"Nhớ lại đi, nàng rót cho ta bao nhiêu chén rượu thuốc!"
← Ch.042 | Ch.044 → |
Tinh hoa đặc quánh liên tục bắn ra, một lượng lớn dịch trắng rót vào làm bụng dưới Phó Ninh Dung hơi phình lên.
Hoa huyệt vẫn còn đang co rút, cảm giác được †ⓘ𝖓*♓ ԁịc*h cô đặc tràn vào khiến nàng rùng mình, nam nhân lại dùng sức thúc mạnh vào đường hầm mẫn cảm sau cơn cao trào khiến nàng 𝐫●υ●ռ 𝐫ẩ●y phấn khích suýt quên cả thở.
Tạ Du không nhịn được véo 𝐦ô*𝐧*𝐠 Phó Ninh Dung.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn và ✞♓-â-п t-ⓗ-ể đầy dấu vết của nàng do hắn để lại, hắn lùi eo, rút gậy thịt ra khỏi â-Ⓜ️ h-ộ trơn ướt.
Cái lỗ tròn nhỏ bị rễ cây to lớn đục khoét vẫn chưa kịp khép lại, bên trong chứa đầy chất lỏng nhớp nháp.
Khi Tạ Du rút lui, nước xuân hòa với tơ 𝐦á·u chảy thẳng xuống thảm gấm.
Ngay lập tức, một lượng lớn 𝐭ı𝓃_♓ 𝖉ị_🌜_𝖍 trắng đục trào ra từ cái miệng nhỏ nhắn đó.
Bộ phận sinh dục hồng nhạt vẫn chưa 𝖝ⓤấ*✝️ t*ı*ⓝ*ⓗ xong, nhìn thấy bộ dạng uất ức vì bị ức 𝐡𝖎ế-🅿️ của nàng, hắn hổ thẹn nhận ra mình lại cứng lên.
Cảm giác bị đâ●ⓜ đến mất hồn cứ lởn vởn trong tâm trí Phó Ninh Dung một lúc lâu. hoalantichmich
Nàng hé miệng 𝖙-𝒽-ở 𝐡ổ-п ♓ể-п.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một chân bị Tạ Du nhấc lên, chuẩn bị bắt đầu một đợt ⓛ·à·Ⓜ️ тì·𝖓·♓ mới.
Đôi mắt đen nhánh tràn đầy khao khát.
Phó Ninh Dung đang nằm ngửa nghỉ ngơi đột nhiên trông thấy hắn như vậy, vẻ mặt nàng đầy kinh hãi, huyệt đạo mấp máy càng nhanh, vùng vẫy hai tay bị trói muốn thoát ra.
Nàng vẫn còn nhớ rõ 🎋*𝖍*0á*𝐢 𝐜ả*𝐦 mãnh liệt bùng nổ trong đầu vừa rồi, giọng nói chứa đầy nức nở nghẹn ngào: "Không phải đã làm một lần rồi sao?"
Nam nhân nhấc một chân nàng đặt lên vai mình, vói ngón tay moi ra 𝐭-𝖎ⓝ-♓ ◗-ị-𝖈-𝐡 đặc sệt vừa mới bắn vào, thầm cảm thán trước sự ngây ngô của nàng: "Một lần? Nàng cũng biết là mới chỉ làm một lần."
"Nhớ lại đi, nàng rót cho ta bao nhiêu chén rượu thuốc, nên biết chính mình bị làm bao nhiêu lần mới đủ!"
Gậy lớn nhắm ngay vào miệng huyệt, lời còn chưa dứt, dư.ơ.п.ɢ ѵậ.𝐭 𝖓_ó_ⓝ_🌀 𝖇ỏ_ⓝ_ⓖ đã xông vào.
Di chuyển trong hang tuy còn khó khăn nhưng đã thông thuận hơn trước rất nhiều. Ngay cả cơn đau cũng dần dần giảm xuống, bắt đầu xuất hiện một dòng 𝐤𝐡🔴á.ℹ️ ↪️.ả.Ⓜ️ râm ran đều đặn.
Tạ Du nắm lấy mắt cá chân Phó Ninh Dung, một nhẹ một mạnh đâ·m 𝐯à·𝐨, thúc nàng dội lên dội xuống, hai luồng tuyết trắng ngạo nghễ đung đưa, thảm gấm dưới thân bị túm đến nhăn nhúm.
Hắn không phải là loại người tính toán chi li, chỉ là vẫn canh cánh trong lòng việc Phó Ninh Dung làm với hắn.
"Ta còn tưởng rằng nàng đã nhận ra tình cảm của mình, muốn cùng ta ăn mừng sinh nhật. Nào ngờ, nàng lại làm một việc xấu xa như vậy sau lưng ta!"
