← Ch.209 | Ch.211 → |
Tuy nhiên, bây giờ mọi người đang vội vã đến phòng thí nghiệm, vả lại họ đều chưa quen thuộc đường đi ở thành phố này chút nào, sau này muốn di chuyển cũng rất khó khăn. Vì vậy họ đành phải cắn răng, chuẩn bị mua một tấm bản đồ.
"Bản đồ bao nhiêu một tấm?".
Lạc Ninh lấy một tấm bản đồ ra và đưa cho họ, "Một điểm đổi một tấm bản đồ, các anh có thể xem thử trước, đây là bản đồ hoàn thiện".
Một gã đội trưởng nhận lấy tấm bản đồ và mở ra, mọi người đều xúm vào xem. Thấy trên đó thật sự rất chi tiết, ngay cả những con hẻm nhỏ cũng có. Đồng thời, anh ta còn phát hiện ra đường đi trong thành phố rất phức tạp, không có bản đồ có vẻ như rất khó tìm được chỗ. Cho nên... họ còn có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể mua thôi. Vì vậy, từng đội tuyển lại chuyển nhượng một điểm cho đội Hoa Hạ.
Những tấm bản đồ mà Lạc Ninh nhặt được trước đó, về cơ bản là đã chia chác xong cả rồi. Lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi, Lạc Ninh lại nói: "Thật ra... các anh còn có thể dùng điểm tổng để sử dụng gói dịch vụ hạng nhất".
Nhóm người cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Là phục vụ những gì?".
"Chúng tôi có máy bay trực thăng. Nếu các anh ngại đường xá xa xôi cách trở, chúng tôi có thể lái máy bay đưa các anh đến nơi. Chỉ cần một điểm là được".
Thành viên của các đội tuyển khác: "...". Còn chưa đủ sao, lại đưa ra điều kiện như vậy để dụ dỗ bọn họ, quá không biết xấu hổ. Nhưng đã tốn hai điểm rồi, bọn họ thật sự không nỡ phí phạm nữa.
Những người tham gia nở một nụ cười chua xót, nói: "Chuyện này thì không cần làm phiền các cô đâu".
Bọn họ lại nghi hoặc hỏi: "Nhưng các cô lấy máy bay trực thăng từ chỗ nào vậy?".
Phàn Dã mỉm cười, nói: "Cũng là căn cứ khen thưởng anh Ninh của chúng tôi đó".
"Các anh có hâm mộ cũng không được đâu". Dứt lời, cậu còn lấy một khẩu súng từ trong rương vũ khí ra, "Thấy không, đây cũng là được khen thưởng đó".
Nhóm Nhạc Khiếu đã nhịn không được mà muốn khoe khoang từ lâu rồi, thấy vậy cũng hào hứng lấy súng ra cho những người này xem. Quả nhiên là chỉ có Lạc Ninh biết "tỏ vẻ khiêm nhường", bọn họ bái phục. Nhưng khi nhìn thấy thái độ ghen ghét của những người này, bọn họ lập tức cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng. Trước khi tham gia trận chung kết, bọn họ đã chịu không ít thiệt thòi từ những đội tuyển này, bây giờ bọn họ mới được mở mày mở mặt một lần. Sảng khoái!
Thành viên của những đội tuyển khác nhìn súng trong tay bọn họ, đôi mắt đều sáng rực, hoàn toàn là khao khát. Những người đến tham gia giải đấu này đều là người yêu thích vũ khí, nhìn thấy một khẩu súng ở trước mắt mà không thể chạm vào hay sử dụng nó, cũng không phải là sự ham muốn bình thường.
"Đây cũng là phần thưởng mà các cậu được nhận sao?".
Nếu không phải không được phép đấu đá nội bộ trong căn cứ, lúc này đang ở trên địa bàn của đội Hoa Hạ, bọn họ thật sự muốn cướp.
Phàn Dã hất cằm khoe khoang: "Vớ va vớ vẩn, nếu không thì làm sao chúng tôi có thể có được vũ khí quân dụng chứ".
Trong thực tế thì những khẩu súng này sờ không được và sử dụng không được. Nguyên nhân cũng tương tự, không thể tìm thấy chúng trên thị trường. Một đám người đang ghen ghét cực kỳ, hỏi: "Lại là khen thưởng anh Ninh của các cậu à?".
Phàn Dã gật đầu: "Đúng vậy, đây đều là tác phẩm của anh Ninh của chúng tôi". Sau đó, cậu xua tay với vẻ ghét bỏ, "Được rồi, các anh cũng đừng có thèm thuồng nữa, tìm ra manh mối thứ hai trước rồi lại nói tiếp".
Thấy thái độ của cậu ta như thế, những thành viên của các đội tuyển khác cũng vô cùng ngứa tay, muốn đánh người.
"Các bạn có thể giúp chúng tôi tìm một khẩu súng tương tự được không?", nhưng vì vũ khí, bọn họ nhịn.
Ánh mắt nóng rực đồng loạt bắn về phía Lạc Ninh, "Chúng tôi sẵn sàng lấy điểm tổng để đổi".
Bây giờ chẳng có nổi một điểm, điểm tổng nhìn không thấy chạm không tới, làm sao hấp dẫn bằng vũ khí.
Lạc Ninh lắc đầu: "Các anh thậm chí còn không biết các anh có thể có bao nhiêu điểm tổng lúc sau, chúng tôi muốn lấy cũng không lấy được thì chẳng phải là tổn thất nặng nề sao?".
Một người gấp gáp hỏi: "Vậy sao các cô còn bán manh mối, bán bản đồ, còn phục vụ cả máy bay trực thăng?".
Ánh mắt Lạc Ninh khi nhìn người này như đang nhìn một kẻ ngốc, "Những thứ tôi bán đều không tốn bao nhiêu công sức đã có rồi. Cho dù cuối cùng có tổn thất, thì tổn thất này cũng không lớn".
Cô mân mê khẩu súng lục của chính mình, nói: "Giúp các anh tìm vũ khí, khó khăn chồng chất. Thời gian và sức lực làm chuyện này, tự chúng tôi cũng có thể kiếm được gấp mấy lần điểm tổng rồi".
Thành viên của các đội tuyển: "...". Hay quá, hợp lý quá, bọn họ không tìm được lý do để phản bác.
Một gã đội trưởng khác hỏi: "Chúng tôi lấy thứ khác đổi thì sao?".
Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, thật sự là cũng muốn trải nghiệm món vũ khí mà bọn họ khao khát từ lâu.
Lạc Ninh nhướng mày, "Các anh có thể lấy thứ gì để đổi? Vàng vụn, vật tư, vũ khí? Chúng tôi cũng không thiếu những thứ này".
Thành viên các đội tuyển: "...", nói cứ như bọn họ rất vô dụng vậy.
Nhưng vừa nghe Lạc Ninh nói vậy, hình như bọn họ đúng là không có bất kỳ thứ gì có thể lấy ra để đổi, dù sao thì những thứ đó bọn họ cũng đang tìm kiếm mà! Có cần phải nói huỵch toẹt ra như thế không? Nói ra cũng quá làm tổn thương người khác!
Nhìn thấy vẻ mặt bị đả kích của những người này, nhóm Phàn Dã cảm thấy mát lòng mát dạ như được uống bia ướp lạnh vào ngày hè nóng nực.
"Nếu như các anh đã không muốn thuê máy bay rồi thì nhanh chóng xuất phát đi, nếu không đợi đến khi trời tối sẽ càng trở nên nguy hiểm hơn".
Cận Phi Dương nói thêm: "Rốt cuộc thì bình thường chỉ cần lái xe hơn nửa tiếng, bây giờ e rằng lái xe năm sáu tiếng là nhanh lắm rồi".
Mọi người nhất thời không muốn nói chuyện nữa, mấy người đội Hoa Hạ này thật sự rất đáng ghét.
"Được rồi, chúng tôi lập tức đi đây". Bọn họ cũng không muốn ở lại, tránh cho nhìn thấy biệt thự, vật tư và vũ khí của người ta thì lại nhịn không được mà xúc động muốn cướp đoạt. Nhìn thấy rồi ghen ghét và đố kỵ, chi bằng không nhìn thấy thì trong lòng không phiền muộn.
Phàn Dã vẫy vẫy tay với bọn họ, "Đi thông thả không tiễn. Nếu các anh cần dịch vụ thuê máy bay thì có thể gửi tin nhắn cho tôi bất cứ lúc nào, chúng tôi có phục vụ đưa đón khách tận nơi".
Khi những người này đi đến cửa, Lạc Ninh ở phía sau lại bổ sung thêm một câu, "Ngoài dịch vụ cho thuê máy bay, chúng tôi còn có dịch vụ mở khóa trọn gói, cần thuê cũng không đắt, chỉ một điểm thôi".
Những người vừa đi đến cửa nghe được lời này đều loạng choạng, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Phong cách của đội Hoa Hạ lần này hoàn toàn xa lạ với bọn họ. Tiếp tục ở lại không biết có bị lừa nữa hay không, hoặc lại làm cho bọn họ ghen ghét, nên rời khỏi đây sớm một chút.
-Editor: Autumnnolove- & Wattpad: Autumnnolove-
[ Haha, trông mấy người này thật lúng túng, họ cứ như là bị ma đuổi ấy. ]
[ Hả giận gì đâu á! Hồi thi đấu vòng loại và vòng bán kết, mấy người này ngáng chân đội Hoa Hạ chúng ta không ít lần đâu. ]
[ Ba chàng ngốc thích khoe khoang làm tôi cười muốn sảng. ]
[ Quả nhiên là anh Ninh của tôi, ngay cả khoe khoang cũng ngang ngược và "khiêm tốn" nữa. ]
[ Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh Ninh ác mồm ác miệng như thế, nghe mà hả giận và sảng khoái. ]
[ Trước đó tôi còn cảm thấy rất khó hiểu nha, vì sao anh Ninh lại chủ động nói ra chuyện phải mở khóa phòng thí nghiệm. Bây giờ tôi hiểu ra rồi, có vẻ như cô ấy còn muốn kiếm thêm phí phục vụ mở khóa của người ta nữa. ]
[ Anh Ninh của tôi hơi xấu xa, mấy người này đang muốn bị lừa tới chết sao? ]
[ Xấu xa cũng tốt, phái, phái, chảy nước miếng, chảy nước miếng! ]
[ Đột nhiên tôi ngộ ra một điều, anh Ninh không làm nghệ sĩ, thật ra cũng có thể nghĩ đến chuyện kinh doanh như một lối thoát. ]
[ Ha ha, anh Ninh lại mở khóa một nghề mới. ]
[ Tôi muốn xem anh Ninh lừa người của những đội khác như thế nào, bù đắp cho tất cả những uất ức mà chúng ta đã phải chịu đựng trước đây. ]
[ Anh không phải là người duy nhất, tôi cũng muốn xem. ]
[ Muốn xem! ]
Sau đó, toàn bộ bình luận đều là "muốn xem". Lạc Ninh làm được những chuyện như thế, khiến cho khán giả vừa vui vẻ vừa sảng khoái, vì vậy rất nhiều người đã trở thành người hâm mộ của cô. Cũng có rất nhiều nghệ sĩ đang chú ý đến số lượng người theo dõi trên weibo của Lạc Ninh, chỉ mới hơn một tiếng, số lượng người theo dõi Lạc Ninh đã tăng vọt lên vài triệu, không khỏi ghen tị. Bạc Tương Tương càng đố kỵ và tức giận, cả người đều có vị chua.
← Ch. 209 | Ch. 211 → |