125
← Ch.108 | Ch.110 → |
--Dịch: Autumnnolove--
Một đám thực tập sinh bị loại trong lòng không khỏi sinh ra oán khí. Bọn họ cảm thấy bản thân rơi vào chung đội với Bạc Tương Tương thật là quá xui xẻo. Những thực tập sinh đi theo Lạc Ninh và Lục thần mới là may mắn, thỏa đáng nằm thắng, bọn họ đang rất ghen ghét và đố kỵ.
Hai thực tập sinh của tổ này may mắn còn ở lại đang thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng lần sau có thể được phân tới đội của Lạc Ninh hoặc là Lục Tuân. Thậm chí là tới đội của Ngụy Diệu hay Sài Kính đều được, chỉ cần đừng lại rơi vào đội Bạc Tương Tương là được.
Fan của các thực tập sinh cũng đang rất phẫn nộ.
[ Bạc Tương Tương này cũng quá toxic*, ai xui xẻo lắm mới cùng một đội với cô ta ]
(*) -有毒: 'có độc', dùng chỉ ai đó hoặc sự vật sự việc nào đó mà gây cười hoặc khác thường, hoặc điên cuồng, khác thường. Tuỳ ngữ cảnh và ngữ khí bạn dùng nó sẽ có nghĩa đùa giỡn hoặc lăng mạ.
[ Đúng vậy, đi theo cổ các thực tập sinh bị loại, đi theo cổ khách mời bị thương, cô ta tuyệt đối là có độc ]
Sau đó cũng có không ít Bánh tráng cùng thủy quân không phục bắt đầu xoát bình*.
(*): tấn công, quấy nhiễu phòng chat, diễn đàn, khu bình luận.
[ Là do các cậu thực tập sinh đó không có thực lực, sao có thể đổ lỗi lên đầu Tương Tương chứ ]
[ Tương Tương nhà chúng tôi hát hay nhảy đẹp, đáng tiếc mấy anh thực tập sinh kia khả năng không tới đâu, cái gì cũng đổ cho cô ấy hả? ]
[ Idol nhà mình năng lực kém cỏi bị đào thải, lại bắt Tương Tương chịu trách nhiệm, các cô cũng quá không biết xấu hổ ]
Nhìn thấy fan của Bạc Tương Tương ra nói như vậy, người qua đường cũng không thể bàng quan đứng nhìn.
[ Fan của Bạc Tương Tương cũng đừng có tẩy trắng cho idol nữa, mắt của mọi người cũng không có mù ]
[ Bạch bông trắng nhà mấy người luôn thích thể hiện mình, đoạt ống kính của thực tập sinh, fan người ta mắng cô ta mấy câu cũng không oan ức gì đâu ]
[ Không thể phủ nhận Bạc bông trắng hát nhảy đều không tồi, nhưng mà chỗ này là sân nhà tuyển tú của các thực tập sinh, lại không phải là sân khấu riêng của cô ấy, ảnh hưởng rất lớn luôn đó có thấy không? ]
[ Đừng có lấy thực lực ra làm cái cớ, nhìn Lạc Ninh với Lục thần đi, thực lực hát nhảy của người ta mạnh hơn Bạc sen trắng nhiều, nhưng mà người ta đâu có tùy tiện đoạt mất ống kính của thực tập sinh đâu ]
[ Đúng.. đúng, Lạc Ninh cùng Lục thần vẫn luôn dẫn dắt các thực tập sinh trong tổ của họ thăng hạng, không cố ý đoạt ống kính, cho nên tổng thể tiết mục mới đặc sắc như vậy, tập thể thực tập sinh đội người ta còn nguyên, cho nên bánh tráng đừng có đổ thừa cho thực lực các thực tập sinh kém nữa, cái này căn bản không được xem là lý do để tẩy trắng đâu ]
[ Đúng, không có đối lập thì không có thương tổn, đây là vấn đề về nhân phẩm đó ]
[ Tinh Hành cũng vậy mà, tuy rằng cậu ấy rất sáng sân khấu, nhưng không có cố ý giành nổi bật với thực tập sinh ]
[ Nếu không nhờ có Nghê Hân Toàn cùng với hai anh trai kia chống đỡ, tổ này của cô ta chắc chắn là đứng hạng nhất từ dưới đếm lên, bây giờ đoạt được vị trí thứ ba thì biến thành công lao của một mình Bạc Tương Tương rồi hả. ]
[ bánh tráng tẩy địa thì thôi tôi không nói, còn muốn đạp lên đầu lên cổ người khác, quả nhiên idol sao fan vậy ]
[ tẩy địa* mà tẩy cũng thật dơ! ]
(*): đổ vỏ dùm người khác.
