà cũng không quá thân thiết.
Lúc này Lạc Hân Nhi mới lấy thêm một chiếc bánh nữa, lần này ăn còn chậm hơn so với lần trước. Mọi người ngồi trò chuyện một lúc, Lạc Hi chủ động muốn tiễn các bạn học ra về. Chị gái của cậu khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, tất nhiên là cậu muốn ở với chị hơn. Hai fan nhí thật sự không nỡ rời khỏi, nhưng lại vô cùng lịch sự. Lạc Ninh chụp ảnh và ký tên cùng hai bạn học nam, hai cậu bé miệng cười đến mang tai, vui vẻ hạnh phúc ra về. Lạc Hân Nhi cũng muốn chụp hình và xin chữ ký của Lạc Ninh, bày ra thái độ vô cùng mừng rỡ. Đây là vùng ngoại ô, ở đường ngoài có xe buýt, nên Lạc Hi đã nhờ một anh lính đánh thuê lái xe đưa ba bạn học đến trạm xe buýt công cộng, ba bạn học cũng đến đây bằng cách này. Sau khi các bạn đều đã lên xe và rời đi, lúc này cậu mới trở về nhà.
Lạc Hi ngồi bên cạnh Lạc Ninh, nhìn cô bằng vẻ mặt dùng bái và vui mừng, "Chị, lần này chị đi tham gia giải đấu phát sóng trực tiếp biểu hiện thật là xuất sắc, các bạn học của em đều rất thích chị, trước đó mỗi ngày đều thảo luận về chị ở trên lớp đó".
Thấy các bạn học đều khen ngợi và yêu thích chị gái, cậu cũng vô cùng kiêu ngạo và kích động. Nhưng cậu cũng không cố ý làm lộ ra quan hệ chị em giữa cậu và Lạc Ninh, trái lại còn rất khiêm tốn.
Lạc Ninh cười nói: "Nếu ba bạn học này của em về nhà và nói cho những bạn học khác biết quan hệ của chúng ta, có thể sẽ phát sinh chuyện phiền phức không?".
Lạc Hi cười hề hề, "Chị yên tâm đi mà, em đã dặn dò các cậu ấy rồi, bảo các cậu ấy phải giữ bí mật". Mặc dù cậu rất kiêu ngạo và sung sướng khi có chị gái như vậy, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà các bạn học thông qua cậu đến quấy rầy chị gái.
Lạc Ninh hài lòng gật đầu, "Em xử lý như vậy cũng được". Cô cũng không muốn bởi vì có liên quan đến cô mà em trai bị người khác chú ý.
Lạc Ninh lại hỏi: "Em và Lạc Hân Nhi chơi chung rất tốt sao?".
Lạc Hi trả lời: "Cũng bình thường thôi, bọn em ngồi cùng bàn, cậu ấy thường xuyên mang đồ ăn vặt đến cho em".
"Tất nhiên là em cũng có mang đồ ăn vặt đến chia cho cậu ấy".
Cũng không phải cậu thèm khát đồ ăn vặt của Lạc Hân Nhi, cậu chỉ cảm thấy cô bé cố ý mang đến rồi, cậu từ chối cũng không tốt lắm. Cho nên tự mình mang theo một ít đồ ăn vặt đến chia sẻ lại.
Lạc Ninh tiếp tục hỏi: "Bình thường ở chung với em, cô bé cũng giống như hôm nay sao!". Trông có vẻ như cố tình thân cận với em trai.
Lạc Hi ngẫm nghĩ, trả lời: "Ban đầu thì khá là xa cách, sau đó dần dần quen thuộc, gần như lúc nào cũng như thế".
Cho dù cậu bé đơn thuần, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, "Chị, có phải là cậu ấy có vấn đề không?".
← Ch. 231 | Ch. 233 → |