← Ch.079 | Ch.081 → |
"Điện hạ, Thái tử phi đã bình an đến Thành Hoa Hi." An Huyền cung kính bẩm báo, "Ngoài ra, Sở Yến cùng với một số bá tánh đã nhận được lương thực, tình hình dần hồi phục. Thuộc hạ lo rằng chẳng bao lâu nữa sẽ..."
"Biết rồi."
Hoắc Độ cắt lời trước khi An Huyền kịp nói hết. An Huyền ngẩn ra một chút, rồi khẽ gật đầu lui ra.
Ánh trăng mờ mịt, chỉ cách một ngày, phủ đệ rộng lớn này dường như trở nên càng quạnh quẽ hơn.
Hoắc Độ ngồi một mình trên xích đu, đu đưa chậm rãi. Chàng cúi mắt, nhìn vào lọ đường nhỏ trong tay, rồi lấy một viên bỏ vào miệng.
Rất ngọt.
Ngày trước không thích vị ngọt, nhưng bây giờ lại dần dần quen với hương vị này.
Chàng luôn biết rằng chàng và Nhạc Chi không phải là người cùng một thế giới. Nàng lớn lên trong tình yêu thương, nàng kiên cường và dũng cảm, ấm áp và thiện lương. Còn chàng thì hoàn toàn ngược lại, những điều đó sẽ không bao giờ có trên người chàng.
Hai người hoàn toàn khác biệt, làm sao có thể xứng đôi?
Đầu lưỡi bị vị ngọt bao phủ, dần dần lan tỏa một cảm giác mát lạnh nhẹ nhàng.
Hoắc Độ bất giác mỉm cười.
Nếu bạc hà có thể hòa quyện vào đường mật, tạo nên một hương vị tuyệt vời.
Thì ai có thể nói rằng những người khác nhau không thể xứng đôi?
*
Hôm sau, mặt trời ấm áp chiếu rọi.
Khác với sự hoang vắng của Thành Thịnh Dương, Thành Hoa Hi tràn ngập không khí lễ hội. Chợ búa nhộn nhịp, những người bán hàng rao bán, bá tánh qua lại tươi cười hân hoan, chọn mua nguyên liệu về nhà nấu một bữa cơm thịnh soạn cho người thân.
Lúc này, một người phụ nữ cúi đầu đi nhanh đến sạp rau, vội vã chọn lựa...
"Tẩu tẩu."
Nhạc Chi từ trong hẻm chạy nhanh đến bên người phụ nữ đó, ôm lấy cánh tay nàng. Người phụ nữ ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện vài phần hoảng hốt, nhưng khi nhận ra người đến, trên mặt nàng lại hiện lên vài phần vui mừng.
Thấy nàng không có ý định tránh né nữa, Nhạc Cẩn mới từ từ bước ra, khẽ gọi một tiếng.
Người phụ nữ thấy vậy, khẽ thở dài một hơi, nói: "Các muội theo ta đi."
Hai tỷ muội tự nhiên vâng lời, cùng theo người phụ nữ bước đi. Chẳng bao lâu sau, họ đã đến một căn nhà ngói đơn sơ. Người phụ nữ mời họ vào nhà...
"Về rồi sao?" Một giọng nam thanh thoát và quen thuộc vang lên.
Nhạc Chi và Nhạc Cẩn nhìn thấy một người đàn ông có dáng vẻ cao ráo từ trong phòng bước ra, bế theo Nhạc Ngọc. Người đàn ông nhìn thấy họ cũng sững sờ, dừng bước ngay tại chỗ.
Người này, họ quen thuộc không ai bằng.
— Vị ngự y trẻ nhất Đại Lê, Từ Ương.
Tại sao... tại sao lại ở cùng với tẩu tẩu?
"Cô cô..." Giọng nói ngây thơ và trong trẻo vang lên.
Lâu rồi không gặp, Nhạc Ngọc e thẹn lên tiếng chào họ.
