Vay nóng Tima

Truyện:Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng - Chương 227

Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng
Hiện có 346 chương (chưa hoàn)
Chương 227
0.00
(0 votes)


Chương (1-346 )

Siêu sale Lazada


Chính phủ trong nước cũng gửi tin nhắn chúc mừng, rõ ràng là vô cùng hài lòng với kết quả giải đấu lần này. Chính phủ và khán giả Hoa Hạ bên này thì đang vui vẻ và hài lòng, nhưng Chính phủ của các quốc gia khác lại không hài lòng. Nội bộ cấp cao Chính phủ mắng cho mấy đội tuyển dự thi một trận, khán giả thì càng thẳng thắng hơn. Mặc dù phát sóng trực tiếp đã kết thúc, nhưng vẫn có thể tiếp tục bình luận. Cho nên ở mỗi giao diện phát sóng trực tiếp, tất cả đều là bình luận chửi bới đội tuyển quốc gia bọn họ.

-Editor: Autumnnolove-

Bên kia, ở "Thành phố tận thế"...

Sau khi ban tổ chức thông báo kết thúc giải đấu, giao diện phát sóng trực tiếp cũng kết thúc. Nhóm Lạc Ninh đứng trong "Thành phố tận thế", không lâu sau đó có mấy chiếc xe buýt chạy đến. Trên đó có các đội tuyển của các quốc gia khác, lúc này sắc mặt của họ đều rất khó coi. Ánh mắt của rất nhiều đội tuyển khi nhìn đội Lạc Ninh thậm chí còn mang theo thái độ vô cùng thù địch và tức giận. Đặc biệt là sáu đội tuyển đứng đầu thế giới trước đó, nhìn Lạc Ninh bằng đôi mắt hình viên đạn. Nếu không có cô gái này, sao họ có thể bị loại một cách nhục nhã như vậy chứ. Vốn dĩ đều là những đội tuyển có thực lực cạnh tranh vị trí quán quân chung cuộc, bây giờ chẳng những thua, mà còn bị loại sớm, sau khi về nước chắc chắn sẽ bị mắng như chó.

Lạc Ninh không hề để ý ánh mắt hình viên đạn của họ, còn trừng mắt quan sát một vòng, "Nhìn cái gì mà nhìn, một đám đực rựa mà không dám nhận thua sao?".

Đội trưởng đội hạng nhất cười nửa miệng, ấn cửa sổ xe xuống, nói với Lạc Ninh: "Các bạn có bản lĩnh thì giáp mặt mà đối đầu với chúng tôi, dùng cách này để chiến thắng thì nói làm gì?".

"Người Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói là "binh bất yếm trá"*, đây vốn dĩ là một chiến lược, chúng tôi chiến thắng công bằng, tôi cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì cả"

(*Binh bất yếm trá: ý nói việc dùng binh trong chiến trận thì không ngại sự lừa dối, đánh lừa đối phương để dành chiến thắng. ) - Wattpad: Autumnnolove

"Các anh cũng không cần bào chữa cho sự thất bại của bản thân, nhàm chán!".

Lạc Ninh nhếch môi cười, nhìn anh ta và hỏi lại: "Hơn nữa, dựa theo tình hình khi đó, đổi lại là đội tuyển của các anh, chẳng lẽ các anh lựa chọn từ từ dây dưa với các đội tuyển các à?".

"Nếu như các anh thật sự lựa chọn như thế, vậy chỉ có thể chứng minh là các anh đần độn thôi".

Đội trưởng đội hạng nhất nghẹn họng, "Tôi không thèm nói với cô nữa".

Trước đó anh ta đã chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của cô gái này rồi, nói nhiều trái lại làm cho bản thân càng tức giận hơn. Vả lại, nếu khi đó vị trí của họ và đội Lạc Ninh hoán đổi, chắc chắn anh ta cũng sẽ hành động tương tự. Bây giờ chẳng qua là bởi vì bị loại nhục nhã như thế, trong lòng mọi người đang ấm ức, nên không phục thôi. Nhưng không phục thì thế nào? Họ thật sự đã thua rồi. Chỉ có thể nói họ xui xẻo, gặp đúng Lạc Ninh luôn ra bài không theo lẽ thường, nếu không thì đội Hoa Hạ hoàn toàn có thể bị họ loại bỏ hoặc nghiền áp. Chuyện như thế này thật sự không biết nên khóc chỗ nào, dù sao thì họ cũng đã "ghim" Lạc Ninh rồi.

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-

Trên chiếc xe buýt đầu tiên, người của ban tổ chức vẫy tay với đội Lạc Ninh, "Thành viên của đội Hoa Hạ lên xe nào!".

Cửa xe buýt mở ra, nhóm Lạc Ninh bước lên. Phàn Dã hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?".

Người của ban tổ chức trả lời: "Đoàn đội thiết lập "Thành phố tận thế" muốn gặp các bạn, còn phải trao giải thưởng cho đội các bạn nữa chứ!".

"Chúng tôi thích sự sắp xếp này", đám Phàn Dã đều có chút hưng phấn.

Mục tiêu ban đầu họ tham gia trận chung kết lần này chính là nằm trong top 5, được một trong ba hạng đầu càng tốt. Mặc dù họ cũng đã từng nghĩ đến chuyện đoạt giải quán quân, nhưng bản thân lại cảm thấy không có quá nhiều hy vọng, nhất là sau khi đồng đội của họ chủ động rời đội. Ai ngờ Lạc Ninh lại "gánh" họ, mang đến cho họ niềm vui bất ngờ như vậy.

