← Ch.200 | Ch.202 → |
Ba người Phàn Dã thật sự không ngờ Lạc Ninh chơi game cũng giỏi đến thế. Ban đầu còn định huênh hoang trong game một hồi, bây giờ hoàn toàn bị hành đến khóc lóc xin tha.
Lạc Ninh khẽ cười: "Được rồi, lần này sẽ chừa cho các cậu một con đường sống".
Sau đó, Lạc Ninh thật sự đã nhường. Nhạc Khiếu và anh lính kia cũng thường xuyên chơi game, kỹ năng khá ổn, nhưng không chơi hay bằng ba người đội bên kia. Ván này, bọn Phàn Dã thắng.
Ván mới bắt đầu, Phàn Dã thấy Lạc Ninh là lại bắt đầu buông thả, "Chị Ninh, bình thường chị cũng hay chơi game sao?"
Nếu không sao có thể ghê gớm như vậy?
Lạc Ninh giết cậu ta, giành chiến công đầu, "Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi sẽ đánh mấy ván".
Phàn Dã không ngờ, chỉ trong lúc nói chuyện, cậu đã tặng cho Lạc Ninh chiến công đầu, "Chị lại có thể hi sinh em, chị quá độc ác".
Lạc Ninh khẽ cười: "Tự cậu dâng đến cửa".
Phàn Dã: "...", sau này cậu có thể bị ám ảnh bởi trò chơi này hay không đây.
"Trước kia, khi chơi với người khác thì em là vương giả, chơi với chị em lập tức biến thành đồng thau. Chị Ninh, sao chị có thể trâu bò như vậy nhỉ?".
Lạc Ninh mỉm cười: "Tôi làm bất cứ chuyện gì đều sẽ nỗ lực làm tốt nhất, chơi game cũng vậy!".
Nhóm người Phàn Dã: "...", lý do này hết sức thuyết phục, chúng tôi lại không tìm ra được lý do nào để phản bác nó.
Sau đó, họ lại chơi thêm mấy ván nữa, không có gì ngạc nhiên khi đám Phàn Dã bị hành ra bã và khóc thêm lần nữa. Lạc Ninh quả nhiên mang theo Nhạc Khiếu và anh lính liên tục giành chiến thắng.
Nhạc Khiếu - người đang cười khanh khách, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt đáng thương của đội Phàn Dã: "Quả nhiên là "ba Lạc", cứ đi theo chị là có thể lên cấp vèo vèo".
Phàn Dã nhấc tay, "Tôi cũng muốn được "ba Lạc" gánh, tôi tha thiết mong muốn được đổi đội".
Cậu thật sự bị hành đến nổi hình thành bóng ma tâm lý, suốt trận đấu vẫn luôn bị giết. Cậu không khỏi hoài nghi, bản thân không phải là một người chơi điêu luyện, mà là "cùi bắp tiên sinh".
Nhạc Khiếu trừng mắt với cậu ta, "Nằm mơ!"
Lại đánh thêm vài ván, Phàn Dã mặt dày mày dạn quấn lấy Lạc Ninh để được gánh. Nhạc Khiếu bị buộc phải đổi chỗ, sau đó cũng được trải nghiệm mùi vị bị hành đến phát khóc.
-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-
[ Anh Ninh lại bại lộ thêm một ngón nghề nữa, cao thủ esport đó! ]
[ Không ngờ anh Ninh lại là người thế này. ]
[ Với trình độ này của anh Ninh, hoàn toàn có thể thi đấu chuyên nghiệp. ]
[ Hồi nãy xem thao tác tay của anh Ninh, tôi đã nhịn không được mà la hét om sòm, mẹ tôi hỏi có phải tôi bị điên rồi không... ]
[ Anh Ninh, còn lăn lộn trong giới giải trí làm gì, nhanh tới lăn lộn trong giới thể thao điện tử với chúng tôi đi. ]
[ Ba thằng ngốc này, chuyển từ chị sang ba ba luôn rồi, ha ha! ]
[ Thật ra tôi cũng muốn gọi là "ba Lạc", làm ơn hãy kéo tôi! ]
Cận Phi Dương này nọ đều không nhịn được, khăng khăng muốn đổi sang đội Lạc Ninh, hưởng thụ cảm giác được gánh. Khu bình luận cũng có một đám người kêu gào, muốn "ba Lạc" kéo hạng, nhưng giọng điệu vẫn vui vẻ. Còn khu bình luận trên phát sóng trực tiếp của các quốc gia khác, lúc này toàn là phàn nàn và mắng mỏ.