Nếu fan của Bạc Tương Tương không ra mặt tẩy địa, sẽ không khiến cho người xem và fan của các thực tập sinh khác cảm thấy phản cảm, bây giờ mọi người đều nhịn không được hòa theo dòng người mắng bọn họ.
Bạc Tương Tương cũng đang tức giận đến muốn chết. Vốn dĩ cô đối với hạng ba đã cảm thấy bất mãn rồi, bây giờ đội của cô còn bị đào thải một lúc sáu người, cô cũng sắp điên lên rồi.
Lần này phân tổ, những thực tập sinh có thực lực đều chạy tới đội của Lục Tuân và Kỷ Tinh Hành hết, tổ của cô chỉ còn lại dưa hỏng táo tàu xấu*. Bị loại cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng loại một lần nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô, cho nên cô rất bực bội.
(*) - 歪瓜裂枣: chỉ những người hoặc vật có bề ngoài xấu xí, mặt hàng kém.
Những người này sao không có một chút hăng hái tranh giành nào hết vậy?
Cô lại bất giác rùng mình một cái, cứ cảm thấy có thứ gì đó quan trọng trên người đang dần dần tan biến.
Lạc Ninh nghiêng đầu qua liền nhìn thấy từng sợi khí trắng từ trong cơ thể Bạc Tương Tương đang tản ra ngoài. Đáy mắt của cô nhiễm một tầng ý cười, khí vận của nữ chủ đang xói mòn, tốc độ bắt đầu vượt qua ngưỡng khí vận tăng trưởng, đây là một sự khởi đầu tốt đẹp.
--Wattpad: Autumnnolove--
Sau khi đêm công diễn khép lại, thực tập sinh đội Lạc Ninh muốn đi ăn mừng cho nên tới cánh gà mời Lạc Ninh và Lục Tuân đi cùng. Hai người cũng không cự tuyệt, theo mọi người đi ăn khuya.
Chuyện Lạc Ninh đáp ứng thực ra các thực tập sinh đã đoán trước được, dù sao cô vẫn nổi tiếng là chiều fan. Nhưng Lục ảnh đế cũng đáp ứng cùng đi thì khiến cho bọn họ thật bất ngờ, trong vòng giải trí có ai mà không muốn cùng ăn một bữa cơm với Lục ảnh đế, bọn họ đã làm được.
Bởi vì mời Lạc Ninh và Lục Tuân tới, cho nên mọi người không chọn một quán nướng BBQ bên đường. Lạc Trạch Vũ và Đan Chấn chọn một nhà hàng lẩu - BBQ tự phục vụ, còn gọi điện thoại đặt trước phòng.
Vừa nướng vừa lẩu, nhất thời làm cho không khí náo nhiệt lên. Lạc Ninh bị bọn họ lôi kéo uống không ít rượu. Không ai dám tới kính rượu Lục Tuân, còn Lạc Ninh thì không sợ.
Cô chủ động rót một ly rượu lên kính Lục Tuân: "Đây đây, mọi người cùng nhau uống với Lục lão sư một ly."
Trên mặt Lục Tuân tràn ngập ý cười, bưng ly rượu lên kính lại: "Được!"
Mọi người thấy thế liền sôi nổi nâng ly lên, không nghĩ tới Lục ảnh đế cũng có lúc bình dị như vậy. Nhưng dần dần phát hiện ra, Lục ảnh đế không phải bình dị, chỉ là người ta dung túng Lạc Ninh mà thôi, cô ấy rót bao nhiêu đều uống hết.
Uống xong cả đêm, mọi người đều có một cảm giác chung, Lục ảnh đế quả nhiên giống như trên mạng nói, rất cưng Ninh bảo.
Đám người chơi tới rạng sáng mới rồi khỏi nhà hàng.
Lục Tuân đỡ Lạc Ninh: "Tôi đưa em về!". Hắn đã gọi người tới đón.
Lạc Ninh còn đang chuẩn bị gọi xe, nhét di động trở lại vào túi: "Được á!"
Lục Tuân thấy khuôn mặt trắng nõn của Lạc Ninh nhiễm một tầng đỏ ửng vì uống nhiều rượu, con ngươi xinh đẹp ngập nước, hầu kết của hắn không tự chủ mà chuyển động.
Hắn đưa tay lên cởi bớt một cái cúc áo sơ mi trên cùng, cười hỏi: "Có cần tôi đỡ em xuống lầu không?"
Lạc Ninh lườm hắn một cái: "Có thang máy không đi, sao phải đi thang bộ, anh tưởng tôi ngốc sao?"
Đôi môi hồng của cô lại mím chặt: "Tôi đâu có say, anh đừng có lừa gạt tôi."
Lục Tuân bật cười: "Được được, em không có say."
Lạc Ninh nghe như vậy thì vừa lòng, cô vẫy tay với các thực tập sinh: "Tôi với Lục lão sư đi trước, các cậu trên đường nhớ chú ý an toàn nha."
Có Lục ảnh đế đưa Lạc Ninh về, các thực tập sinh cũng tương đối yên tâm: "Hẹn gặp lại Lục lão sư và Lạc lão sư!"
Bọn họ ăn ý nhường thang máy cho hai người xuống trước.
Sau khi vào thang máy, con ngươi Lạc Ninh mang theo chút mơ màng nhìn về phía Lục Tuân: "Lục lão sư, tửu lượng của anh cũng cao lắm đó!"
Hôm nay cô uống hơi nhiều, không dùng linh lực để hóa giải, cho nên lúc này đầu có chút chếnh choáng. Lục Tuân bị cô chuốc rượu còn nhiều hơn, nhưng nhìn qua một chút men say cũng không có.
Lục Tuân tiến gần cô cười nói: "Hôm nào em có thể thử chuốc say tôi."
"Chuốc say anh làm gì?". Lạc Ninh nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn đang gần sát cô trong gang tấc, khó có được lúc vành tai đỏ ửng. Má ơi, người đàn ông này đẹp trai quá đi!
Lục Tuân khắc chế xúc động muốn ôm cô một cái: "Sau khi chuốc say tôi, tất nhiên là tùy em muốn làm gì tôi cũng được."
Lạc Ninh nghe xong nhịn không được liền nghĩ bậy bạ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Không biết xấu hổ!"
Trừng mắt như vậy cũng không có lực uy hiếp gì, ngược lại còn có chút cảm giác nhu thuận giống như đang làm nũng, đặc biệt hấp dẫn.
Lục Tuân hít sâu một hơi, cực lực áp xuống tâm tình đang xao động kia. Vừa mới chuẩn bị lên tiếng, cửa thang máy đã mở ra, Lạc Ninh cũng đi ra ngoài trước. Hắn chỉ có thể nuốt xuống lời định nói, trong ánh mắt mang theo vài phần bất lực cùng cưng chiều đi theo.
"Chậm một chút, chậm một chút, cẩn thận té ngã!"
Hai người bước ra khỏi thang máy lập tức nhìn thấy xe đã ngừng ở cách đó không xa. Lục Tuân mở cửa xe đỡ Lạc Ninh lên xe trước, hắn cũng không lên ghế phụ ngồi mà theo vào ngồi bên cạnh cô.
Nhìn thấy cô say khướt nhắm hờ mắt, hắn cười hỏi: "Có phải là rất mệt không?"
Lạc Ninh gật đầu: "Có chút chíu!"
Lục Tuân đưa tay qua nhẹ nhàng đem đầu cô tựa vào bả vai của hắn, thanh âm ôn nhu: "Vậy dựa vào tôi ngủ một lát, tới nơi tôi gọi em dậy được không?"
Lạc Ninh uống say liền muốn ngủ, lúc này cảm thấy giọng nói của hắn như có ma lực, vì thế nương theo tay hắn mà tựa đầu vào bả vai: "Cũng được!"
--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--
Lái xe không phải là trợ lý của Lục Tuân, mà là tài xế gia đình. Nghe được thanh âm cậu chủ nhỏ nhà mình đang dịu dàng dỗ dành người khác, đôi mắt của ông ta cũng muốn nhìn chằm chằm. Thật sự không nhìn ra được, cậu chủ nhỏ lại còn có một mặt ôn nhu như vậy.
Thì ra không phải là không thích phụ nữ, mà là trước kia cô gái khiến cho cậu chủ nhỏ đối xử dịu dàng còn chưa có xuất hiện. Nếu lão gia biết chuyện này, sợ là nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Trên khuôn mặt vốn đang nghiêm túc của tài xế lúc này lộ ra một nụ cười, kiểu gì cũng muốn nói cho lão gia nghe để ông ấy cũng vui vẻ. Vì thế lúc Lục Tuân bế Lạc Ninh lên lầu, tài xế liền gửi tin nhắn cho quản gia.
Vừa lúc hôm nay lão gia đang xử lý một ít công vụ, đã qua giờ ngủ bình thường cho nên không cảm thấy buồn ngủ nữa, ngồi ở phòng khách chờ con trai về. Sau đó lại thấy quản gia vẻ mặt kích động cao hứng chạy tới.
"Lão gia, tôi nhận được một tin tốt."
Lục lão gia rất ít khi nhìn thấy quản gia cao hứng như vậy: "Tin tức tốt gì?"
Quản gia tủm tỉm cười trả lời: "Cậu chủ nhỏ có khả năng là đang yêu đương."
"Vừa rồi tài xế gửi tin nhắn cho tôi, nói cậu chủ kêu ông ấy tới đón một cô gái trẻ, còn đối đãi với người ta đặc biệt cưng chiều dịu dàng."
Lục lão gia lập tức ngồi thẳng dậy: "Thật sao?"
Quản gia gật đầu: "Thật sự, lát nữa cậu chủ nhỏ trở về, ngài có thể hỏi thử."
Lục lão gia cười ra tiếng: "Thằng nhóc kia rốt cuộc cũng thông suốt rồi."
"Cũng không biết là con gái nhà ai!"
Thật ra ông cũng không thèm để ý tới dòng dõi, chỉ cần đối phương là một cô gái tốt là được rồi.
Quản gia cười nói: "Nói không chừng tiểu thiếu gia sẽ nhanh chóng đưa người tới cửa, ngài cũng sẽ biết thôi."
Lục lão gia vỗ đùi: "Ông nói đúng!"
Chờ khi Lục Tuân trở về đến nhà, liền thấy ba mình cùng quản gia đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Hắn đi qua ngồi xuống: "Ba, sao giờ này còn chưa ngủ?"
Thấy mặt mày ba già tươi cười xán lạn nhìn mình, Lục Tuân liền đoán được nguyên nhân. Tám chín phần là chuyện hắn đưa Lạc Ninh về nhà bị tài xế thọc tới quản gia bên này, cho nên ba hắn cũng biết được.
Ông cụ đi thẳng vào vấn đề: "Con yêu đương rồi hả?"
Lục Tuân lắc đầu: "Còn chưa tới bước đó đâu."
Tươi cười trên mặt ông cụ cũng cứng đờ: "Không phải con đưa người ta về nhà sao? Còn hỏi han ân cần nữa."
Lục Tuân bất đắc dĩ nói: "Còn chưa có xác định quan hệ nữa."
Ông cụ trừng mắt nhìn Lục Tuân: "Ngày thường nhìn con cũng được việc mà, sao lại còn chưa xác định quan hệ?"
"Con phải học hỏi ở ba nhiều một chút, năm đó mười mấy tuổi đã theo đuổi được mẹ con rồi". Ông cụ lại kiêu ngạo nói.
Lục Tuân: "...". Cái lịch sử huy hoàng này không biết ông cụ đã nói bao nhiêu lần rồi.
Hắn nói: "Không vội, rượu ngon thì phải chậm rãi thưởng thức mới càng có hương vị."
Ông cụ lại lườm hắn: "Con thì biết cái gì, rượu ngon thì phải nhanh tay đem về cất mới không bị người khác đoạt mất."
"Nếu như con thích người ta, vậy đừng có dong dong dài dài, nhanh dẫn người ta về cho ba nhìn xem."
Lục Tuân dở khóc dở cười: "Việc này cũng không cần gấp gáp như vậy!"
Thực ra hắn cũng muốn nhanh chóng bắt được người trong tay, nhưng thời cơ còn chưa tới, nhìn ra được lúc này Lạc Ninh căn bản không có ý định yêu đương. Nếu hắn chọc thủng tầng quan hệ này, dọa người ta sợ chạy mất thì làm sao bây giờ?
Ông cụ càng tức giận nhìn đứa con không biết tranh thủ này: "Tiểu tử thúi, mấy chuyện này tất nhiên là cần phải gấp rút rồi, bằng không vợ con chạy mất thì làm sao bây giờ?"
Người ba này như ông cũng rầu thúi ruột.
Lục Tuân cũng sợ làm cho ông tức giận: "Được được, con sẽ nỗ lực nhanh chóng theo đuổi được con dâu cho ba."
Lục lão gia lúc này mới tươi cười: "Như vậy còn nghe được."
Sau đó cảm thán một câu: "Lúc ba còn sống rất muốn nhìn thấy con kết hôn sinh con, con cũng đừng làm cho ba không đợi được."
Lục Tuân là đứa con út mà gần 50 tuổi ông mới có, cũng là đứa con bảo bối mà ông thương nhất. Lúc mới sinh ra thân thể của Lục Tuân không tốt, ông và vợ luôn lo lắng nó sẽ chết yểu, bởi vậy ngậm trong miệng sợ tan, ôm trong tay còn sợ bay mất mà yêu thương.
Sau khi thân thể tốt lên, con trai lại không gần nữ sắc, ông lo lắng thân thể con trai lại có vấn đề, hoặc là nó không thích phụ nữ.
Hai năm trước vợ ông qua đời, chuyện còn lưu luyến nhất chính là hôn sự của đứa con út này. Ông cụ cũng như vậy, sợ bản thân không sống được tới lúc nhìn thấy con út kết hôn sinh con.
Nghe được lời này, tươi cười trên mặt Lục Tuân thu lại vài phần: "Ba, ba mới 72 tuổi thôi, sao có thể không kịp nhìn thấy con kết hôn sinh con."
"Sau này nói không chừng là còn có thể nhìn thấy con sinh cháu chắt nữa."
Hắn đương nhiên là hi vọng ông cụ nhà mình sống lâu trăm tuổi.
Ông cụ nhìn thấy hắn không vui, lập tức cười hắc hắc: "Còn không phải là ba muốn con dứt khoát một chút sao."
Lục Tuân gật đầu: "Được rồi, con nhất định sẽ nắm chặt thời cơ."
Trong mấy anh em thì cũng chỉ còn một mình hắn cô đơn lẻ bóng, anh cả cùng anh hai của hắn đều đã kết hôn, ông cụ vẫn luôn nhọc lòng vì hôn sự của hắn.
Trước kia không gặp được bất kỳ ai làm cho hắn động tâm, đương nhiên kiên quyết trì hoãn. Hiện tại có Lạc Ninh, lúc này hắn mới quyết đoán mà đáp ứng ông cụ như vậy.
Ông cụ vừa lòng vuốt vuốt râu: "Được, vậy ba liền chờ con dẫn con dâu về ra mắt."
"Cũng không còn sớm nữa, ba nhanh đi nghỉ ngơi đi". Lục Tuân đứng dậy đỡ ông cụ: "Rượu cũng ít uống đi."
Ông cụ cũng không biết vì sao trước mặt mấy đứa con khác ông đều là một người ba nghiêm khắc, nhưng đối với đứa con út này ông lại nhịn không được mà sắm vai cha hiền, còn vui vẻ bị nó quản thúc.
Vì vậy không đành lòng nhìn cái bàn rượu, đứng dậy nói: "Nể mặt tiểu tử thúi như con đã thông suốt biết đi tìm vợ, hôm nay liền nghe lời con."
Lục Tuân cười đỡ ông cụ về phòng ngủ, lúc này mới quay trở lại phòng mình.
--Dịch: Autumnnolove--
Tối hôm sau, Lạc Ninh đang ở nhà xem kịch bản, tâm tư đột nhiên có chút không yên. Lập tức cầm lấy di động gọi cho Lục Tuân: "Cá đã cắn câu, chúng ta tới Liễu gia chờ."
Cô phát hiện lá bùa đầu tiên đưa cho Hướng Bân đang có chuyển biến. Dựa theo phong cách hành sự của đối phương, e là tối nay bà ta sẽ động thủ, cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ con Liễu Hồng Tuyết, cho nên tám chín phần là sẽ chủ động tới Liễu gia.
Lục Tuân lúc này đang uống trà cũng bạn ở cách nhà Lạc Ninh không xa: "Được, tôi lập tức qua đón em."
Hắn cúp điện thoại liền quay qua nói với mấy người bạn tốt cùng Phó Từ: "Tôi có việc đi trước, hôm nào lại gặp mặt."
Phó Từ cười cười: "Đây là muốn đi đón ai vậy?"
Những người khác cũng ồn ào trêu chọc: "Có phải là có hẹn với người đẹp nào không?"
Lục Tuân đứng dậy cười nói: "Đúng vậy!"
"Thiệt hay giả? Ai vậy?". Cả đám đều kinh ngạc.
Lục Tuân giơ tay nhìn đồng hồ: "Tôi đang vội, lần sau lại nói với các cậu."
Sau đó vội vã rời đi, lưu lại mấy người bạn đang trợn mắt há hốc mồm.
"Gia hỏa này có phải là có chút nóng vội rồi không?"
"Cũng không có biện pháp, ai bảo cậu ấy độc thân hơn hai mươi năm nay, cho dù cậu ấy không gấp, đám bạn bè như chúng ta cũng gấp thay."
Bên kia, Lạc Ninh cũng gọi một cuộc gọi cho Hướng Bân.
"Người kia có khả năng là sẽ động thủ, bây giờ tôi liền tới nhà các người."
Hướng Bân nắm chặt điện thoại trong tay: "Tôi cũng vừa định gọi điện thoại cho cô."
Lạc Ninh cũng không quá bất ngờ: "Có phải là các người phát hiện ra chuyện gì bất thường không?"
Hướng Bân trả lời: "Tôi với mẹ cảm thấy tối nay quá an tĩnh, trong phòng đột nhiên trở nên lạnh buốt, rất không thích hợp."
Bây giờ là mùa hè, vừa rồi cảm giác được sự giá lạnh, hắn lập tức tắt điều hòa. Nhưng chẳng những không có ấm áp lên mà còn lạnh thêm, cái này làm cho bọn họ không khỏi sợ hãi.
Nghe được Lạc Ninh chủ động muốn tới đây, hắn thật sự có thể thở phào một hơi.
Lạc Ninh nói: "Vậy thì đúng rồi, người kia chắc chắn sẽ hành động trong tối nay, lát nữa gặp mặt lại nói."
"Được, vậy chúng tôi chờ cô."
Mười mấy phút sau, Lạc Ninh đã ngồi ở trên xe Lục Tuân.
← Ch. 108 | Ch. 110 → |