← Ch.202 | Ch.204 → |
Mấy chiếc xe vừa đến cửa, đã nhanh chóng bị thây ma bao vây. Nhưng trước đó mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, vì vậy Liêu Hữu lấy bộ đàm ra truyền lệnh. Ngay sau đó, mấy quả bom sát thương diện rộng bị ném ra ngoài, thây ma cũng đã chết hơn nửa phần. Số còn lại, mọi người lập tức xuống xe để giải quyết.
Thứ nhất là do chúng quá gần, dùng loại bom này cũng sẽ làm cho người của mình bị thương; Thứ hai là do loại bom này trong kho đang dần cạn kiệt, dùng một quả là ít đi một quả.
Lần này Lạc Ninh trực tiếp trèo lên nóc xe, sau đó thong thả lấy súng ra. Cô vẫn chỉ dùng một phát súng để bắn vỡ đầu thây ma, vấn đề ở chỗ lúc này đang là đêm tối, đám người Liêu Hữu lại có thêm nhận thức mới về khả năng bắn súng và năng lực của cô. Có sự giúp đỡ của Lạc Ninh, không có ai hy sinh trong số những người mà Liêu Hữu mang theo.
Sau khi giải quyết xong thây ma, mọi người không có do dự hay trì hoãn mà đi thẳng đến kho vũ khí. Cánh cửa lớn ngoài cùng đã bị người ta cạy ra từ lâu rồi, những vũ khí thô sơ đặt ở bên ngoài cũng đã không còn ở đó. Rõ ràng là đã có người đến kho vũ khí, nhưng tiếc là họ không thể đi vào khu vực trung tâm.
-Editor: Autumnnolove-
Đi được nửa giờ, nhóm Liêu Hữu mới dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng kim loại.
"Lạc Ninh, ổ khóa thông minh ở trên cánh cửa này, làm phiền đồng chí".
Lạc Ninh gật đầu: "Được rồi, để tôi thử xem sao".
Cô bước tới và đưa tay chạm vào giữa cánh cửa kim loại. Ngay sau đó, một màn hình xuất hiện trên cánh cửa lớn. Đầu tiên, Lạc Ninh nghiên cứu các dữ liệu của ổ khóa thông minh này, sau đó mới bắt đầu phá giải. Cô cố ý giảm tốc độ, đáng lẽ hơn mười phút là xong, nhưng đã mất gần một tiếng đồng hồ.
"Ngay sau khi khóa thông minh được mở, hãy vào cửa trong vòng mười phút, nếu không cửa sẽ tự động đóng lại".
Nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo, nhóm Liêu Hữu kích động không thôi. Ở lĩnh vực hệ thống thông minh, năng lực của lạc Ninh quả nhiên quá mạnh mẽ, họ đã lựa chọn đúng rồi. Trong ánh mắt của Liêu Hữu có nhiều niềm vui hơn, lần này họ chẳng những có thể lấy được vũ khí trong kho, còn có thể "vả mặt" những vị lãnh đạo đã lên tiếng phản đối trước đó. Những lãnh đạo này nói rằng họ cho không ít chuyên gia đến thử nhưng đều thất bại, một cô gái trẻ tuổi lai lịch không rõ ràng, hoàn toàn không có khả năng phá giải khóa thông minh của kho vũ khí. Còn chuyện khóa thông minh ở phòng thí nghiệm của tiến sĩ La được phá giải, những lãnh đạo này đều cho rằng đó là trùng hợp. Đồng thời, họ còn đưa ra những nghi vấn đối với cấp trên của gã, muốn mượn chuyện này để phân chia quyền lực trong căn cứ. May mắn thay, Lạc Ninh lại phá giải thành công, gián tiếp thay họ giải quyết một chuyện phiền phức. Do đó, thái độ của Liêu Hữu đối với Lạc Ninh chẳng những khách khí, mà còn vô cùng nhiệt tình.
