← Ch.211 | Ch.213 → |
Bên phía căn cứ đang rất lo lắng, vì vậy Liêu Hữu yêu cầu Lạc Ninh và những người khác tập trung ở bãi đỗ trực thăng sau nửa tiếng. Giờ đây, càng ngày càng có nhiều thây ma trên khắp các nẻo đường trong thành phố, lái xe vừa chậm vừa nguy hiểm. Nhóm Lạc Ninh thu dọn đồ đạc, mang theo một số thực phẩm và vũ khí rồi xuất phát. Nửa tiếng sau, cô đã nhìn thấy tiến sĩ La và những trợ thủ của ông ấy ở sân bay. Chuyện khiến nhóm Lạc Ninh cảm thấy bất ngờ chính là, trong đó còn có một người quen. Chu Vệ nhìn thấy nhóm Lạc Ninh cũng sửng sốt, "Lạc Ninh, sao lại là các cô?".
Lạc Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Chúng tôi cũng không ngờ, lại gặp được anh ở nơi này". Cô hỏi: "Anh là trợ lý của tiến sĩ La sao?".
Chu Vệ tươi cười và gật đầu: "Đúng vậy!". Anh bày ra vẻ mặt tò mò, hỏi: "Các cô cũng muốn đi theo đến phòng thí nghiệm sao?".
Lạc Ninh trả lời: "Phải, chúng tôi nhận nhiệm vụ, sẽ cùng đi đến phòng thí nghiệm".
Liêu Hữu cũng không lường trước Lạc Ninh lại quen biết Chu Vệ, "Hai đồng chí biết nhau sao?".
Lạc Ninh cũng không giấu giếm, "Trước đó đã gặp một lần, chiếc SUV của chúng tôi chính là được Chu Vệ cho".
Chu Vệ cũng mỉm cười, nói: "Lạc Ninh chính là ân nhân cứu mạng của tôi".
Sau đó, anh kể lại đại khái anh đã được cứu sống như thế nào vào hôm đó. Tiến sĩ La vốn đang đứng bên cạnh làm nền, nghe Chu Vệ nói, ánh mắt rơi xuống trên người Lạc Ninh. Ông ấy nở một nụ cười cảm kích: "Thì ra là cô đã cứu em trai tôi, thật sự vô cùng cảm ơn".
Lạc Ninh lại tỏ vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt, "Hai người là anh em sao?".
Lần này thì cô thật sự bất ngờ. Hai người này không cùng họ, trọng điểm là từ tướng mạo cũng không giống như có quan hệ huyết thống.
Chu Vệ giải thích, "Chúng tôi là gia đình chắp vá". Anh lại nói thêm: "Mặc dù chúng tôi không phải là anh em cùng cha cùng mẹ, nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt".
Lúc này Lạc Ninh mới thu lại vẻ mặt kinh ngạc, "Thì ra là vậy".
-Editor: Autumnnolove & Wattpad: Autumnnolove-
Thời gian tương đối eo hẹp vì vậy Chu Vệ cũng không kịp ôn chuyện cùng Lạc Ninh đã nhanh chóng đi theo tiến sĩ La lên trực thăng trước. Tiến sĩ La dẫn theo Chu Vệ và hai người trợ lý cùng lên máy bay, còn có hơn mười bộ đội đặc chủng của căn cứ đi cùng để bảo vệ. Các máy bay trực thăng ở đây đều rất to, cho nên mỗi chiếc đều có thể chứa được ba mươi người mà vẫn còn trống chỗ. Liêu Hữu đưa người của gã lên máy bay trực thăng của Lạc Ninh, lần này Lạc Ninh không lái máy bay, mà giao lại cho Bặc Hiên đã học xong lái. Mặc dù đám người Phàn Dã cũng ngứa ngáy tay chân, nhưng rõ ràng là Lạc Ninh tin tưởng Bặc Hiên hơn. Cô ngồi bên cạnh chỗ ngồi của Liêu Hữu, trò chuyện với gã. Sau khi nói vài chuyện không đâu vào đâu, Lạc Ninh mới hỏi Liêu Hữu:
"Chu Vệ cũng là chuyên gia nghiên cứu khoa học của phòng thí nghiệm sao?".
Liêu Hữu mỉm cười, trả lời: "Trước tận thế, cậu ấy mở một công ty dược phẩm sinh học, đồng thời là cổ đông lớn của phòng thí nghiệm tiến sĩ La. Trợ lý chẳng qua chỉ là chức vụ danh nghĩa mà thôi".
Lạc Ninh sửng sốt, "Có nghĩa là anh ta không có nhiều hiểu biết về lĩnh vực dược phẩm sinh học sao?".
Liêu Hữu trả lời: "Dựa theo những gì tôi biết, chuyên ngành đại học của cậu ấy là công nghệ sinh học. Nhưng sau khi tốt nghiệp đã tiếp quản công ty sinh học của gia đình, không có đi theo con đường nghiên cứu khoa học".
"Thảo nào tôi cứ thấy anh ta giống dân kinh doanh hơn", Lạc Ninh bật cười, sau đó trao đổi ánh mắt với đám Bặc Hiên. Từ góc độ này, có thể loại trừ một số nghi ngờ đối với Chu Vệ, nhưng vẫn cần phải tiếp tục quan sát.
Đúng vậy, ngay sau khi Chu Vệ xuất hiện với thân phận là trợ thủ và em trai của tiến sĩ La, nhóm người Lạc Ninh trước hết đã nghĩ đến người mà họ đang tìm kiếm trong nhiệm vụ manh mối thứ hai. Cũng không phải lập tức xác định là Chu Vệ, mà là nảy sinh chút ít nghi ngờ đối với anh ta."
Sau khi Lạc Ninh hỏi xong, Liêu Hữu cũng có câu hỏi: "Đồng chí có thể thay đổi quyền hạn của ổ khóa thông minh bên phòng thí nghiệm của tiến sĩ La không?".
"Có thể", Lạc Ninh gật đầu.
Liêu Hữu nói: "Vậy sau khi đến đó, làm phiền đồng chí giúp tôi thay đổi, cài đặt quyền mở khóa cho những người trong phòng thí nghiệm của tiến sĩ La một lần nữa, để họ có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm".
Lạc Ninh bày ra thái độ nghi hoặc, hỏi: "Chẳng phải đã nói là muốn chuyển phòng thí nghiệm về căn cứ sao? Sau này vẫn tiếp tục sử dụng phòng thí nghiệm này à?".
Liêu Hữu trả lời: "Tiến sĩ La nói phòng thí nghiệm kia do một tay ông ấy thành lập, cho nên không nỡ vứt bỏ. Sau này khi tận thế qua rời, ông ấy vẫn muốn trở về đó".
Lạc Ninh gật đầu, "Thì ra là vậy, tôi sẽ thiết lập lại quyền hạn cho họ ngay khi tôi đến đó". Cô lại nói: "Nhưng mà tôi vẫn còn một thắc mắc".
Liêu Hữu nhìn cô, hỏi: "Thắc mắc chuyện gì?".
Lạc Ninh hỏi thẳng: "Nếu Chu Vệ là cổ đông lớn của phòng thí nghiệm, tiến sĩ La cũng là người sở hữu phòng thí nghiệm, tại sao trước đó không có quyền hạn mở khóa thông minh?".
Liêu Hữu tươi cười, "Vấn đề này chúng tôi cũng đã từng hỏi tiến sĩ La rồi!".
"Ông ấy nói rằng người đã biến thành thây ma kia đã tự ý thay đổi và thiết lập lại các tính năng của khóa thông minh, cho nên bọn họ ra không được mà vào cũng không xong".
"Mặc dù chúng tôi cũng hơi nghi ngờ câu trả lời này, nhưng bây giờ không phải là lúc truy cứu. Dù sao thì phòng thí nghiệm này cũng là của tiến sĩ La, ông ấy muốn an bài ra sao cũng là chuyện bình thường".
Căn cứ chỉ coi trọng năng lực của tiến sĩ La và đoàn đội của ông ấy, còn những vấn đề khác, họ cũng không có ý định thâm nhập sâu vào.
Lạc Ninh và đám Bặc Hiên ghi nhớ điểm hoài nghi này. Trong lúc nói chuyện phiếm, Lạc Ninh đột nhiên hướng tầm mắt về phía xa xa. Khi những người khác còn chưa phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra, cô đã nhanh chóng cầm lấy khẩu súng ngắm được mang lên máy bay. Kế tiếp mọi người nhìn thấy một con chim to vô cùng hung hăng lao thẳng về phía trực thăng với ánh mắt dữ tợn. Nhưng nó chưa kịp chạm đến máy bay trực thăng, đã bị Lạc Ninh nổ một phát súng vào đầu thông qua góc nhỏ cửa sổ hé mở. Con chim to bị bắn một phát chết tươi, rơi thẳng xuống dưới. Mọi người cũng hoảng hốt mà tốt mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Liêu Hữu hơi khó coi, "Bây giờ trên không trung đã có chim chóc đột biến biết tấn công rồi".
Nếu không có Lạc Ninh phản ứng nhanh nhạy, con chim to kia đã đâm sầm vào chiếc trực thăng mà bọn họ đang ngồi. Một khi bị con chim to lớn và hung hãn như thế tấn công, máy bay trực thăng có thể gặp sự cố, bọn họ rất có thể đều sẽ mất mạng.
Đám người Phàn Dã cũng hoảng sợ, "Quá nguy hiểm!".
"May mà anh Ninh đáng tin", mọi người đều cảm thán.
Liêu Hữu cũng nhận ra cảm giác của Lạc Ninh quá nhạy bén, con chim lớn kia còn chưa xuất hiện, cô đã cầm súng lên rồi.
"Lần này may mà có đồng chí!".
Lạc Ninh mỉm cười, "Không có gì!".
Cảm giác của cô vốn dĩ nhạy bén hơn tất cả những người ở đây gấp nhiều lần. Cô nhắc nhở, "Đồng chí thông báo cho các tay súng bắn tỉa ở những máy bay khác chú ý tình hình bên ngoài, một khi phát hiện có chim chóc đột biến tiếp cận thì phải nổ súng lập tức".
Trong lòng Liêu Hữu vẫn còn sợ hãi, gật đầu: "Được!".
Sau đó, gã dùng bộ đàm để liên hệ với đồng đội trên những chiếc máy bay trực thăng khác. May mắn là đã có lời cảnh báo này, đọc đường mọi người lần lượt chạm trán chim chóc tập kích rất nhiều lần. Bởi vì đã có chuẩn bị từ trước, mới có thể đến được phòng thí nghiệm mà không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Bên ngoài có một vài thây ma lởn vởn, nhưng thoạt nhìn có vẻ như đã có người giải quyết sạch sẽ trước đó. Nhóm người Lạc Ninh suy đoán, chắc là đội tuyển của các quốc gia khác đã đến đây.
Máy bay trực thăng đáp xuống tầng thượng của tòa nhà cao tầng, đoàn người từ trên lầu đi xuống, cũng không gặp thây ma nào. Khi đến cửa lớn phòng thí nghiệm ở tầng một, đã thấy mấy chục người đang ngồi xổm ở cửa. Những đội tuyển của quốc gia khác sau khi giải quyết xong một đợt thây ma bên ngoài, xông vào trong đã lập tức đóng cánh cửa bên ngoài tòa nhà lại. Làm cho những thây ma đang lởn vởn đó tạm thời không thể xâm nhập. Sau đó, bọn họ đã cố gắng hết sức nhưng không tài nào mở được ổ khóa thông minh của phòng thí nghiệm này, vì vậy đang rất đau đầu và lo lắng. Bây giờ nhìn thấy đội Hoa Hạ xuất hiện cùng chỗ với người của căn cứ quân sự, bọn họ đều sửng sốt.
- --
← Ch. 211 | Ch. 213 → |