← Ch.218 | Ch.220 → |
Tại biệt thự, xét thấy chỉ còn có một tuần cuối cùng là đã đến thời hạn một tháng. Nhóm Phàn Dã và những đội tuyển khác đều giống nhau, không khỏi sốt ruột. Họ đã sắp hoàn thành nhiệm vụ từ manh mối thứ nhất, tình hình ổn hơn so với các đội khác. Điểm số tương ứng với ba giá trị sẽ không thấp, vả lại họ còn lừa được kha khá điểm tổng từ những đội khác, trước mặt họ chắc chắn là đội xếp hạng đầu. Nhưng bây giờ xếp hạng đầu có ích lợi gì chứ? Chỉ cần không tìm ra người phát tán vi-rút, nỗ lực hơn hai mươi ngày trước đó chẳng khác gì vô ích.
Nhạc Khiếu thấy Lạc Ninh và Bặc Hiên đang uống trà và trò chuyện, vì vậy nói: "Hai người còn có tâm tình uống trà cơ đấy, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách tìm ra tên kia nữa!".
Lạc Ninh đưa cho cậu ấy một tách trà, "Gấp cũng vô ích, lại đây uống một tách trà hạ hỏa đi, tôi thấy trên mặt cậu bắt đầu nổi mụn rồi kìa".
Nhạc Khiếu: "...", đắng lòng!
Thời gian gần đây ba người họ thật sự nóng lòng vô cùng, cậu ấy là nóng lòng nhất, trên trán đã mọc lên không ít mụn. Nếu đang ở ngoài, cậu ấy còn có thể đến cơ sở thẩm mỹ trị mụn. Nhưng đừng nghĩ tới chuyện đó ở thành phố tận thế, bây giờ nga cả tắm với nước còn sốt ruột, chứ đừng nói tới làm đẹp và trị mụn. Đặc biệt là hiện tại đang phát sóng trực tiếp, khán giả toàn cầu đều đang nhìn. Chuyện này đối với một người luôn rất quan tâm đến hình ảnh bản thân như Nhạc Khiếu đúng là rất khó chịu.
Cậu ấy đón lấy tách trà và uống một hớp xuống, "Không thể nào không nôn nóng được, tôi chỉ sợ những thứ chúng ta đã làm lúc trước trở nên vô ích thôi".
Lạc Ninh bật cười: "Sao có thể vô ích được chứ", cô tiếp tục nói: "Tôi đoán rằng chúng ta sẽ nhanh chóng có nhiệm vụ mới thôi".
"Có nhiệm vụ?".
Nhạc Khiếu không ngốc, lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của Lạc Ninh: "Ý của cô là, rất có thể chúng ta sẽ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, liên quan đến kẻ đã phát tán vi-rút thây ma kia sao?".
Lạc Ninh gật đầu, "Ừm. Bối cảnh chính của thành phố tận thế đã được thiết lập từ lâu rồi, bây giờ nó vẫn đang được điều khiển bởi hệ thống thông minh. Cho nên, lúc này cũng nên đưa ra nhiệm vụ cuối cùng rồi".
"Nếu không có ai trong chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, thứ hạng của giải đấu này sẽ không xác định được. Không chỉ đơn giản là chúng ta mất mặc, phía ban tổ chức cũng không tốt đẹp gì cho cam".
"Khó khăn vất vả cả buổi, mọi người chỉ chơi một trò chơi không có kết quả, điều này để cho khán giả toàn cầu nghĩ như thế nào đây?".
Cho nên Lạc Ninh và Bặc Hiên chưa từng nôn nóng. Ba người Nhạc Khiếu nghe xong cũng cảm thấy hợp lý, nhưng trong lòng còn hơi không yên tâm. Ngay lúc này, bộ đàm của Lạc Ninh vang lên, giọng nói của Liêu Hữu từ trong đó truyền đến.
"Lạc Ninh! Nghe rõ, trả lời!".
"Có, đội trưởng Liêu có chuyện gì sao?".