Cận Phi Dương nhìn ngắm quang cảnh ngoài phố và than thở: "Các anh thật giàu có, vì tổ chức giải đấu lần này mà xây dựng cả một thành phố tận thế thực thụ trên đảo".

Những nơi họ đang đi qua, họ cũng đã từng đi qua trước đó. Thảo nào trong lúc thi đấu, họ lại có cảm giác chân thực như thế.

Lạc Ninh cười nói: "Đầu tư số vốn khổng lồ để xây dựng một thành phố như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ để tổ chức giải đấu này".

"Nếu tôi đoán không sai thì sau này ban tổ chức có lẽ sẽ biến nơi này thành một thành phố trải nghiệm trò chơi".

"Thiết lập một phó bản giả lập, để người chơi trên toàn thế giới đến đây trải nghiệm cảm giác kích thích giữa thế giới thật và ảo".

"Chúng tôi tham gia giải đấu này, tôi cảm thấy không khác gì đang quảng cáo cho Chính phủ".

Người của ban tổ chức vỗ tay, "Cô Lạc rất thông minh, bên phía chúng tôi đúng là có kế hoạch và quảng cáo như vậy".

Không ngờ Lạc Ninh có thể trực tiếp nhìn thấu mục đích của họ, chỉ số thông minh quả nhiên vô cùng cao.

"Phát sóng trực tiếp giải đấu lần này đã thành công tốt đẹp, vai trò của đội Hoa Hạ là không thể không nhắc đến, tuyệt lắm!". Lời khen ngợi này là từ tận đáy lòng.

Mục đích phát sóng trực tiếp giải đấu giống như Lạc Ninh nói, không chỉ đơn giản là tuyên truyền công nghệ thực tế ảo 6D, mà còn cố ý quảng bá thành phố này. Họ đã bỏ ra hàng chục tỷ đô-la để xây dựng một thành phố như vậy, nếu chỉ đểu quảng bá công nghệ thực tế ảo 6D và phát sóng trực tiếp giải đấu, vậy thì tổn thất quá to lớn. Anh ta tin rằng sau chương trình phát sóng trực tiếp giải đấu lần này, sẽ có rất nhiều người chơi trên toàn thế giới xếp hàng đăng ký để được trải nghiệm ở "Thành phố tận thế".

Lạc Ninh nghiêng đầu, nói đùa: "Vậy các anh nên trả phí quảng cáo cho chúng tôi rồi. Ngoài phí quảng cáo "Thành phố tận thế", chúng tôi còn quảng cáo máy bay trực thăng của các anh đó".

Người của ban tổ chức bật cười: "Chuyện này thì tôi không làm chủ được rồi". Anh ta lại nói: "Lát nữa các bạn sẽ được gặp những vị sếp lớn của chúng tôi, các bạn có thể đề nghị thử xem".

Đám Phàn Dã cười nói: "Được đó!".

-Wattpad: Autumnnolove-

Hai mươi phút sau, mọi người xuống xe và đi theo người của ban tổ chức tiến vào tòa nhà, rồi đi thẳng lên tầng cao nhất. Lúc này trên tầng cao nhất đã có hơn mười người ngồi chờ, họ ngồi thành một hàng, có ba người ở vị trí trung tâm. Ở vị trí chính giữa là một người đàn ông trung niên, bên trái ông ấy là chàng trai trẻ tuổi mà Lạc Ninh đã biết - Y Lăng Phong, bên phải ông ấy là một người phụ nữ trạc tuổi bốn mươi.

Người dẫn mọi người vào trong tươi cười, giới thiệu: "Người ở giữa là chủ tịch của công ty chúng tôi, kiêm giám đốc điều hành đội kỹ thuật, sếp Tả".

"Người ở bên trái là cổ đông lớn, cố vấn kỹ thuật, sếp Y".

"Người ở bên phải cũng là cổ đông lớn, giám đốc marketing, sếp Úc".

Những người còn lại cũng được giới thiệu sơ lược, tất cả đều là thành viên của đội kỹ thuật. Thành viên của 120 đội tuyển đồng loạt chào hỏi các sếp lớn trong ban tổ chức.

Sếp Tả nhìn mọi người, tươi cười và nói: "Gần một tháng trời, mọi người vất vả rồi!".

"Tuy rằng lần này chỉ có một quán quân, nhưng phần thưởng dành cho mười đội dẫn đầu ban đầu vẫn sẽ được trao như trước, có điều chúng tôi sẽ không tuyên bố thứ tự công khai".

"Hạng hai đến hạng mười, chúng tôi sẽ dựa trên biểu hiện của các đội tuyển trong một tháng do hệ thống đánh giá, sắp xếp thứ hạng và trao phần thưởng như kế hoạch đã đề ra trước đó".

Đây là vấn đề mà mọi người đang rất quan tâm. Vừa đến đã nghe thấy sếp Tả đi thẳng vào vấn đề tiền thưởng, trong lòng những đội tuyển dẫn đầu thế giới thua cuộc lúc này cũng cảm thấy có một chút an ủi và kỳ vọng. Ngay sau đó, danh sách đã được hệ thống thống kê xong, sau khi không còn ai có ý kiến gì, lập tức bắt đầu phát tiền thưởng. Nữ giám đốc marketing, sếp Úc, phát tiền thưởng cho các đội tuyển từ hạng hai tới hạng mười. Sau đó sếp Tả đích thân trao thưởng cho đội Hoa Hạ, quán quân được tặng một chiếc cúp làm bằng vàng và mười triệu nhân dân tệ. Sau khi cúp và tiền thưởng được trao, phát sóng trực tiếp lại bắt đầu. Khán giả trong nước vô cùng hào hứng, không ngừng spam, khán giả nước ngoài chỉ có thể ghen tị và buồn bực.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346 )