← Ch.032 | Ch.034 → |
Khi bước vào cổng Hạ Phi Đài, Nhạc Chi ngước nhìn bầu trời u ám —
Rõ ràng là ban ngày, nhưng trời lại xám xịt, dường như đang ấp ủ một cơn mưa lớn.
Dương Hằng mặt mày u ám, ngồi ngay ngắn trong chính sảnh Hạ Phi Đài. Ánh mắt hắn đục ngầu, đôi môi khô khốc hơi tái nhợt, rõ ràng đã tổn hao nguyên khí nặng nề. Hắn nhìn chằm chằm đám cai ngục đang quỳ dưới đất, cẩn thận phân biệt xem trên mặt họ có lộ vẻ cười cợt mỉa mai không.
Nếu có chút gì, hắn sẽ giết một để răn trăm!
Mất đi tôn nghiêm của một người đàn ông, tính tình Dương Hằng càng trở nên âm u quỷ quyệt.
Bên ngoài có thị vệ vào bẩm báo — Thái tử phi giá lâm.
Dương Hằng không ngạc nhiên, hắn biết Hoắc Hủ đã ban cho Nhạc Chi quyền thăm viếng. Nếu nàng đến hôm nay, thì đây là lần thăm viếng cuối cùng của tháng này.
Hừ, có ích gì chứ!
Trong thời gian dưỡng thương, Dương Hằng đã cử đi những thám tử giỏi nhất để điều tra kẻ đã hại hắn đến nông nỗi này, nhưng chẳng thu được gì. Là Phó thống lĩnh Thần Vệ quân, hắn đã kết oán với không ít người, nhưng hắn biết, những người đó không dám làm gì hắn.
Hắn đã suy nghĩ kỹ, gần đây kết oán với hắn sâu nhất, chắc là hai tỷ muội công chúa mất nước kia rồi?
Nhưng Nhạc Cẩn vẫn bị giam cầm tại đây, còn Nhạc Chi thì tại hỉ yến của Tĩnh Hiền Vương đã bị hắn dọa đến run rẩy.
Sao có thể được chứ?
Trừ khi...
Dương Hằng có một giả thuyết, đó là Nhạc Chi đã dùng mỹ nhân kế với Hoắc Độ, khiến chàng mê muội, ra tay hại hắn.
Dù sao thì vị Thái tử bị tàn tật đó, đến Hoàng hậu và Tĩnh Hiền Vương còn khó trừ khử.
Những năm qua, họ thậm chí không thể dò la được gì về chàng. Hoắc Độ giống như một con quái vật, ẩn náu trong bóng tối không ai có thể chạm tới, chỉ có thể bó tay chịu trận.
Nhưng Dương Hằng hiểu rõ, thủ đoạn của Hoắc Độ nhất định tàn nhẫn. Nếu không thì đám thám tử và ám vệ kia sao có thể biến mất sạch sẽ, tựa như họ chưa từng tồn tại trên đời này.
Bây giờ Nhạc Chi đã đến, hắn cũng muốn xem phản ứng của nàng thế nào.
Đám cai ngục đang quỳ trên đất cảm thấy vô cùng biết ơn vì sự xuất hiện của Nhạc Chi, nếu không họ không biết phải quỳ đến khi nào. Mọi người lần lượt kính cẩn hành lễ với Nhạc Chi, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài.
Trong sảnh trở nên yên tĩnh.
Hạ Phi Đài tuy mang chữ "Hạ", nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.
"Thần tham kiến Thái tử phi."
"Dương đại nhân không cần đa lễ." Nhạc Chi giả vờ quan tâm, "Ta thấy đại nhân sắc mặt không tốt, sao không nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa?"
Dương Hằng lạnh lùng nhìn khuôn mặt quyến rũ trước mặt, vừa đẹp vừa giả tạo. Hắn cười nhạt: "Ăn bổng lộc của vua thì phải gánh lo lắng cho vua, thần đâu dám nghỉ ngơi nhiều."
