← Ch.214 | Ch.216 → |
Những người có mặt ở đây đều bị sốc, khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng thế. Dù sao thì khán giả xem phát sóng trực tiếp đã tận mắt nhìn thấy trước đó, sau khi đội Hoa Hạ lấy đi chiếc hộp, trên kệ không có xuất hiện chiếc hộp nào khác. Tình huống trước mặt, chắc chắn là hệ thống giả lập thông minh giở trò quỷ.
[ Anh Ninh quả nhiên là tính toán như thần, chuyện này cũng đoán ra được. ]
[ Anh Ninh đỉnh của chóp quá, chọc mù mắt những người thích tự cho là đúng đó đi. ]
[ Anh Ninh cố lên, đào hố bọn họ đi. ]
Người có thể đến tham gia trận chung kết thì tố chất tâm lý đều khá cao. Họ nhanh chóng tiếp nhận sự thật này, cũng suy đoán thế giới ảo đã tạo ra những thứ thật giả lẫn lộn này. Vì vậy, đội tuyển tương ứng với ngôn ngữ của quốc gia họ trên chiếc hộp tiến lên và mang chiếc hộp đi. Sau đó lại xuất hiện thêm một chiếc hộp, lại tiếp tục bị mang đi. Cho đến khi đội cuối cùng ôm chiếc hộp cuối cùng lên, trên kệ sách mới không xuất hiện thêm chiếc hộp nào nữa. Hoàn toàn y như những gì Lạc Ninh nói. Điều này cũng làm cho những đội ban đầu không xem trọng Lạc Ninh nảy sinh cảnh giác trong lòng. Cô gái này không hề đơn giản, những thay đổi của đội Hoa Hạ tuyệt đối đều do cô ấy mang lại.
"Các anh muốn cùng nhau mở hộp hay là tách ra mở hộp?".
Lạc Ninh giống như không nhìn thấy ánh mắt đề phòng của bọn họ, mỉm cười và tiếp tục nói: "Phòng thí nghiệm ở đây có rất nhiều phòng riêng, các anh có thể ôm hộp đi giải khóa riêng lẻ".
Mặc dù bọn họ biết rằng Lạc Ninh không có lòng tốt, thậm chí còn mang theo vài phần hàm ý châm ngòi. Nhưng không thể phủ nhận, đề nghị của cô ấy vừa vặn chọc trúng tâm tư của rất nhiều đội tuyển.
Đội trưởng đội hạng nhất gật đầu: "Ý kiến của cô Lạc rất hay, chúng tôi lập tức đi giải mã đây".
Anh ta còn nhấn mạnh: "Phải làm phiền các cô đợi một lúc, sau khi giải ra manh mối thứ hai, chúng tôi sẽ thuê máy bay trở về căn cứ".
Ý của anh ta chính là muốn mua dịch vụ di chuyển bằng trực thăng, bảo nhóm Lạc Ninh chờ. Những gã đội trưởng khác cũng đồng loạt bày tỏ mong muốn tương tự. Nhưng cũng có gần phân nửa đội tuyển ở đây lộ ra vẻ mặt không quá dễ nhìn. Thật sự là bọn họ không chắc chắn sẽ giải mã được ổ khóa của chiếc hộp. Ban đầu bọn họ còn suy nghĩ có thể nương nhờ đội tuyển nước khác, bây giờ thì kế hoạch này đã tan thành mây khói. Lạc Ninh này đặc biệt đến đây để quấy rối thôi. Nhưng bây giờ những đội tuyển khác rõ ràng không muốn hợp tác, bọn họ cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lạc Ninh cười nói: "Mật mã của ổ khóa này cũng không dễ phá giải đâu, ít nhất là cần một tiếng trở lên. Các anh cứ từ từ giải quyết đi!". Cô tiếp tục nói: "Chúng tôi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm và đi xung quanh xem thử có người sống sót hay không, nếu có sẽ mang về căn cứ cùng".
Mọi người gật đầu: "Được, các cô cứ đi đi!".
Đội trưởng đội hạng nhất thì càng cẩn thận hơn, "Có thể để một người trong đội cô ở lại không? Nếu chúng tôi không giải ra mật mã, cũng có thể nhờ các bạn giúp chúng tôi giải ra". Anh ta lại nhấn mạnh một lần nữa: "Chúng tôi có thể mua thêm dịch vụ mở khóa".
Bản thân anh ta khá biết cách giải mã loại khóa mật mã này. Lúc nãy anh ta đã quan sát, muốn giải ra cũng chỉ mất chút thời gian. Mặc dù bọn họ không cần mua dịch vụ mở khóa, nhưng anh ta lại sợ sau khi Lạc Ninh ra ngoài sẽ không trở lại nữa. Ai cũng biết cánh cửa này chỉ có cô ấy mới có thể mở được, nếu cô ấy chơi xấu nhốt hết tất cả mọi người trong phòng thí nghiệm thì bọn họ hoàn toàn không đi ra được. Đến khi đó chỉ có một kết cục, đói chết hoặc bị nhốt trong phòng thí nghiệm một tháng, ra được bên ngoài cũng chẳng khác gì bị đào thải.
Anh ta yêu cầu đội Hoa Hạ để lại một người, rất nhiều người thông minh của các đội tuyển cũng kịp thời nhận ra. Đồng loạt nói hùa: "Đúng vậy, các bạn cứ để lại một người ở chỗ này đi".