Nhạc Cẩn là người đầu tiên phản ứng, gượng cười tiến lên, giơ tay vuốt tóc cháu trai, "Ngọc nhi dạo này có khỏe không?"
Nhạc Ngọc mỉm cười gật đầu với Nhạc Cẩn, nhưng đôi mắt lại vô thức nhìn về phía Nhạc Chi.
Cậu bé cảm thấy lạ: Tiểu cô cô trước đây rất thích cậu, sao hôm nay lại không cười, còn đứng xa như vậy, không đến ôm cậu?
"Chàng đưa Ngọc nhi vào trong trước đi."
Từ Ương gật đầu, mặt đầy lúng túng, ôm Nhạc Ngọc trở lại phòng trong.
Sắc mặt Nhạc Chi dần dần tái đi, toàn thân như bị dội một xô nước lạnh, run rẩy vì lạnh. Nàng ngỡ ngàng nhìn về phía người phụ nữ không xa...
Nữ tướng quân dũng mãnh nhất Đại Lê, Phương Nhân.
Cũng chính là người phụ nữ mà hoàng huynh yêu thương nhất.
"Mời ngồi." Phương Nhân nói nhẹ nhàng.
Nhạc Cẩn kéo tay Nhạc Chi, người đang cứng đờ ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "Tẩu tẩu... chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao Từ Ương lại ở đây..."
"Ta và Từ Ương ở bên nhau rồi." Phương Nhân trầm giọng, sắc mặt nàng bình tĩnh, không hề có chút khó chịu.
Tay Nhạc Chi trên bàn bỗng nắm chặt lại, nàng trợn mắt nhìn Phương Nhân, không thể tin được.
Nàng chưa từng nghĩ đến việc ép tẩu tẩu phải thủ tiết suốt đời vì hoàng huynh. Nhưng, sao lại nhanh đến vậy?
Hơn nữa, lời của tẩu tẩu, như thể chưa từng yêu hoàng huynh.
"Chi Chi." Phương Nhân cười khổ, giải thích: "Ta và hoàng huynh của muội, vốn dĩ là một sai lầm..."
Đây là một câu chuyện đơn giản—
Một thiếu niên Thái tử trong một buổi yến tiệc hoàng cung đã phải lòng con gái của tướng quân ngay từ cái nhìn đầu tiên. Không lâu sau buổi yến tiệc, một đạo thánh chỉ ban hôn được ban xuống... Nhưng con gái của tướng quân đã có người yêu trong lòng, hai người đã thề non hẹn biển, chỉ chờ người yêu đến xin cưới, nào ngờ một đạo thánh chỉ đã phá tan giấc mơ của nàng.
Con gái tướng quân biết thái tử là người ôn hòa, bèn viết một bức thư, nhờ người gửi đến Đông Cung.
Nhưng mãi không thấy hồi âm, lòng nàng dần nguội lạnh.
Cho đến đêm tân hôn, vị thái tử trẻ vén khăn trùm đầu của nàng lên, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cười dịu dàng. Rồi nàng nghe thấy chàng nói: "Nhân Nhân, cả đời này ta chỉ ti tiện một lần này thôi."
Chàng dùng giọng điệu dịu dàng nhất để thừa nhận sự ti tiện của mình.
Ti tiện đến quang minh chính đại.
Phương Nhân kinh ngạc.
Thì ra, chàng biết hết mọi chuyện...
Khi nàng nói, lông mày Nhạc Chi càng lúc càng nhíu chặt.
Không thể nào!
Hoàng huynh không phải là người như thế!
"Ngươi nói dối!" Nhạc Chi đứng dậy, tay run rẩy, "Hoàng huynh của ta... không thể làm chuyện như vậy!"
Có lẽ tiếng động bên ngoài quá lớn, tiểu Nhạc Ngọc không biết từ khi nào đã ló đầu ra khỏi phòng trong, ngơ ngác nhìn họ.
Nhạc Chi nhìn sang, phát hiện ra cậu, trái tim chợt thắt lại.
—Nếu đó là sự thật, thì Ngọc nhi... Ngọc nhi là gì đây?