Ngừng một chút, hắn lại nói: "Thái tử phi và thần từng quen biết, nay thần được điều đến đây, nhất định sẽ chăm sóc tỷ tỷ của người chu đáo."
Trong chốc lát, sự lạnh lẽo thấm vào toàn thân Nhạc Chi. Nàng nắm chặt con dao găm trong tay áo.
— Hắn dám công khai khiêu khích!
Nhưng đang ở Hạ Phi Đài, nàng mà ra tay, sẽ không có chút thắng lợi nào. Hơn nữa, thời gian thăm viếng sắp kết thúc rồi. Nhạc Chi chỉ có thể tạm nhịn, ít nhất phải kéo dài đến tối, nếu không chọc giận hắn, người chịu khổ chỉ có thể là tỷ tỷ!
"Ở Hạ Phi Đài quanh năm lạnh lẽo, thực sự không thích hợp cho việc dưỡng thương của đại nhân. Tại sao đại nhân không xin điều chuyển đến nơi khác?" Nhạc Chi nghĩ đến việc dùng lợi ích để thuyết phục, nàng nhẹ nhàng nói: "Gần đây ta có được một món đồ hiếm, san hô vàng Bắc Hải, có công dụng an thần và tỉnh táo đầu óc. Một lát nữa ta sẽ gửi đến phủ của đại nhân, coi như là một chút tâm ý của ta."
Giọng điệu nịnh bợ của Nhạc Chi khiến Dương Hằng vô cùng thích thú.
Xem ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Chỉ là công chúa bị mất nước, gia đình tan nát, dễ bị người ta chi phối mà thôi, gan nhỏ đến mức dọa một chút đã sợ rồi.
"Thần là người tầm thường, không dùng được vật quý giá như vậy." Dương Hằng cười khẩy, đưa ánh mắt hướng về Ly Diêu, nhìn nàng từ đầu đến chân, "Hiện tại thần đã ở tình cảnh này, chỉ mong có một người thân cận để bầu bạn."
Đây mới thực sự là điều mà Dương Hằng nhắm tới.
Lấy Nhạc Cẩn làm mồi nhử là giả, nhắm tới Ly Diêu mới là thật.
Hắn không hẳn muốn dùng Nhạc Cẩn để thử Nhạc Chi, một là vì Hoắc Hủ đã căn dặn, Nhạc Cẩn không thể động tới; hai là Nhạc Cẩn quá quan trọng với Nhạc Chi, hắn cũng không muốn ép nàng vào đường cùng. Dù sao, thỏ cùng đường cũng sẽ cắn người.
Một thị nữ thân cận, dùng để thử nàng là đủ rồi.
Huống chi, Ly Diêu quả thực có vẻ ngoài trong sáng đáng yêu, thiếu nữ thuần khiết, thật sự gợi cảm...
Dù giờ đã mất đi khả năng nam giới, nhưng lòng ham muốn vẫn không thể tiêu tan. Nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ly Diêu, Dương Hằng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng. Hơn nữa, thái giám vẫn có thể dùng nhiều cách khác nhau. Hắn tưởng tượng ra những điều đó trong đầu, cơ thể cũng không khỏi nóng lên.
Ánh mắt dán chặt như rắn độc khiến Ly Diêu cảm thấy khó chịu toàn thân, nàng cúi đầu rụt rè, nhất thời không biết phải làm sao.
Im lặng trong chốc lát, Nhạc Chi siết chặt nắm đấm, nén cảm giác buồn nôn trong dạ dày. Nàng tự cười nhạo mình, có những kẻ cầm thú dù bị thiến rồi vẫn không thay đổi, sống chỉ để làm bẩn mắt người khác.
Nếu hắn đang vội tìm cái chết, thì cũng đỡ phải giả mạo thư tín, lừa hắn vào bẫy...