"Đúng, ta quả thật rất tin tưởng nàng, nhưng sự tín nhiệm này không phải để nàng lợi dụng rồi làm ra hành động phản bội ta!"
Cơn tức giận kèm theo ◗ụ*𝖈 𝐯*ọռ*ℊ, đục khoét đến mức ước gì có thể nhét luôn hai quả trứng vào cơ thể nàng, đem nàng xé thành từng mãnh vụn.
Bộ phận sinh dục 𝐭*ⓗâ*Ⓜ️ n*𝐡ậ*𝖕 cực sâu, bên trong tê dại như xuyên thấu qua cổ tử cung.
Đau nhưng rất sư_ớn_g.
Nàng đã cố gắng hết sức để chịu đựng nhưng vẫn không ngăn được những tiếng 𝖗ê·𝓃 r·ỉ phát ra từ cổ họng.
"Ah... Sâu quá, dừng lại, Hoài Lăng, làm ơn dừng lại đi, sẽ hỏng mất..."
Trước sự van xin của nàng, Tạ Du không hề nao núng, hắn vẫn cứ làm theo ý mình, dốc sức đ·â·〽️ theo tốc độ cực mạnh.
Giống như một hùng binh cường giả, hắn cũng không nhịn được 𝐭●ⓗ●ở ⓖấ●𝓅, h⛎*𝓃*ɢ ♓*ă*п*🌀 hỏi nàng: "Nàng chán ghét ta, cho nên nóng lòng muốn dồn ta vào chỗ 𝖈-𝖍-ế-т?"
"Ta không có......"
"Không có? Vậy tại sao nàng lại làm như vậy?!" Nghe câu trả lời của nàng, tiết tấu của Tạ Du hơi chậm lại.
Nhưng vẫn không 𝓇ú_🌴 𝐫_@.
Thay vào đó, hắn móc điểm mẫn cảm nơi lỗ hoa của nàng theo nhiều cách khác nhau, dùng sức 𝖓ɢ-ⓗ-❗-ề-п 𝓃á-🌴 thịt mềm bên trong đường hầm, "Nàng có biết loại thuốc nàng pha cho ta mạnh đến cỡ nào không?"
Sợ là nàng không biết hắn đã phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn mới bước ra được cánh cửa đó, cuối cùng bắt được nàng.
Đôi mắt Phó Ninh Dung mờ đi.
Giống như một con thuyền cô độc trong cơn bão dữ dội, hoàn toàn không chịu nổi sự тà*ⓝ 🅿️♓*á của Tạ Du. 🎋*h🔴*á*ï 𝖈ả*m dâng trào khiến nàng ngập ngừng, 𝐬ư*ớ𝓃*🌀 đến run giật, toàn thân căng chặt, nàng căn bản không nghe rõ nam nhân nói gì, không thể quan tâm đến bất cứ điều gì được nữa.
Nàng đang bị 𝖉ụ_c ☑️ọ_ⓝ_🌀 điều khiển.
Nhưng phản ứng này trong mắt Tạ Du lại thành ý nghĩa khác, hắn cho rằng nàng đang giận hắn nên mới cố ý không đáp lại.
Ý niệm xấu xa nảy lên trong đầu.
Hắn bất thình lình kéo 🅓ươ.𝖓.𝐠 ✅.ậ.𝖙 ra khỏi hành lang ấm áp, Tạ Du nhíu mày, không nghĩ tới cảm giác sau khi r·ú·𝐭 𝖗·𝖆 sẽ khó chịu như vậy.
Phó Ninh Dung cũng run lên, ↪️●ọ ⓧ●á●✝️ hai chân.
Nàng không chịu nổi khi hắn ở bên trong, nhưng thời điểm Tạ Du rời đi, nàng lại cảm thấy trống rỗng.
Lòng bàn tay to ⓥuố-т ѵ-3 chơi đùa cơ thể nàng, da thịt trần trụi nổi lên tê dại.
Tạ Du xoay người bước xuống giường, bước nhanh đến bàn lấy bình rượu Nữ Nhi Hồng có pha thuốc vẫn đang uống dỡ.
Nháy mắt lại quay trở về bên cạnh nàng.
Mang theo hơi thở lạnh lùng, Tạ Du đưa ngón tay vào, véo cằm bức nàng phải mở ra đôi môi đỏ tươi.
Sự xuất hiện của Tạ Du khiến nàng cảm thấy an tâm, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến nàng run sợ.
"Xem ra nàng không hiểu được tác dụng của thuốc, cần phải tự mình thử xem."
← Ch. 042 | Ch. 044 → |