Hiện tại, có tổng cộng hơn 50 đội bắt được manh mối đến địa điểm đầu tiên, những đội còn lại vẫn đang rất cố gắng. Nhưng càng kéo dài thời gian, khả năng bắt được manh mối càng khó, thậm chí là không thể tìm thấy manh mối. Những đội nhận được manh mối đầu tiên, còn chưa kịp vui mừng, manh mối thứ hai đã xuất hiện. Bọn họ hỏi han và tìm kiếm phòng thí nghiệm của tiến sĩ La khắp nơi, ngoại trừ ba đội xếp hàng đầu cuối cùng cũng dò la được vị trí của phòng thí nghiệm và gấp rút chạy đến. Những đội còn lại vẫn đang tìm phòng thí nghiệm, nhưng chẳng có chút manh mối nào.
Khán giả trong nước chỉ cho rằng họ đang thật sự rất lãng phí thời gian và sức lực, đội Lạc Ninh người ta đã tìm được các manh mối khác. Nhất là khi so sánh hiện trạng đang diễn ra. Đội Lạc Ninh đang nhàn nhã chơi game và cãi nhau, trông không giống như đang làm nhiệm vụ mang hình thức địa ngục, mà là đến du lịch. Còn đội tuyển quốc gia của bọn họ đâu? Lúc này không phải đang chạy trốn vì bị thây ma đuổi theo, thì là đang bị thực vật đột biến hoặc động vật đột biến truy đuổi.
Hiện tại, bọn họ chỉ muốn phun ra một búng máu tươi, không so sánh thì không có đau thương!
Bỏ đi, mắt không thấy tim không đau, vẫn nên đi xem phát sóng trực tiếp trên màn hình chính đi.
-Wattpad: Autumnnolove-
Trò chơi vẫn tiếp diễn hơn một tiếng sau đó, đến khi Liêu Hữu quay lại thì kết thúc. Liêu Hữu nhìn thấy họ chơi game, còn rướn cổ lên xem. Bình thường nếu như họ không làm nhiệm vụ, cũng sẽ chơi vài trò chơi. Khi nhìn thấy game online biến thành trò chơi mạng nội bộ, gã cũng kinh ngạc. Sau đó cất giọng hỏi sao lại như thế. Anh lính cấp dưới của gã liền nói cho gã nghe chuyện Lạc Ninh đã sửa đổi lập trình game, để họ có thể chơi bằng mạng nội bộ. Ngoài ra, ai ở đội đối thủ của cô, đểu sẽ bị hành cho khóc kêu cha gọi mẹ.
Liêu Hữu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lạc Ninh, "Đồng chí còn có thể làm được tới vậy sao?".
Lạc Ninh mang vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là có thể!".
Liêu Hữu nghẹn họng hồi lâu, mới nói được một câu: "Xem ra lần này chúng ta không tìm lầm người".
Ngay cả lập trình game cũng có thể sửa đổi, xem ra Lạc Ninh đúng là một thiên tài trong lĩnh vực công nghệ cao.
"Không tìm sai người là sao?", Lạc Ninh giả vờ không hiểu.
Liêu Hữu cười nói: "Chắc là trước đó đồng chí đã từng nghe nói, chúng tôi còn một kho vũ khí lớn nhất mà khóa thông minh của nó gặp trục trặc, hiện tại không thể mang theo vũ khí và tài nguyên mà làm càn".
"Hôm qua đồng chí đã phá giải được khóa thông minh ở phòng thí nghiệm, cho nên lãnh đạo muốn mời đồng chí giúp mở ổ khóa thông minh của kho vũ khí".
Lạc Ninh giả vờ như bất ngờ, "Tôi có thể đi sao? Dù sao thì tôi cũng không phải là người thuộc quân đội như các đồng chí".
Liêu Hữu lập tức nói: "Không có gì là không thể, nếu đồng chí có thể mở được khóa thông minh của kho vũ khí, chắc chắn là công lớn".
Gã sợ Lạc Ninh không đồng ý, còn nói: "Chỉ cần thành công, đồng chí muốn khen thưởng như thế nào đều có thể thể yêu cầu. Chỉ cần có thể thỏa thuận được, cấp trên sẽ suy xét và đáp ứng".
Đây cũng chính là mệnh lệnh của lãnh đạo truyền xuống.
Trước tận thế, nhu cầu lao động công nghệ cao vốn đã rất lớn, nhưng mật ít ruồi nhiều, bên chỗ bọn họ cũng không có bao nhiêu người. Đặc biệt là sau tận thế, còn có một nửa nhân tài đã biến thành thây ma, chỗ thiếu hụt lại càng gia tăng. Cho nên sau khi biết Lạc Ninh là thiên tài ở lĩnh vực này, lãnh đạo muốn lôi kéo và chiêu mộ, không muốn những nhân tài như thế bị mai một.
Lạc Ninh không làm ra vẻ thoái thác, mà nói thẳng: "Vậy có thể cấp cho chúng tôi một số vũ khí đạn dược để chơi không?"
Mặc dù hiện tại cô đã không cần đến dao xẻ dưa hấu, nhưng vẫn sẽ suy nghĩ cho đồng đội.
Quả nhiên, nghe thấy Lạc Ninh nói vậy, đám Phàn Dã đều rất cảm động, "anh Ninh" thật sự vẫn luôn nghĩ đến bọn họ.
Liêu Hữu không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ đề ra yêu cầu này, gã cười và nói: "Chỉ cần không yêu cầu vũ khí bí mật và vũ khí sát thương diện rộng, các loại súng ống đạn dược khác đều có thể khen thưởng cho đồng chí vài món".
Chuyện này gã vẫn có thể làm chủ, "thả con săn sắt, bắt con cá rô"*, muốn bắt được cá lớn thì phải bỏ mồi câu. Gã nhìn ra được Lạc Ninh rất thích "hàng nóng", cho nên lần này họ sẽ hào sảng một chút, làm cho cô vui vẻ, họ cũng càng dễ dàng thuyết phục cô ở lại.
(*Nguyên văn "舍不得孩子套不住狼": dịch thô là, muốn bắt được sói thì đừng luyến tiếc trẻ con, nghĩa là làm chuyện lớn thì phải biết hi sinh. )
Lạc Ninh cười nói: "Nghe có vẻ hay, cứ quyết định như thế đi".
Quả nhiên, đã cắn câu. Nhưng mà... đến cuối cùng cũng không biết là ai giăng bẫy ai.
Thời gian khá khẩn trương, vì vậy đội Lạc Ninh lập tức đi theo Liêu Hữu ngồi xe ra khỏi thành phố. Liêu Hữu cũng tương đối có tinh thần trách nhiệm đối với những chuyện gã đã hứa, tin tức mà Lạc Ninh muốn phát sóng bên này đã được phát đến hai lần. Lúc các cô ra khỏi thành phố, họ đã gặp hai đội tuyển tìm được manh mối thứ nhất và nằm trong top 5 đội dẫn đầu, đang đăng ký để vào thành phố. Khi nhìn thấy đội Lạc Ninh ngồi xe quân sự của căn cứ đi ra ngoài, hai đội này đều sửng sốt.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đội Hoa Hạ sao lại đi theo người của căn cứ nhanh như vậy?
Sao có thể nhanh như thế...
← Ch. 200 | Ch. 202 → |