Sao Lạc Ninh lại không nhìn ra tâm tư của bọn họ. Cô nói với Bặc Hiên: "Đội trưởng, hay là cậu ở lại đi?".
Cô lại nói: "Vừa hay khóa mật mã của chúng ta là cậu giải ra, nếu bọn họ yêu cầu dịch vụ mở khóa, cậu có thể giúp bọn họ ngay".
Bặc Hiên gật đầu và mỉm cười: "Không thành vấn đề, tôi sẽ ở lại đây".
"Mọi người đi ra ngoài nhớ chú ý an toàn đó".
Đội trưởng đội Hoa Hạ sẽ ở lại phòng thí nghiệm, mọi người cũng lập tức yên tâm.
Editor: Autumnnolove / Wattpad: Autumnnolove
Lạc Ninh và ba chàng ngốc rời khỏi, đi ra ngoài tòa nhà thí nghiệm. Bên ngoài có rất nhiều thây ma lởn vởn, ngửi được mùi thịt người tươi mới, lập tức chạy tới bao vây đám Lạc Ninh. Sắc mặt Phàn Dã và hai người khác thay đổi, "Chúng ta giải quyết lũ thây ma này trước à?".
Ở đây cũng quá nhiều!
Lạc Ninh ngẫm nghĩ, nói: "Để tôi xem thử có thể làm đám thây ma này bất động không, sau đó chúng ta mới đi tìm người".
Nhiều thây ma như thế, muốn giết hết cũng quá phiền, mà những người khác còn có thể gặp nguy hiểm.
Ba người Phàn Dã vẫn chưa hiểu, "Hả, làm bất động kiểu gì?".
Lạc Ninh lấy bút lông, mực chu sa và lá bùa vàng chưa vẽ từ trong ba lô ra.
"Tôi vẽ bùa thử xem có thể làm bọn chúng bất động không".
Những thứ này Lạc Ninh tìm được lúc xuống xe đi thu thập đồ đạc khi xe chạy ngang qua cửa hàng áo liệm gần bệnh viện. Cô nói xong thì lập tức trải giấy vàng trên mặt đất, sau đó chấm mực chu sa và bắt đầu vẽ lên. Mấy giây sau đã vẽ ra được một lá bùa, sau đó đưa cho Phàn Dã.
"Đi kiếm một con thây ma tới đây, dán lên đầu nó thử coi".
Xung quanh đã hình thành âm sát rất nặng, cô sử dụng âm sát trên mỗi lá bùa, cho nên có thể có tác dụng ràng buộc. Những thây ma này do hệ thống ảo thông minh mô phỏng, cho nên nhìn chung chúng có những đặc điểm của thây ma. Hồi cô còn ở thế giới tận thế, cũng có thể dùng bùa chú để khống chế thây ma, vì vậy dựa trên thuộc tính của chúng, ở đây có lẽ cũng có khả năng. Nhưng còn phải thử một chút, không được thì lại dùng cách khác.
Phàn Dã đón lấy lá bùa, trên mặt lộ ra thái độ "có phải anh đang trêu đùa em đấy không". Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Ninh, cậu lại nuốt hết những lời muốn nói xuống.
"Được rồi, chúng tôi thử xem".
Sau đó, Phàn Dã bảo hai người Nhạc Khiếu giúp đỡ, tóm được một con thây ma đang đi ở hàng đầu, tạm thời giữ nó lại. Phàn Dã thì dùng bùa Lạc Ninh vẽ, dán lên trán thây ma một cách chuẩn xác.
Chuyện khiến cho bọn họ kinh ngạc rớt mắt kính đã xảy ra. Thây ma đang giương nanh múa vuốt, sau khi bị dán bùa, thế mà lại giữ nguyên tư thế trước khi nó bất động. Hai người Nhạc Khiếu buông thây ma ra, thây ma vẫn không hề nhúc nhích.
Phàn Dã mở to hai mắt, "Á đù, cũng được sao?".
Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng trợn tròn hai mắt, khuôn mặt đầy vẻ khó tin.
Thế giới này bị làm sao í?
Rốt cuộc là thế giới này không bình thường hay là họ không bình thường?
Nhạc Khiếu và Cận Phi Dương cũng nhìn Lạc Ninh bằng vẻ mặt sùng bái, "Anh Ninh, cô thật giỏi. Làm thế cũng được".
Lạc Ninh bật cười: "Tôi cũng chỉ thử xem thế nào thôi. Không ngờ nó lại có tác dụng, quả nhiên lũ thây ma này được mô phỏng dựa trên người thật mà bị vi-rút ăn não bởi hệ thống thông minh".
Cô thấy bùa chú quả nhiên có tác dụng, lập tức vẽ bùa không ngừng. Tốc độ của cô rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vẽ được một xấp và giao cho ba người Phàn Dã đi dán. Còn bảo bọn tìm vài nhánh cây dài xung quanh, dán lá bùa lên ngọn, sau đó ấn lên trán của thây ma. Bùa sẽ tự động dính trên đầu thây ma, sau đó thây ma giống như bị tê liệt và không còn cử động. Như thế vừa tiết kiệm được sức lực và thời gian, vừa không có quá nhiều nguy hiểm.
Cho nên Lạc Ninh không ngừng vẽ, đám Phàn Dã không ngừng dán, cảnh tượng thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ.
← Ch. 214 | Ch. 216 → |