"Căn cứ có một nhiệm vụ, sẽ phát động ra ngoài. Phần thường không chỉ rất nhiều, mà còn có ý nghĩa quan trọng. Các đồng chí có thể tiếp nhận".
"Nhiệm vụ gì?".
"Tiến sĩ La đang nghiên cứu vắc-xin thây ma, phát hiện một loài thực vật có thể có vai trò trọng yếu. Cho nên phải đi đến một ngọn núi ở ngoại ô để tìm, bây giờ cần có người bảo vệ và tiếp nhận nhiệm vụ tìm kiếm".
Lạc Ninh vừa nghe đã hiểu ý, "Có nghĩa là có hai nhiệm vụ. Một là nhiệm vụ bảo vệ, hai là nhiệm vụ tìm kiếm sao?".
Liêu Hữu trả lời: "Đúng vậy. Nhưng mà nhiệm vụ bảo vệ chỉ có những người được căn cứ quân sự đề cử mới có thể tiếp nhận, nhiệm vụ tìm kiếm thì ai cũng có thể".
"Được rồi. Nếu tiến sĩ La đang tìm kiếm thực vật cho sự tồn vong của nhân loại, chúng tôi cũng không thể thoái thác mà nên cống hiến một phần sức lực". Lạc Ninh tiếp tục nói: "Phải làm phiền đồng chí, đề cử chúng tôi tiếp nhận nhiệm vụ bảo vệ".
Liêu Hữu cười nói: "Tôi cũng đang có ý này, tôi sẽ đưa đăng ký đội của các đồng chí vào danh sách".
"Được", Lạc Ninh hỏi: "Khi nào xuất phát?".
"Sáng mai xuất phát".
Liêu Hữu ngừng lại một chút, nói: "Chúng tôi sẽ cử một máy bay trực thăng hộ tống tiến sĩ La đến đó, nhưng lãnh đạo của căn cứ hy vọng rằng các đồng chí có thể đi cùng một chuyến bay với tiến sĩ La".
Lạc Ninh không chỉ là tay súng thiện xạ, còn có thể dùng bùa chú để giải quyết chim xác sống, chuyện này đã sớm lan truyền khắp căn cứ. Cho nên lãnh đạo căn cứ mới mong muốn tiểu đội Lạc Ninh có thể tham gia vào nhiệm vụ lần này, như thế sẽ có thêm một tầng bảo vệ an toàn cho tính mạng của tiến sĩ La. Rốt cuộc, người của căn cứ bọn họ rất ít khi sử dụng trực thăng để đi lại. Trước đó còn bị tập kích nhiều lần, máy bay gặp sự cố và tất cả người trên máy bay đều tử nạn. Không còn cách nào, ngay cả khi có tay súng bắn tỉa trên máy bay, cũng không thể tiêu diệt được nhiều đàn chim xác sống công kích như vậy. Nhất là khi đàn chim xác sống càng chiếm ưu thế tuyệt đối trên bầu trời, cho nên đôi khi đi máy bay còn nguy hiểm hơn đi đường bộ. Nhưng lần này phải đi đến ngoại thành, khoảng cách di chuyển bằng ô tô quá xa, e rằng sẽ gặp được càng nhiều nguy hiểm và phiền phức, chậm trễ thời gian. Nghiên cứu ra vắc-xin thây ma càng sớm, toàn bộ nhân loại sẽ thoát khỏi biển khổ càng sớm. Vì vậy, sau khi lãnh đạo căn cứ thảo luận, đã để nhóm Lạc Ninh đi cùng, giải quyết mối nguy hiểm trên không, tiến sĩ La cũng đồng ý.
Lạc Ninh hoàn toàn không có ý kiến, "Không thành vấn đề!".
-Editor: Autumnnolove / Wattpad: Autumnnolove-
Sau khi tắt bộ đàm, đám Nhạc Khiếu bình tĩnh nhìn Lạc Ninh, "Anh Ninh, có phải là cô đã bấm đốt tay tính ra hôm nay sẽ có nhiệm vụ này hay không?".