"Ý của đại nhân ta đã hiểu." Nhạc Chi đưa tay phủ lên mu bàn tay của Ly Diêu, cố làm ra vẻ khó xử nói: "Hay là như thế này, đại nhân cho ta thêm chút thời gian..."
Nàng không thể đồng ý ngay lập tức, như vậy sẽ khiến Dương Hằng sinh nghi.
Lúc này, một tên cai ngục vội vàng bước vào, hắn quỳ xuống bẩm báo: "Đại nhân, Tĩnh Hiền Vương mời người sang phủ để bàn chuyện."
Nhạc Chi thở phào nhẹ nhõm.
"Được. Thần sẽ chờ tin tốt từ Thái tử phi." Giọng điệu của Dương Hằng thể hiện rõ sự tự tin, "Mong Thái tử phi đừng để thần phải chờ quá lâu."
*
Đỡ Nhạc Chi ra khỏi Hạ Phi Đài, lòng Ly Diêu ngổn ngang cảm xúc.
Nàng và chủ tử gặp nhau tình cờ, từ những ngày đầu nghi kỵ đến bây giờ cùng đồng hành... Những ngày qua, sự quan tâm của chủ tử, Ly Diêu đều ghi nhớ trong lòng. Chủ tử đã giải độc cho nàng, lo lắng cho sức khỏe của nàng, thậm chí ăn mặc cũng đều chu đáo... Từ sau khi bà nàng qua đời, không còn ai đối xử tốt với nàng như vậy nữa.
Nhưng Ly Diêu hiểu rằng, trong lòng chủ tử vẫn mang nhiều lo lắng... Nàng cũng biết tình cảm của chủ tử dành cho tỷ tỷ mình. Dương Hằng đê tiện vô sỉ, dám dùng điều này để đe dọa nàng.
Ly Diêu đã quyết định, nàng không thể để chủ nhân khó xử...
"Ly Diêu, Ly Diêu?"
Từ lúc lên xe ngựa, Ly Diêu đã trầm tư. Vừa nãy ở Hạ Phi Đài, có vài lời không tiện nói ngay, Nhạc Chi biết nah đầu ngốc này chắc chắn đang suy nghĩ nhiều.
Nhạc Chi nắm lấy tay Ly Diêu, nhẹ nhàng vỗ về, "Đừng nghĩ nhiều, những lời dơ bẩn vừa rồi Dương Hằng nói, không cần bận tâm. Em yên tâm, có ta ở đây!"
Một luồng ấm áp lan tỏa trong lòng, mắt Ly Diêu cay xè, nàng không dám mở miệng, sợ rằng nếu nói ra sẽ khóc mất—
Hóa ra, đây là cảm giác được người khác bảo vệ sao?
...
"Ly Diêu về rồi à!"
Vừa bước vào phòng, giọng nói trong trẻo của Lâm Nguyệt vang lên, Ly Diêu bị kéo đến ngồi trước bàn. Lâm Nguyệt và Cảnh Tâm tuy không biết rõ toàn bộ chuyện giữa Dương Hằng và Nhạc Chi như Ly Diêu, nhưng cũng đại khái hiểu được.
Thấy sắc mặt Ly Diêu không tốt, vội hỏi: "Chuyện không thuận lợi sao?"
Ly Diêu lắc đầu, "Thuận lợi cả."
"Vậy thì tốt rồi." Cảnh Tâm cầm lấy bát thuốc trên bàn, "Thuốc bổ vẫn còn ấm, mau uống đi."
Nghe vậy, Lâm Nguyệt gật đầu, "Chủ nhân sợ ngươi quên nên bảo chúng ta hàng ngày phải nhắc nhở ngươi đấy! Dù hơi đắng, nhưng chỉ cần uống thêm hai ngày nữa là xong rồi!"
Ly Diêu mở nắp, mùi thuốc quen thuộc bay lên. Sau khi nàng được giải độc, Nhạc Chi đã cho người chẩn mạch, đại phu nói cơ thể nàng yếu, tốt nhất nên uống thêm thuốc bổ...
Nàng uống cạn bát thuốc. Ai bảo thuốc đắng, nàng chẳng cảm thấy đắng chút nào, ngược lại trong vị đắng nàng còn cảm nhận được vị ngọt.
"Ta hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
"Được, ngươi cứ ngủ đi." Lâm Nguyệt cười nói, "Đợi ngươi dậy, chúng ta cùng chọn trâm cài nhé!"
Sau khi Lâm Nguyệt và Cảnh Tâm rời đi, Ly Diêu không nằm xuống nghỉ. Nàng lặng lẽ nhìn vào chiếc bát rỗng—Nàng biết chủ tử sắp ra tay với Dương Hằng rồi.
Nhưng Dương Hằng mới xảy ra chuyện không lâu, lúc này ra tay quá nguy hiểm. Nàng không muốn chủ tử gặp nguy hiểm. Nếu nàng chiều theo ý Dương Hằng, dùng thân mình làm mồi, liệu có thể thay chủ tử trừ bỏ một mối đe dọa không?
Không lâu sau, trên gương mặt Ly Diêu hiện lên một nụ cười nhẹ.
Nàng đã có quyết định, và nàng không hối hận.
*
Nhạc Chi đang sắp xếp suy nghĩ trong phòng, nàng cần chuẩn bị một kế hoạch an toàn nhất. Nàng mở tờ giấy, liệt kê rõ ràng những việc cần hoàn thành trong từng giờ...
Bỗng bên ngoài có tiếng động.
Nàng ngước lên, thấy Hoắc Độ ôm cục bông trắng, từ từ đẩy xe lăn vào phòng.
Lúc này, Nhạc Chi thật sự không có thời gian để quan tâm đến chàng, nàng thẳng thắn nói: "Điện hạ, hôm nay ta hơi bận..."
Lời này rõ ràng là đuổi khách—
Ngài đi chỗ khác chơi đi!
Hoắc Độ khẽ cười, giọng điệu thoải mái, "Thái tử phi bận rộn đến mức ngay cả việc thị nữ thân cận mất tích cũng không hay biết."
Bút trong tay Nhạc Chi rơi xuống, tim nàng đập mạnh, có linh cảm không tốt.
—Ly Diêu... có phải đang định làm chuyện dại dột không!?
Phủ Dương!
Nàng phải đi nàng cô ấy lại!
Nhạc Chi chạy nhanh ra ngoài, nhưng khi đến bên cạnh Hoắc Độ thì bị chàng nắm chặt cổ tay...
"Buông ta ra!" Nàng vừa lo lắng vừa đau lòng, giọng nói mang theo tiếng nức nở, "Không kịp rồi, ta phải cứu nàng ấy..."
Hoắc Độ nhíu mày, nhưng không buông tay, "Gấp cái gì? Người đã được bắt về rồi."
Có đáng vậy không? Trông cứ như trời sắp sập đến nơi.
Hừm.
Lòng treo lơ lửng của Nhạc Chi nặng nề trút xuống, nàng thở phào một hơi dài, vẻ mặt lo lắng bồn chồn dần bình tĩnh lại. Nàng trầm giọng hỏi: "Người đâu rồi?"
"Ở chính sảnh." Hoắc Độ buông tay, thong thả nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt nàng.
Sắc mặt của Nhạc Chi ngày càng trầm xuống, nàng cúi mình hành lễ với Hoắc Độ: "Đa tạ điện hạ, làm phiền điện hạ rồi."
Nói xong nàng rời khỏi phòng ngủ, bước nhanh về phía chính sảnh...
Hoắc Độ không ngăn cản, chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng, ngay cả bóng lưng cũng có thể thấy rõ cơn giận dữ của nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng tức giận như vậy.
Đôi mắt hồ ly ánh lên vẻ u ám.
Chậc, thật đáng sợ.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |