← Ch.009 | Ch.011 → |
"Bẩm Thái Tử Phi, điện hạ dùng bữa tối xong thì đã đến thư phòng rồi ạ."
Cung nữ hành lễ cung kính, không những chỉ đường cho nàng mà còn rọi đèn cho nàng đi nữa, nàng ấy tốt bụng đưa Nhạc Chi đến thư phòng rồi nhỏ giọng nhắc nàng chú ý đi đường cẩn thận.
Chậm rãi bước theo hành lang uốn lượn, Nhạc Chi cuối cùng cũng có thể quan sát kỹ lưỡng phủ Thái Tử mà nàng chưa quen thuộc này.
Có lẽ để chúc mừng tân hôn nên phủ vẫn đang được trang hoàng rực rỡ với những chiếc đèn lồng đỏ lớn treo dưới mái hiên, mang một bầu không khí đầy niềm vui. Giống như Đông Cung, nơi này rất lớn nhưng cũng lạnh lẽo và vắng vẻ, người hầu không nhiều.
Cảm giác về Hoắc Độ cũng giống như vậy, lạnh lẽo và cô độc. Khi ở bên chàng, dường như có một rào chắn vô hình xung quanh ngăn cách chàng với mọi thứ trên thế gian...
Kể từ khi nàng bị Hoắc Hủ đưa trở về nước Tề, kế hoạch ban đầu của nàng là mềm mỏng ở bên Hoắc Hủ, chờ cơ hội cứu tỷ tỷ đang bị giam cầm.
Nhạc Chi rất rõ ràng, giờ nàng không còn gì ngoài cơ thể này, cơ thể mà Hoắc Hủ vẫn chưa chiếm được.
Hoắc Hủ có dục vọng với nàng mà đúng không?
Mặc dù vẫn không thể cứu tỷ tỷ ra nhưng nàng cũng có thể dùng bản thân làm mồi nhử để cùng Hoắc Hủ đồng quy vu tận. Hoàng tộc Đại Lê không sợ chết. Nếu thực sự đến mức đó, nàng tin rằng tỷ tỷ nhất định sẽ tìm cách tự vẫn, và rồi họ sẽ đoàn tụ ở hoàng tuyền.
Phụ hoàng, mẫu hậu và hoàng huynh sẽ chờ họ.
Thế nhưng, Tề Đế vì muốn xoa dịu cơn giận của nước láng giềng đã gả nàng cho Thái Tử. Hoắc Hủ cũng muốn thuận theo tình thế, lợi dụng sắc đẹp của nàng để loại bỏ kẻ thù của mình. Điều này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của nàng, nhưng cũng khiến nàng nảy sinh một kế hoạch khác trong lòng.
Theo lời Hoắc Hủ, Hoắc Độ không phải là người dễ đối phó, nếu không hắn đã không kìm nén sự đấu tranh trong lòng để nàng gả cho Hoắc Độ. Nhạc Chi biết, một kẻ đạo đức giả như Hoắc Hủ nếu đã không muốn nàng gả đi thì hắn ta sẽ luôn tìm được cách để thuyết phục Tề Đế.
Nhưng, hắn đã không làm vậy.
Hơn nữa, Hoắc Hủ không chỉ một lần nói với nàng rằng Hoắc Độ là một con sói ác. Rõ ràng, Hoắc Hủ vừa ghét vừa sợ chàng... Thêm vào những lời bàn tán của bọn nô bộc trong dịch quán đã khiến nàng có phán đoán rằng Hoắc Độ chắc chắn không phải là người tốt.
Nhưng, tai nghe không bằng mắt thấy.
Trước đây, là một tiểu công chúa của nước Lê, nàng sống trong sự nuông chiều và bảo vệ của gia đình, rất nhiều việc không cần phải nghĩ, nàng cũng vui vẻ mà không nghĩ đến.
Khi còn nhỏ, phụ hoàng nói nàng nên đối xử tốt với tiểu hoàng tử đến từ nước Tề, nàng đã nghe theo. Đến tuổi cập kê, phụ hoàng đã hứa gả nàng cho Hoắc Hủ, mẫu hậu cùng hoàng huynh và hoàng tỷ đều nói rằng Hoắc Hủ dịu dàng như ngọc, là người họ đã chăm từ nhỏ đến lớn, nếu nàng gả cho hắn, chắc chắn sẽ hạnh phúc và yên bình suốt đời. Khi đó nàng không hiểu gì về tình yêu, nhưng ít nhất có tình nghĩa từ nhỏ với Hoắc Hủ, nên nàng cũng đồng ý.
Cuối cùng, chỉ đợi đến khi quốc phá gia vong.
Đại Lê trị quốc bằng nhân ái, phụ hoàng nàng lại là người vô cùng thiện lành. Nhưng cuối cùng vẫn là nhìn sai người, tin sai người.
Vì vậy, Nhạc Chi thề nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng ai nữa.
Nàng chỉ tin chính mình, chỉ có thể dựa vào chính mình, cũng chỉ còn lại chính mình.
Dù những người đó có miêu tả Hoắc Độ như thế nào thì nàng cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, nàng phải tự mình nhìn xem. Và trong hai ngày qua nàng đã thấy rất rõ. Hoắc Độ không chỉ tàn nhẫn khát máu, mà còn lạnh lùng kiềm chế.
Ngay cả Hoắc Hủ giả dối như vậy, nàng cũng có thể nhìn thấu lòng tham bên trong lớp vỏ giả dối của hắn. Nhưng Hoắc Độ, ngoài Hoắc tiểu què có thể lọt vào mắt chàng thì nàng hoàn toàn không thấy chàng còn quan tâm đến gì, muốn gì nữa.
Nhưng có một điều Nhạc Chi chắc chắn, với tính cách của Hoắc Độ chàng sẽ không ngồi yên chờ chết, để Hoắc Hủ xâm phạm lãnh địa của mình.
Vậy thì kẻ thù của kẻ thù, liệu nàng và Hoắc Độ có thể trở thành đồng minh không?
Ý nghĩ này một khi nảy mầm thì phát triển dữ dội. Nhạc Chi nghĩ, hóa ra nàng không chỉ muốn cùng Hoắc Hủ đồng quy vu tận, nàng còn muốn báo thù, có quá nhiều người nàng muốn giết. Nàng còn muốn cứu tỷ tỷ, tìm kiếm hoàng tẩu và cháu trai mất tích, cũng không yên tâm về dân chúng Đại Lê đã trở thành người mất nước...
Đất nước và gia đình, người thân và dân chúng, chỉ một mình Hoắc Hủ làm sao có thể bù đắp?
Nếu phụ hoàng biết nàng có suy nghĩ này thì không biết sẽ phản ứng ra sao.
— Nhạc Chi ngây thơ lương thiện đã chết vào một tháng trước, bây giờ chỉ tồn tại tiểu công chúa nước Lê bò ra từ địa ngục đẫm máu mà thôi. Nàng không thể sống vì chính bản thân mình được.
Hoắc Hủ nói rằng Hoắc Độ là một con sói ác, có lẽ đúng là như thế. Nhưng nếu không phải là một con sói ác, thì còn ai có thể đánh bại một tên ác quỷ như hắn?
Nàng cũng biết rất rõ rằng con đường phía trước mà nàng phải đi sẽ nguy hiểm thế nào. Cùng hổ mưu mô, cùng sói khiêu vũ, mỗi bước đi của nàng sẽ đều là bước chân trên bờ vực, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi là sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng nàng không còn đường lui, nàng cũng không muốn quay đầu lại.
Thở dài một hơi, khuôn mặt của Nhạc Chi trắng bệch như tờ giấy, nhưng bước chân của nàng lại trở nên vững chắc và kiên định hơn.
Tỳ nữ phía trước tưởng rằng nàng đã mệt, vội nói: "Thái Tử Phi, đi thêm vài bước nữa là đến thư phòng rồi."
"Được." Nhạc Chi nhẹ nhàng đáp.
*
Trong thư phòng.
"Điện hạ, Tam hoàng tử đã âm thầm liên lạc với Thái Tử Phi..."
An Huyền chưa nói hết câu, người ngồi bên cửa sổ đã nhẹ nhàng xoay xe lăn nhìn về phía hắn và đặt ngón tay lên môi ra hiệu im lặng, "An Huyền, có một số chuyện nói rõ ràng quá thì sẽ không còn thú vị nữa."
An Huyền bối rối: Điện hạ lại muốn chơi trò gì đây...
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó là tiếng gõ cửa, "Khởi bẩm điện hạ, Thái Tử Phi cầu kiến."
Nghe vậy, An Huyền càng ngạc nhiên hơn——
Giờ này, Thái Tử Phi lẽ ra đã đến cửa sau phía Đông để gặp Tam hoàng tử từ lâu rồi, sao lại đến đây?
Trên khuôn mặt của Hoắc Độ hiện lên một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, đôi mắt đen của chàng lại lóe lên vẻ thích thú.
Điều thú vị, chẳng phải đã đến rồi sao?
Thấy Hoắc Độ gật đầu, An Huyền lập tức hiểu ý đi mở cửa, mời Nhạc Chi vào trong rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.
"Có chuyện gì?"
Vẫn là giọng điệu lạnh lùng không có chút ấm áp nào. Sắc mặt Nhạc Chi nghiêm trọng bước đến trước mặt Hoắc Độ, hai tay chắp lại và cúi người xuống...
Thấy vậy, Hoắc Độ nghiêng người tới trước, đưa tay đỡ nàng, không để nàng quỳ xuống.
"Cần hành lễ lớn như vậy sao?" Hoắc Độ cười nhạt: "Có vẻ là chuyện lớn."
"Vâng." Nhạc Chi khẽ gật đầu, thấy chàng không cho nàng quỳ, nàng thuận thế ngồi xuống, ngước nhìn chàng: "Hoắc Hủ muốn gặp ta, điện hạ nghĩ ta có nên đi không?"
Trên đường đến thư phòng, Nhạc Chi đã nghĩ ra nhiều cách để nói, nhưng đều không cảm thấy hợp lý. Cuối cùng, nàng quyết định đặt câu hỏi cho Hoắc Độ, để chàng quyết định, cũng để chàng thấy được sự thành tâm của nàng.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |