← Ch.102 | Ch.104 → |
--Dịch: Autumnnolove--
Lục Tuân thấy ánh mắt của Lạc Ninh lộ ra ý cười liền biết chuyện hắn làm rất hợp với tâm ý của cô.
"Sao, có vừa lòng không?". Hắn hỏi.
Lạc Ninh cười mà như không cười nhìn hắn: "Ý của anh là, anh làm như vậy là vì tôi sao?"
Lục Tuân trước giờ không có ý định làm chuyện tốt mà không lưu danh: "Đương nhiên, bằng không em nghĩ tôi lại lãng phí thời gian như vậy làm gì."
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Xem ra Lục lão sư vì muốn chiêu mộ tôi vào phòng nghiên cứu đặc biệt mà cũng rất lao tâm lao lực đó!"
"Đúng vậy, còn phải xem xem Lạc nữ thần có hài lòng không". Lục Tuân ngoắc môi lộ ra một nụ cười.
Không hiểu sao gần đây Lạc Ninh cứ cảm thấy hắn có chút quái quái. Cô họ nhẹ một cái: "Tối hôm qua tôi nói giỡn, anh không cần phải gọi tôi như vậy."
Cô luôn cảm thấy những người có mối quan hệ không bình thường mới thích hợp với xưng hô như vậy, nữ thần gì đó nghe có chút không được đứng đắn.
Lục Tuân cười ra tiếng: "Tôi cảm thấy kêu như vậy rất hay mà!"
Lạc Ninh trừng mắt nhìn hắn: "Dù sao thì về sau không chấp nhận xưng hô như vậy nha."
Bị người khác nghe được, còn cho rằng cô đã làm gì với Lục đại ảnh đế nữa, hoặc là chơi trò cosplay ái muội gì đó.
Lục Tuân lại cười ra tiếng lần nữa, giọng nói của hắn mang theo vài phần cưng chiều: "Được, nghe em."
Hắn hỏi tiếp: "Vậy tôi nên gọi em như thế nào? Ninh Ninh? Ninh bảo?"
Lạc Ninh tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai: "Ninh Ninh hay Ninh bảo gì cũng được, tôi không ngại."
Lục Tuân nhích sát vào người cô một chút, cười nhẹ: "Nhưng mà tôi để ý, Ninh Ninh, Ninh bảo, mọi người đều gọi như vậy còn gì."
Lạc Ninh: "...". Lục ảnh đế này còn che giấu một mặt không biết xấu hổ như vậy sao.
"Vậy anh muốn kêu như thế nào?". Lạc Ninh nhướng mày nhìn hắn.
Lục Tuân nghĩ thầm: Cách anh muốn gọi bây giờ cũng không thể gọi ra miệng được!
Cuối cùng hắn đề nghị một cách xưng hô khác: "Nếu không thì tôi cứ gọi em là Lạc Lạc đi."
Cái cách gọi này trước giờ cũng chưa thấy ai gọi. Bây giờ cứ kêu như vậy trước, sau này lại sửa thành cách xưng hô ở trong lòng kia.
Lạc Ninh cảm thấy cách gọi này cũng không có gì quá đáng, vì thế gật đầu: "Sao cũng được, Lục lão sư vui vẻ là được."
"Vậy em cũng đừng gọi tôi là Lục lão sư hay Lục ảnh đế nữa". Lục Tuân nhân cơ hội này mà mưu cầu phúc lợi cho chính mình.
Lạc Ninh có chút không thoải mái hỏi ngược lại: "Vậy tôi nên kêu anh là cái gì? Tuân Tuân sao/ Tôi sợ fan của anh kéo tới đánh tôi chết lắm!"
"Sao có thể như vậy, fan của tôi không có ai cuồng bạo lực đâu". Lục Tuân cười nói: "Tôi cảm thấy kêu Tuân Tuân cũng không tệ."
Hắn lại tiếp tục giống như nói đùa: "Hoặc là em gọi một tiếng Lục ca ca cho tôi nghe đi."
Lạc Ninh: "...". Sao trước giờ cô lại không phát hiện ra, Lục đại ảnh đế ngoài không biết xấu hổ còn rất vô sỉ nữa.
"Tuân Tuân", "Lục ca ca", cô đều không thể kêu ra khỏi miệng được, các cô chỉ là bạn bè, kêu như vậy cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Lạc Ninh ném cho hắn một cái nhìn xem thường, cứng đầu nói: "Không! Tôi cứ thích gọi anh là Lục lão sư, Lục ảnh đế đó!"
Lục Tuân cảm thấy bộ dáng cứng đầu của cô lúc này thực đáng yêu: "Được, em gọi tôi là gì tôi cũng đều thích nghe."
Lạc Ninh: "...". Không có cách nào nói chuyện tiếp với người này được rồi, Lục ảnh đế này không có chút liêm sỉ nào cả.
Trong lòng cô lúc này cũng sinh ra một cảm giác kỳ lạ, gia hỏa Lục Tuân này đang suy tính làm gì?
Nhưng mà điều khiến cô cảm thấy kỳ quái hơn chính là, không hiểu vì sao Lục Tuân như thế này có chút quen thuộc, giống như cô đã từng rất thân thiết với hắn trước kia vậy.
Có nghĩa là cô thích ở chung với người không biết xấu hổ trong ngoài không đồng nhất này hơn so với vị ảnh đế lịch sự nhã nhặn trước kia.
Cô không khỏi thắc mắc: "Lục lão sư, đâu mới thật sự là anh?"
Lục Tuân hiểu ý của cô, kéo kéo cổ áo sơ mi lại, cười trả lời: "Tất cả đều là tôi, nhưng mà Lục ảnh đế là đối với người ngoài, trước mặt em tôi mới là tôi chân thật."
Lịch sự nhã nhặn chẳng qua chỉ là hình tượng hắn xây dựng cho người khác nhìn vào thôi.
Lạc Ninh nháy mắt đã hiểu ra: "Thì ra Lục thần anh là kiểu người này, không biết các fan của anh khi biết bộ mặt thật của anh có còn hâm mộ yêu thích anh nữa không."
"Fan yêu thích tôi hay không cũng không quan trọng, dù sao thì tôi cũng không định ở trong giới giải trí này bao lâu nữa". Lục Tuân cười có vẻ hơi bất cần, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào cô.
Chỉ cần một người yêu thích hắn là đủ rồi.
Lạc Ninh né tránh ánh mắt của hắn, ngửi được một mùi thuốc nhàn nhàn từ trên người hắn, liền thay đổi đề tài: "Anh bị thương sao?"
Lục Tuân gật đầu: "Mấy hôm trước đi làm nhiệm vụ bị chút thương tích nhỏ, cũng may là không ảnh hưởng gì nhiều."
Cũng nhờ có nhiệm vụ lần này mà ký ức tưởng chừng đã bị chôn sâu của hắn được đánh thức, đột nhiên nhớ lại rất nhiều thứ đã bị lãng quên.
"Không sao là tốt rồi!". Lạc Ninh cười cười: "Xem ra công việc ở phòng nghiên cứu đặc biệt của các anh cũng rất nguy hiểm."
Lục Tuân đáp lại: "Lúc đó đột nhiên đầu tôi đau lên một trận cho nên mới bị ảnh hưởng, sau đó bị thương, nhưng mà nhiệm vụ lần này đúng thật là có chút nguy hiểm."
Ngày đó xảy ra tai nạn xe cộ là bởi vì hắn đang lái xe thì đột nhiên trong đầu ập tới một cơn đau dự dội như muốn xé rách da đầu, trước mắt tối sầm, lúc đó mới không kịp thời tránh được mà đâm vào xe tải lớn đang qua đường.
Lần này cũng vậy, thời điểm đang làm nhiệm vụ đột nhiên đầu đau nhức mắt tối đen, chờ tới lúc tỉnh táo trở lại thì đã bị thương rồi. Nhưng mà ít ra hắn đã tìm được nguyên nhân, về sau chuyện như vậy cũng không tái diễn nữa.
"Tôi mời em gia nhập phòng thí nghiệm đặc biệt chủ yếu là bởi vì nhân viên trong đó sẽ được hưởng những phúc lợi đặc biệt."
Hắn dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Ví dụ như sau khi gia nhập, em có thể biết được một số bí ẩn mà trước giờ chưa từng công bố ra bên ngoài, một vài tin tức liên quan tới phong thủy huyền thực sư."
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có thể lựa chọn phần thưởng, đãi ngộ như vậy bên ngoài hiếm khi thấy lắm."
Lần trước hắn thấy Hàn Trì nhắc qua một lần trước mặt Lạc Ninh, cảm thấy cô hẳn là đang suy nghĩ về vấn đề này, cho nên liền tự mình tới mời cô. Còn chưa nói hắn là trưởng ban, quyền lợi và phúc lợi hắn cho cô, người khác không cho được.
Lạc Ninh có ý định gia nhập phòng nghiên cứu đặc biệt này là mốn mượn cơ hội tìm hiểu một vài chuyện thì còn có nguyên nhân giống như Lục Tuân vừa nói.
Cô hỏi: "Nếu tôi gia nhập phòng nghiên cứu đặc biệt của các anh, về sau chẳng phải là cấp dưới của anh hay sao?"
Lục Tuân cười cười: "Tôi vừa định nói tới chuyện này với em."
"Tôi giúp em làm xác nhận thành viên trong biên chế, nhưng chức vị là cố vấn bên ngoài, cá nhân và thời gian đều tự do, không ai có thể quản em ở phòng nghiên cứu đặc biệt."
"Giữa tôi và em không cần tồn tại mối quan hệ ai là cấp trên ai là cấp dưới, em và phòng nghiên cứu đặc biệt cứ xem như là mối quan hệ hợp tác thôi."
"Cũng sẽ không hạ lệnh cưỡng chế nhiệm vụ với em, đến lúc đó em có thể tự đăng nhập vào mạng nội bộ và lựa chọn nhiệm vụ em muốn tham gia."
Hắn dừng lại một chút, tiếp tục: "Nhưng mà tiền lương không cao lắm, khen thưởng cũng dựa vào điểm hoàn thành nhiệm vụ."
Đây là những phúc lợi mà hắn vì Lạc Ninh cho nên mới dùng hết sức tranh thủ với cấp trên.
Lạc Ninh càng thêm kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới Lục Tuân có thể sắp xếp như vậy. Lúc trước cô cũng muốn dùng quan hệ hợp tác thế này để trà trộn vào phòng nghiên cứu đặc biệt, nếu không được thì cô không gia nhập. Ai ngờ Lục Tuân đã chủ động giúp cô giải quyết rồi, giống như là biết cô đang muốn gì, sao có thể hiểu rõ cô tới như vậy?
"Vậy cảm ơn Lục lão sư!". Cô ngẩng đầu, cả khuôn mặt đều cười đến rạng rỡ.
Ánh mắt của Lục Tuân càng thêm thâm thúy: "Cho nên đây là em chấp nhận lời mời của tôi?"
Lạc Ninh gật đầu mỉm cười: "Anh đã đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, tôi lại không ngốc, tất nhiên là đồng ý rồi."
Lục Tuân cong môi, duỗi tay ra trước mặt cô: "Về sau em chính là cộng sự của tôi, hợp tác vui vẻ!"
Lạc Ninh cũng duỗi tay ra bắt lấy tay hắn: "Hợp tác vui vẻ!"
"Giấy chứng nhận tôi sẽ liên hệ mới mặt trên tiến hành, nếu xong sẽ mang em tới tổng bộ tham quan cùng chào hỏi những cộng sự khác". Tâm tình của Lục Tuân lúc này giống như nở hoa.
Lạc Ninh gật đầu: "Vậy phải làm phiền anh rồi!"
Lục Tuân đầy ẩn ý sâu xa nói: "Quan hệ giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy!"
--Dịch: Autumnnolove--
Lạc Ninh nghe thấy lời nói đầy thâm ý của hắn liền dời tầm mắt sang chỗ khác: "Anh nhắn tin trong group hỏi xem mọi người muốn uống gì, chúng ta cũng dễ gọi món."
Lục Tuân biết cô đang cố ý lảng tránh, hắn cũng không vội: "Được!"
Nói xong liền lấy di động ra, mở group chat của tổ tiết mục nhắn tin hỏi. Sau đó hai người cùng nhau đi tới cửa hàng thức uống lạnh.
Lạc Ninh hỏi: "Anh muốn uống cái gì?"
Lục Tuân không chút do dự trả lời: "Nước chanh."
Lạc Ninh cười cười hỏi lại: "Anh cũng thích uống nước chanh sao?"
Lục Tuân biết Lạc Ninh thích uống nước chanh, cho nên hắn cũng chậm rãi thích nghi: "Đúng vậy, vẫn luôn thích uống nước chanh."
Lạc Ninh quay đầu đi gọi món, Lục Tuân lúc nảy đã nhắn tin hỏi người trong group muốn uống cái gì. Không có ai phản hồi cho nên cô cũng tùy ý mà gọi. Bởi vì phải làm mấy chục ly nước cho nên hai người liền đi tới chỗ bàn trống cách đó không xa ngồi chờ.
Phụ trách gọi món và làm thức uống là mấy cô gái còn trẻ, nhìn thấy hai người này đều không nhịn được mà kích động lên.
"Đó có phải là Ninh bảo với Lục thần không vậy?"
"Đúng rồi, không nghĩ tới Ninh bảo ở ngoài đời xong xinh xắn hơn cả trên màn ảnh, Lục thần cũng đẹp trai muốn xỉu up xỉu down."
"Hai người này xưng đôi ghê, chỗ nào tôi cũng ship cp bọn họ hết."
"Hai người này tới đây mua đồ uống ướp lạnh cho các khách mời khác thực tập sinh sao, chu đáo quá!"
Thanh âm nói chuyện của mấy cô gái tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn bị hai người Lạc Ninh nghe được. Thậm chí còn có một cô gái lấy di động ra chụp lại cảnh hai người ngồi cùng nhau.
Lục Tuân thấy Lạc Ninh không ngăn cản, hắn cũng không đứng lên ngăn cản. Chắc ăn là ảnh chụp này sẽ bị truyền ra ngoài, hắn cảm thấy như vậy lại càng tốt.
Hai người vừa chờ vừa nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian, chờ sau khi toàn bộ thức uống đều làm xong, hai người liền tiến lên nhận lấy rồi rời đi.
Lục Tuân chủ động xách phần nhiều, còn dư lại mấy ly thì Lạc Ninh cầm, một màn này cũng được cô gái trẻ kia chụp lại. Cô gái này là fan của Lạc Ninh, vừa rồi còn đỏ mặt chạy tới muốn xin chữ ký của Lạc Ninh. Đồng thời cũng khai báo chuyện cô ấy chụp ảnh cho Lạc Ninh biết. Cho nên Lạc Ninh không có yêu cầu cô ấy xóa hình.
Chờ hai người đi rồi, cô nhịn không được kích động lập tức chạy vào trong group của hậu viện hội gửi tin nhắn giống như là đang thét chói tai.
"U là chòi mấy chị em ơi, em vừa gặp Ninh bảo với Lục Thần!!!"
"Ninh bảo đẹp gái dã man, còn chiều fan nữa, em được chỉ sủng hạnh rồi nè."
Người trong hậu viện hội sôi sục một hồi, hỏi làm sao mà cô gặp được, có ảnh chụp hay không.
Cô gái trẻ này liền đăng ba tấm ảnh chụp được vào group, còn có ảnh chụp chữ ký của Lạc Ninh. Một tấm là ảnh chụp một mình Lạc Ninh đang ngồi dựa vào sô pha bên cạnh cửa sổ mà mỉm cười, nhìn qua rất nhàn nhã tự tại, có cảm giác giống như học tỷ thanh xuân xinh đẹp. Một tấm là ảnh chụp Lạc Ninh và Lục Tuân đang vui vẻ trò chuyện, trai xinh gái đẹp hết sức đẹp mắt. Cuối cùng chính là tấm ảnh bóng lưng của hai người đang cầm theo một đồng đồ uống rời đi, nhìn thôi cũng cảm thấy cặp này xứng đôi.
"Ninh bảo xinh quá, Lục thần đẹp trai, hai người quá xứng đôi luôn!"
"Ninh bảo thật sự là chiều fan lắm luôn á, ký tên cho bạn nhỏ của chúng ta, còn cho phép cô ấy chụp ảnh nữa."
"Không hổ là thần tượng của em, Ninh bảo thật sự rất tốt."
"Có ai phát hiện ra hông, ánh mắt Lục thần nhìn Ninh bảo dịu dàng quá trời kìa, còn có cưng chiều nữa, ra cửa còn giành xách hết phần lớn đồ uống."
"Đúng đúng, em thấy Lục thần cưng Ninh bảo lắm luôn, thuyền này em chèo rồi nha quý vị."
Sau đó có rất nhiều quả chanh không phải là fan cp, nhưng xem ảnh chụp xong cũng nhịn không được mà leo lên thuyền.
Kỷ Tinh Hành cũng có ở trong hậu viện hội này, nhìn thấy ảnh chụp cùng tin nhắn của đám người hâm mộ Lạc Ninh. Hắn cảm thấy bản thân sắp hóa thân thành yêu tinh chanh chua lòm chua lét.
Cái tên chó mưu mô Lục Tuân kia, quả nhiên là ôm tâm tư không chính đáng với Lạc Ninh, đáng ghét!
Kỷ Tinh Hành đang khó chịu, vì vậy phát tiết trong nhóm chat của hậu viện hội.
"Tôi cảm thấy Ninh bảo với Lục ảnh đế không có chỗ nào xứng đôi hết!"
"Ánh mắt Ninh bảo nhìn Lục ảnh đế rất bình thường, cũng giống như nhìn bạn bè mà thôi."
Có một bạn chanh hơi cứng họng hỏi: "Vậy chứ cậu cảm thấy ai mới xứng đôi với Ninh bảo?"
Kỷ Tinh Hành không chút do dự gõ bàn phím điện thoại khai báo tên của mình: "Đương nhiên là Kỷ Tinh Hành rồi."
Hắn lại bổ sung thêm một dòng: "Không phải có câu thơ 'Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai'* sao, tôi cảm thấy rất thích hợp để nói về hai người họ."
(*): hai câu thơ trong bài thơ "Trường can hành kỳ 1" của Lý Bạch. Có nghĩa là: chàng cưỡi ngựa tre lại, chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh.
Quả chanh: "..."
"Ánh mắt của cậu hình như không tốt lắm thì phải, cậu nhìn coi Kỷ Tinh Hành có chỗ nào xứng với Ninh bảo vậy?"
"Đúng vậy, trúc mã gì mà thọc dao nhỏ như vậy, không cần cũng được á, Ninh bảo của chúng ta đâu có thèm cái ông nội cặn bã Kỷ Tinh Hành kia."
"Đúng đúng, hồi trước xém xíu là để cho Ninh bảo của tui đội cái nồi rồi, ai cũng được Kỷ Tinh Hành tuyệt đối không được."
"Ninh bảo cũng đã thông báo chính thức trên weibo là đoạn tuyệt quan hệ thanh mai trúc mã với Kỷ Tinh Hành rồi, cậu đừng có ship cp bậy bạ nữa."
Kỷ Tinh Hành: "...". Mấy người ship cp Ninh Ninh cùng Lục tâm cơ bậy bạ thì được sao?
Hắn cũng không khỏi cảm thấy có chút uể oải, fan của Ninh Ninh không có một người ủng hộ hắn, đáng ghét!
Đang lướt đọc tin nhắn trong nhóm thì cửa phòng luyện tập lúc này được mở ra. Có một thực tập sinh đã đi ra mở cửa, nhìn thấy Lạc Ninh và Lục Tuân đang xách theo đồ uống đứng bên ngoài.
"Lục lão sư, Lạc lão sư, vất vả rồi!". Mọi người nhận lấy đồ uống lạnh không quên ồn ào cảm ơn.
Ảnh đế và Ninh bảo tự mình đi mua đồ uống lạnh cho bọn họ, cảm giác này thiệt là hạnh phúc. Các thực tập sinh mỗi người cầm một ly, Tô Thanh Lam cũng chọn một ly trà sữa nho mà cô ấy thích nhất.
Lúc nảy Kỷ Tinh Hành không có trả lời tin nhắn của Lục Tuân, cho nên hắn cũng tùy ý cầm một ly nước trái cây hỗn hợp đưa qua cho Kỷ Tinh Hành.
Kỷ Tinh Hành không thèm nhận, ánh mắt đáng thương hu hu nhìn về phía Lạc Ninh: "Anh muốn uống nước chanh."
Hắn biết Lạc Ninh thích uống nước chanh, nhưng mà trước kia hắn ngại chua, hơn nữa cũng không thích uống đồ uống lạnh, cho nên cơ bản là sẽ không gọi qua nước ép chanh bao giờ. Nhưng mà bây giờ hắn lại muốn giống Lạc Ninh, giống như là đang uống nước cùng cô vậy.
Ánh mắt của Lục Tuân lạnh băng thu ly nước trái cây lại.
Lạc Ninh không biết nói gì, nhìn Kỷ Tinh Hành một hồi mới lên tiếng: "Không phải anh bảo nước chanh chua sao?"
Kỷ Tinh Hành tình ngay không sợ lý gian dõng dạc nói: "Bây giờ anh rất thích uống nước chanh."
Lạc Ninh: "...". Thằng cha này có bệnh hả??
Cô cũng không quen với đứa nhỏ điên này đâu: "Lúc nảy Lục lão sư hỏi trong nhóm sao anh lại không nói anh muốn gì, bây giờ làm gì có dư nước chanh cho anh chứ."
Kỷ Tinh Hành cũng thấy tin nhắn Lục Tuân gửi tới trong nhóm, nhưng mà tin nhắn do chó mưu mô gửi tới cho nên hắn mới lười để ý.
Ai biết Lạc Ninh cũng cùng đi mua, sớm biết như vậy hắn cũng đi theo rồi.
"Còn không phải là do anh không nhìn thấy tin nhắn sao". Hắn lại uất ức mà nói.
Lạc Ninh cầm ly nước dưa hấu trên tay đưa qua cho hắn: "Chỉ có cái này thôi, không thích cũng uống đại đi."
Bị nhét ly nước dưa hấu vào trong tay, Kỷ Tinh Hành đột nhiên tươi cười, trong ánh mát của hắn tỏa ra tia nắng ngời sáng: "Thì ra là em vẫn còn nhớ rõ anh thích uống nước dưa hấu."
Lạc Ninh dở khóc dở cười: "Cái này là Lục lão sư nhớ đó."
Nụ cười của Kỷ Tinh Hành đột nhiên cứng đờ, đang suy nghĩ xem làm sao để quăng rớt tan nát ly nước dưa hấu trong tay.
Lục Tuân nhìn bộ dáng của Kỷ Tinh Hành liền muốn cười to, đáng đời!
"Đi thôi, chúng ta tới phòng tập khác nữa". Hắn nói với Lạc Ninh.
Lạc Ninh gật đầu, chào Tô Thanh Lam một tiếng rồi theo Lục Tuân rời đi.
Chờ bọn họ ra cửa, Kỷ Tinh Hành cũng không có uống nước dưa hấu, trực tiếp đặt cái ly ở trên bàn, không có ý định chạm vào nó nữa.
Tô Thanh Lam không khỏi cảm thấy đồng cảm với hắn, gia hỏa này đúng là tự làm tự chịu mà, chứ không cũng không tới nổi mất đi thanh mai như vậy.
--Wattpad: Autumnnolove--
Vừa đi đến phòng tập của đội Bạc Tương Tương, các thực tập sinh đi ra mở cửa, Lạc Ninh liền nghe được thanh âm châm chọc của Nghê Hân Toàn bên trong.
"Cái gì cũng không biết mà dám chỉ huy mù quáng, cô nghĩ cô là mặt trời sao, rồi mọi người đều phải chuyển động xung quanh cô hết sao."
Sau đó là bộ dáng bị khi dễ muốn khóc lại không dám khóc và quật cường của Bạc Tương Tương: "Em chỉ là cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn, chẳng lẽ nói lên ý kiến của mình cũng không được sao?"
Mong là mn thích cơn bão chương này của mình:)))
← Ch. 102 | Ch. 104 → |