Thời gian cũng tính quá chính xác, quan trọng là thật sự có nhiệm vụ đây. Nghe nói có liên quan đến vắc-xin thây ma, có lẽ thật sự có liên quan đến người mà họ muốn tìm.
Lạc Ninh dở khóc dở cười, "Cái này không phải là tôi bấm đốt tay ra, hoàn toàn là phỏng đoán". Cô ẩn ý nói thêm: "Dù sao thì thời gian còn lại của chúng ta cũng không nhiều lắm, ai đó cũng nên lộ diện rồi".
Nhóm Nhạc Khiếu khó hiểu, "Ai nên lộ diện?".
Lạc Ninh thần thần bí bí, "Nói cho các cậu biết trước thì còn gì là thú vị. Ngày mai bắt đầu làm nhiệm vụ, các cậu tự đi quan sát và tìm hiểu nhiều hơn đi".
Bặc Hiên uống một hớp trà, đưa tay chỉ chỉ vào đầu, nói với ba chàng ngốc: "Động não nhiều hơn đi!".
Nhóm Nhạc Khiếu: "...", cảm giác ngày nào cũng bị ám chỉ là ngu ngốc một lần.
-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-
Chẳng bao lâu, căn cứ phát động nhiệm vụ tìm kiếm thực vật với bên ngoài. Những đội tuyển dự thi khác đều đang trong trạng thái sốt ruột, tất cả đã nhìn thấy manh mối hy vọng tìm kiếm nhân vật mấu chốt. Vì vậy, họ vội vàng đi đăng ký.
Lần này cần tìm kiếm thực vật liên quan đến vắc-xin cho vi-rút thây ma, bên phía căn cứ cũng không ngại nhiều người đăng ký, đến một người thì nhận một người. Còn điều đến rất nhiều máy bay trực thăng, chuẩn bị đưa những người tham gia nhiệm vụ cùng sang ngọn núi kia. Tất nhiên, trên mỗi chiếc máy bay trực thăng đều sắp xếp một vài tay súng bắn tỉa. Căn cứ còn dùng vật tư để đổi kha khá lá bùa từ Lạc Ninh, để người bắn súng giỏi mang theo bên người. Nếu gặp phải quần thể chim xác sống tấn công, họ sẽ phối hợp với những tay súng bắn tỉa, dùng cung tên cao su bắn lá bùa vào trán của chim xác sống và làm chúng bất động. Chính vì có sự chuẩn bị khá tươm tất như thế, căn cứ mới dám chơi lớn một lần, điều động nhiều máy bay trực thăng và nhân lực đến vậy.
Buổi tối, đội trưởng của những đội đang nằm trong "top 10 toàn cầu" cùng nhau đến biệt thự. Bặc Hiên cũng không cảm thấy bất ngờ khi thấy họ đến, mở cửa cho họ vào.
"Các anh đã hẹn nhau trước à?".
Đội trưởng đội hạng nhất gật đầu, "Đúng vậy, chúng tôi đã hẹn cùng nhau đến. Muốn hỏi xem các bạn có hứng thu gia nhập hay không?".
Bặc Hiên không trả lời vội, mà nhìn Lạc Ninh, ý tứ thăm dò vô cùng rõ ràng.
Lạc Ninh mỉm cười, lắc đầu: "Chúng tôi không có hứng thú".
Mọi người đều không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ từ chối, "Tại sao?".
Lạc Ninh trả lời: "Tự chúng tôi có năng lực lần ra manh mối về nhân vật này, cho nên không muốn hợp tác vô vị với các anh, ai biết được có bị đồng đội heo làm liên lụy không chứ".
Sau đó quét mắt đầy ẩn ý về phía họ: "Càng không muốn cuối cùng bị đối tượng mà mình hợp tác đâm một dao sau lưng".
← Ch. 218 | Ch. 220 → |