Cơ thể nàng run rẩy, mắt đỏ lên, giọng nghẹn ngào: "Không phải, không thể nào..."
Không thể chịu đựng nổi nữa, Nhạc Chi không thể thở nổi trong căn nhà này. Nàng xoay người, chạy ra ngoài, không để ý đến những tiếng gọi phía sau...
Lang thang trong vô vọng trên phố, những tiếng hò reo xung quanh chẳng liên quan gì đến nàng, bước chân của Nhạc Chi dần dần yếu đi, chẳng mấy chốc đã không còn sức để tiếp tục bước đi, nàng từ từ ngồi xổm xuống, khóc thầm.
Nàng vốn dĩ xinh đẹp, ngay cả khi ngồi xổm ở góc phố, cũng thu hút không ít sự chú ý của bá tánh. Đúng vào dịp năm mới, ai ai cũng vui mừng, tự nhiên thấy một cô nương xinh đẹp đáng thương khóc lóc như thế, họ không khỏi cảm thấy xót xa.
"Có chuyện gì vậy? Đầu năm mới đừng khóc nữa."
"Có phải cãi nhau với phu quân không? Đừng khóc nữa, phu thê nào có ai không cãi nhau!"
"Đúng đó! Trời lạnh lắm, mau về nhà đi, phu quân của cô chắc chắn đã làm sẵn rất nhiều món ăn ngon đợi cô ở nhà rồi!"
"..."
Những lời an ủi đầy nhiệt tình của bá tánh đã làm nước mắt của Nhạc Chi dừng lại. Trước bao ánh mắt, quả thật rất xấu hổ!
Trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay, những hạt đậu đỏ nhỏ dưới ánh nắng ấm áp ánh lên ánh sáng rực rỡ.
Phu quân...
Khi con người yếu đuối, họ luôn khao khát trở về nơi mà mình cảm thấy an toàn nhất.
Khi nỗi buồn dâng trào, người mà nàng nghĩ đến đầu tiên chính là chàng.
Hoắc Độ.
Nàng thật sự rất nhớ chàng.
Nếu như chàng ở đây thì tốt biết bao.
Được khóc trong vòng tay chàng, chắc chắn sẽ tốt hơn là ngồi khóc một mình như thế này.
Nghĩ đến đây, mắt Nhạc Chi lại đỏ hoe. Đúng lúc đó, Lâm Nguyệt và Cảnh Tâm vội vã chạy đến, cuối cùng cũng tìm thấy chủ tử, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chủ tử." Hai nàng nâng nàng dậy, "Chúng ta về trước nhé."
Thấy tỳ nữ đã đến, những người dân xung quanh cũng yên lòng, họ từ từ giải tán và trở về nhà.
*
Có lẽ vì chuyện này quá khó chấp nhận, ngay đêm đó Nhạc Chi đã phát sốt cao...
Gương mặt nàng tái nhợt, trong cơn mê man, nàng mơ thấy nhiều chuyện trong quá khứ. Trong giấc mơ, hoàng huynh vẫn còn sống, nàng nhìn thấy huynh và tẩu tẩu cùng nhau ngắm hoa trong ngự hoa viên.
Rõ ràng là một cảnh tượng đẹp đẽ như vậy...
Cổ họng khô khốc đau đớn, cuối cùng cũng có người đưa nước trà đến bên miệng nàng. Nước mát lành chảy vào cổ họng, khiến nàng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Mí mắt Nhạc Chi nặng trĩu, nàng không thể mở ra, tâm trí mơ hồ, không biết mình đang ở đâu.
Ai đang cho nàng uống nước?
Chắc chắn là Hoắc Độ.
Nàng nhớ lại lần bị bệnh sốt rét, Hoắc Độ luôn ở bên cạnh, cho nàng uống nước, cho nàng uống thuốc, ôm nàng vỗ về. Nhưng lần này, sao chàng lại bỏ đi sau khi cho nàng uống nước?
Tại sao chàng không ôm nàng?