"Lạc Ninh, đồng chí thật sự quá giỏi, tôi thay mặt căn cứ nói lời cảm ơn với đồng chí một lần nữa".
Sau khi quay lại, gã còn phải nhắn với lãnh đạo cho người đến chiêu mộ nhân tài như Lạc Ninh về. Nếu như bị những người khác chiêu mộ trước, họ nhất định sẽ khóc thét. Nguồn tin của họ tương đối rộng, nên họ biết trong thành phố có một thế lực lớn đang chiêu binh mãi mã* nhằm xây dựng một căn cứ dành cho những người còn sống. Căn cứ dành cho người sống sót này còn đánh vào khẩu hiệu tự do và dân chủ, lan truyền rằng căn cứ do quân đội bên này thành lập có quá nhiều luật lệ và quy định, hiện tại tổ chức này khá lớn mạnh. Vì vậy, đã có rất nhiều người chạy đến căn cứ kia, cũng có người rời khỏi căn cứ của quân đội bên này để đến đó cậy nhờ. Chỉ vì phía ban lãnh đạo không quan tâm, việc đưa tất cả những người sống sót đến căn cứ quân sự hoàn toàn không thực tế. Thật ra vẫn có thể xây dựng thêm trên địa bàn, nhưng nguồn tài nguyên cơ bản là không đủ phân phối. Có người muốn xây dựng một căn cứ thứ hai dành cho người sống sót, các cấp lãnh đạo cũng vui vẻ chia sẻ áp lực cho đối phương cùng gánh vác. Tuy nhiên, không thể thiếu cảnh giác bị đoạt tài nguyên và nhân lực. Khi tận thế càng ngày càng kéo dài, sự cạnh tranh sẽ trở nên gay gắt và rõ ràng hơn bao giờ hết. Cho nên họ cũng lo lắng Lạc Ninh sẽ bị đối phương khai thác, phải nghĩ ra cách giữ cô ấy lại mới phải.
(*Chiêu binh mãi mã - 招兵买马: tập hợp lực lượng, vây cánh. )
Lạc Ninh nhìn ra được Liêu Hữu đang tiếp cận và lôi kéo, mỉm cười: "Tôi cũng lấy thù lao, vả lại chúng ta là người cùng một đội, không cần khách sáo!".
Cô cũng có nghe nói chuyện trong thành phố có một thế lực đang xây dựng căn cứ, không ngừng chiêu mộ nhân lực. Phàn Dã có quen biết vài đội tuyển, đã chạy qua đầu quân căn cứ bên kia, nghe nói còn có hai đội trưởng trở thành cán bộ trung cấp của căn cứ. Ngoài ra, bên kia còn có ý muốn chiêu mộ nhóm Lạc Ninh. Nhưng Lạc Ninh và những người trong đội đều có xu hướng ở lại căn cứ do quân đội thành lập. Mặc dù bên này quản lý nghiêm khắc và đặt ra rất nhiều luật lệ, nhưng lại trật tự và làm cho người ta yên tâm hơn. Sau ngày tận thế, quân đội đã lập tức cho người đi cứu trợ và thu thập vật tư, hậu quả là rất nhiều chiến sĩ đã ngã xuống. Đây đều là những điều đáng để họ kính trọng.
Thêm vào đó, tiến sĩ La và tất cả các nhân viên khác ở phòng thí nghiệm đều bị đưa về căn cứ bên này, các cô muốn hoàn thành nhiệm vụ của manh mối thứ hai, cần phải tìm cơ hội tiếp cận mới được. Nếu chạy đến một căn cứ khác thì làm sao có thể tiếp cận được?