Dù trong cơn mê man, nàng vẫn không khỏi tủi thân, khẽ nức nở gọi tên chàng: "Hoắc Độ, Hoắc Độ..."
Đặt chén trà xuống, Nhạc Cẩn tiến lại gần giường, nghe thấy tiếng thì thầm của muội muội, nàng sững sờ một lúc, cảm xúc phức tạp dâng lên. Một lát sau, thấy gương mặt Nhạc Chi đã bớt đỏ, Nhạc Cẩn khẽ đắp lại chăn cho nàng.
Cảm xúc khó nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nhẹ, nàng xoay người bước ra khỏi phòng.
"Tiểu Cẩn, Chi Chi thế nào rồi?"
Khi Nhạc Cẩn khép cửa lại, Phó Tiện đứng ngoài cửa tiến lên hỏi.
"Sốt đã hạ đôi chút, nhưng..." Nhạc Cẩn cúi đầu, vẻ mặt đầy lo lắng.
—Dù cố gắng đè nén suốt ngày, đến lúc yếu đuối nhất, cảm xúc tự nhiên trỗi dậy, khó mà kiềm chế.
Muội muội ngốc nghếch của nàng, làm sao có thể sống thiếu người ấy được.
"Còn tẩu tẩu thì sao?"
"Tẩu ấy lo lắng cho Chi nhi, nhưng không muốn vào xem, chỉ ngồi ở tiền sảnh một lát rồi rời đi."
Nhạc Cẩn gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt. Nàng ngẩn ngơ nhìn Phó Tiện, hỏi: "A Tiện, trước đây... huynh có nhận ra điều gì bất thường giữa hoàng huynh và tẩu tẩu không?"
"... Ta cũng nhận thấy một ít."
"Thật ra ta cũng nhận ra chút ít." Nhạc Cẩn đỏ mắt, nghẹn ngào nói: "Nhưng ta luôn nghĩ là mình nhìn nhầm, cố tình phớt lờ những điều đó..."
Lúc đó nàng và Phó Tiện đã thấu hiểu lòng nhau, tất nhiên không giống như Chi Chi, người chưa hiểu gì về tình cảm. Vì vậy, đôi khi nhìn thấy biểu cảm vi diệu giữa huynh và tẩu tẩu, nàng đã nhạy bén nhận ra điều gì đó không đúng.
Nhưng nàng không muốn nghĩ theo hướng xấu. Nàng luôn nghĩ rằng mình chỉ là đa nghi thôi.
"Sao lại như thế?"
Nước mắt Nhạc Cẩn lặng lẽ rơi xuống.
Ban ngày, vì phải lo lắng cho muội muội suy sụp và đứa cháu ngây ngô, nàng phải kìm nén cảm xúc của mình... Nhưng bây giờ, nàng thật sự không thể chịu đựng nổi nữa, lòng nàng đau đớn vô cùng.
Nàng không biết phải làm gì tiếp theo? Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng tẩu tẩu và hoàng huynh lại như thế này. Nàng càng không hiểu vì sao hoàng huynh luôn ôn hòa, phóng khoáng, lại có thể cưỡng cầu trong chuyện tình cảm như vậy?
Nhưng hoàng huynh đã không còn nữa...
Câu hỏi này, mãi mãi sẽ không có lời giải đáp.
Nhìn thấy người thương khóc đến đẫm lệ, Phó Tiện lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, rồi đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
Trong phòng, Nhạc Chi vẫn chìm trong giấc ngủ mê man, mồ hôi rịn ra trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, dường như trong mơ thấy điều gì đáng sợ, khiến nàng căng thẳng không thôi.
Có lẽ trong lòng có điều lo lắng, những gì nàng thấy trong mơ đang âm thầm xảy ra, và những hình ảnh đó lần lượt ùa vào tâm trí nàng—
Đêm đen không trăng sao, một nhóm người lợi dụng bóng đêm bao vây Thành Thịnh Dương.
Cổng thành bị hai thanh gỗ lớn chặn lại, không thể đẩy ra được nữa...
← Ch. 079 | Ch. 081 → |