Vả lại, Lạc Ninh cũng không mấy lạc quan về căn cứ mới, cái gọi là "tự do" nhất định chỉ là tương đối, ngược lại thế lực rắc rối phức tạp, người ở tầng lớp trung lưu trở xuống sẽ càng khó sinh tồn. Nhưng tuyên truyền và quảng cáo làm vô cùng tốt, khiến cho rất nhiều người sống sót đều lung lay, lúc này mới nườm nượp chạy tới lánh nạn. Dưới góc nhìn của Lạc Ninh, thật ra căn cứ quân sự sẽ càng đáng tin cậy hơn.
-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-
Liêu Hữu nghe cô nói vậy, nụ cười càng tươi tắn, "Đúng đúng, chúng ta là người một nhà".
Khóa thông minh đã được giải, cánh cửa kim loại đang từ từ hé mở. Liêu Hữu sắp xếp một đội đứng ở bên ngoài chờ đợi và tiếp ứng, rồi mang theo những người khác đi vào.
Nơi này không hổ danh là kho vũ khí lớn nhất thành phố, chủng loại vũ khí đa dạng phong phú, còn có rất nhiều máy bay trực thăng và máy bay chiến đấu. Các loại đạn pháo, bom, nhiên liệu, ... cũng được chất thành đống trong nhà kho.
"Phải vận chuyển tất cả về căn cứ sao?", Lạc Ninh thấy kho vũ khí này rất lớn, nếu phải vận chuyển chúng theo thì sẽ rất phiền phức.
Liêu Hữu hơi khó xử, nói: "Muốn khuân vác tất cả về căn cứ thì không dễ dàng, chỉ có thể chuyển về những thứ mình cần trước".
"Cũng không thể dọn xong chỉ trong một chuyến, tôi đoán rằng ít nhất là phải qua lại hơn nửa tháng mới được".
Gã nhìn Lạc Ninh với vẻ ngượng ngùng, nói: "Nhưng mà vẫn phải làm phiền đồng chí đi cùng tôi đến đây để mở khóa".
Gã lại nói thêm một câu, "Tất nhiên, căn cứ sẽ thanh toán thêm cho các đồng chí vàng vụn và vật tư xem như thù lao".
Lạc Ninh: "...", cô biết ngay Liêu Hữu sẽ nói thế, cho nên cô mới hỏi gã như thế.
Các cô cũng chỉ có thời gian là một tháng, sao có thể hao phí thời gian nửa tháng đi theo họ khuân vác súng ống đạn dược mỗi ngày. Cô suy nghĩ, nói: "Lần nào tôi cũng phải đi theo để mở khóa thì quá phiền".
"Tôi sợ là ngày nào đó tôi có việc cần ra ngoài, các đồng chí muốn đến vận chuyển vụ khí cũng không được".
"Hay là tôi giúp các đồng chí lập trình lại hệ thống khóa thông minh này một lần nữa".
"Các đồng chí cử ba người đến đây, lưu lại dấu vân tay, khuôn mặt và mống mắt. Khi nào các đồng chí muốn đến, thì cứ đến thôi".
Liêu Hữu lộ ra vẻ mặt vui mừng, "Còn có thể cài đặt lại dữ liệu đăng nhập sao?".
Lạc Ninh gật đầu, "Đương nhiên là có thể, nhưng hơi khó một chút, cần phải sửa lại chương trình của hệ thống khóa thông minh một lần nữa".
"Chỉ cần có thể đăng nhập lại, có khó chúng tôi cũng không ngại". Liêu Hữu nói xong, đột nhiên nhận ra cũng chẳng phải là bọn họ gặp khó khăn. Vì vậy, hắn nhìn Lạc Ninh và nói: "Chỉ cần có thể đăng nhập lại, tôi có thể đại diện căn cứ tăng thêm phần thưởng và thù lao cho đồng chí. Đồng chí muốn gì, đều có thể nói ra".
Quả nhiên gã không nhìn lầm Lạc Ninh, thật quá giỏi. Nếu chuyện này làm tốt, gã cũng có thể mở mày mở mặt một phen.
← Ch. 202 | Ch. 204 → |