Truyện:Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam - Chương 064

Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam
Trọn bộ 104 chương
Chương 064
〽️ô𝐧●g vểnh thật kêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-104)

---

Trong không gian thiếu ánh sáng, 〽️ôп●🌀 Phó Ninh Dung bị ép nhô lên, gần như là nửa quỳ lên người Tạ Du.

Tư thế này cực kỳ xấu hổ.

Bị ôm quay lưng về phía hắn nên nàng không thể nhìn thấy biểu cảm cũng như động tác của Tạ Du, chỉ có thể cảm nhận được âm thanh sột soạt cùng cảm giác áp bách nguy hiểm đang ập đến.

Lại thêm da thịt rắn chắc trên cơ thể nam nhân khiến nàng có hơi đau đớn.

Phó Ninh Dung vừa muốn cử động, lại bị Tạ Du ép chặt hơn, hai người càng sáp lại gần nhau.

Hơi nóng bốc lên.

Nhiệt độ trong không gian mờ tối càng lúc càng cao, cảm giác nó*п*🌀 г𝐚*ⓝ ở bụng dưới rất kinh người, khi bị đẩy vào có chút ngứa ngáy.

Phó Ninh Dung ban đầu không nhận ra đó là cái gì, phải mất một lúc nàng mới nhận ra, cái thứ đang đẩy vào dưới thân mình chính là đồ vật mấy ngày trước đã chôn sâu trong cơ thể nàng, đâ●ⓜ nàng đến sống không được mà c𝐡ế-✝️ cũng không xong, sau khi 👢·ê·п đ·ỉռ·𝖍, bộ phận sinh dục khổng lồ bắn một mảng lớn màu trắng vào trong khoang tử cung.

Khoang xe ngựa bỗng hơi xóc nảy.

Sợ là ở đây có quá nhiều người rất dễ bị phát hiện, hoặc là Tạ Du đã sớm phân phó xong xuôi, không đợi Phó Ninh Dung làm động tác tiếp theo, xe ngựa đã bắt đầu chậm rãi rời khỏi Hình Bộ.

"Tạ Du, chàng thả... ư..." Bên trong xe chấn động, 𝒹ươ𝓃●ɢ νậ●т cứng rắn xuyên qua lớp vải đ●â●ⓜ thẳng vào cuống hoa.

Nàng chưa kịp nói xong thì tiếng 𝓇.ê.п г.ỉ không tự chủ được trực tiếp tràn ra.

Trên người nàng vẫn đang mặc bộ quan phục trang nghiêm, chất lỏng nhớp nháp từ hoa huyệt chảy xuống làm ướt nhẹp một mảng, mà người trên người nàng vẫn giả vờ như không biết, cố ý hỏi: "Sao vậy, muốn ta làm gì cơ?"

"Muốn ta thả nàng ra, hay là đưa nàng trở lại Phó gia?"

Bụng dưới tê dại.

𝒦𝒽-𝑜á-𝐢 c-ả-𝖒 mạnh mẽ ập đến.

Đôi môi đỏ mọng bị hàm răng cắn đến trắng bệch.

Phó Ninh Dung biết một khi mở miệng sẽ không kiềm chế được mà bật ra tiếng 𝓇●ê●ռ r●ỉ, khi Tạ Du cố ý đẩy nàng, nàng bụm miệng cương quyết không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Dù sao nàng vẫn chưa trực tiếp nhìn thấy cảnh Tạ Du ✝️𝓇_🔼 ⓚhả_🅾️ phạm nhân, cũng biết thủ đoạn của vị Thái Tử điện hạ này không ai có thể sánh được, nhưng nàng làm sao có thể tưởng tượng được có một ngày chính mình bị hắn †г_🅰️ 𝖐𝖍ả_ο như thế này?

Tù nhân cứng đầu nhất trong tử lao không làm khó được hắn, hắn giỏi nhất là cạy miệng người khác.

Hắn muốn ép Phó Ninh Dung hỏi nàng tại sao lại trốn tránh hắn, nhưng đến lúc đối mặt với nàng, hắn lại không nỡ, chỉ có thể dồn hết lửa giận vào bản thân, dùng những cách khác để hành hạ nàng.

"Soạt" một tiếng, vạt áo bị xốc lên, quan phục và tiết khố trực tiếp bị lột xuống tận bắp chân.

Đầu Phó Ninh Dung ong ong.

Tiếp xúc đột ngột với không khí khiến nàng không kìm được rùng mình, bắt đầu vùng vẫy dữ dội. hoalantichmich

Nàng không chỉ hối hận vì sao mình lại hoàn toàn tin tưởng hắn, để rồi rơi vào tay hắn với tư thế xấu hổ như vậy, mà còn hối hận vì đã theo hắn lên xe ngựa.

Toàn bộ phần thân dưới phơi bày trực tiếp trước mặt nam nhân.

"Bốp" một tiếng, cặp Ⓜ️ôⓝ_g săn chắc ăn một cái tát chắc nặng nề, cảm nhận được cột thịt nhô ra phía dưới vẫn đang từ từ thức dậy, nàng đột nhiên không dám giãy giụa nữa.

"Sao lại không nói gì?"

Tạ Du cúi đầu, ánh mắt lưu luyến trên người Phó Ninh Dung, bàn tay kiềm chế xoa đầu nàng, "🌴_𝐡â_𝐧 ⓣ𝖍_ể trong sạch ta giữ gìn hơn hai mươi năm nay đã trao cho nàng, nàng ngủ xong rồi còn muốn phủi 〽️·ôռ·𝖌 bỏ chạy?"

Phó Ninh Dung không nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Du, nhưng có thể nghe thấy rõ ràng sự chua chát trong giọng nói đầy áp bức đó: "A Dung, nàng không thể đối xử với ta như vậy."

Cảm giác tan vỡ trào dâng mãnh liệt.

Nói như vậy, ai không biết còn tưởng nàng cưỡng gian hắn.

Một lòng bàn tay khuấy động lên một ngàn cơn sóng.

Hai cánh ɱ·ô𝐧·🌀 dao động kịch liệt, mật dịch cũng chảy ra, nhỏ xuống đũng quần của nam nhân.

Trên ɱôп·𝖌 xuất hiện những vết đỏ, từ từ ngưng tụ th●à●ⓝ●h 𝖍ì●𝐧●𝐡 dạng bàn tay.

Tạ Du trầm ngâm nhìn Phó Ninh Dung đang hoàn toàn dựa vào mình, cầm lấy khăn tay bên cạnh lau ngón tay, dùng sức chà xát, hành động không có một phần mười tinh tế và dịu dàng như lời nói.

Cặp 𝐦ô-ռ-g trắng mềm, nhụy hoa đỏ tươi được bao bọc ở trung tâm, phần 〽️*ề*ɱ 𝐦*ạ*𝒾 nhất ấy vẫn đang không ngừng rỉ nước.

Toàn thân Phó Ninh Dung quay ngược, đối mặt với Tạ Du.

Cảm giác gần như trần trụi này rất khó chịu, bị kìm hãm không thoát ra được, chỉ có thể tựa vào người nam nhân, hai tay nắm chặt vạt áo nhăn nhúm.

Bên tai truyền đến tiếng hừ hừ nhẹ.

Hình như là tiếng cười, là phản ứng trong tiềm thức của Tạ Du trước phản ứng của nàng, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, hắn áp sát nàng, bình tĩnh đưa cho nàng một tối hậu thư:

"Vẫn không nói? Nếu đã như vậy, ta đành phải dùng cách khác."

Đôi mắt ngước lên khẽ nheo lại, cho dù bây giờ nàng không nói, hắn vẫn có biện pháp khiến nàng phải mở miệng.

Hai bầu vú hết bị bóp chặt rồi lại thả ra, núm vú nằm trên đầu gối Tạ Du bị ép càng thêm đỏ.

Các giác quan được phóng đại vô số lần.

Loại sợ hãi không tên này cực kỳ dày vò, vừa hoang mang vừa lo lắng, so với chờ đợi bị lăng trì còn kinh khủng hơn.

Dọc theo độ cong giữa hai đùi từ từ dò xét đi vào.

Bất thình lình, hai cái ⓜ●ôռ●ɢ bị tách ra, lòng bàn tay bao phủ hoàn toàn gò đất, gãi hai lần trên môi â-〽️ h-ộ, sau đó các ngón tay khép lại, kín kẽ ×â·𝖒 𝓃𝒽ậ·𝓅 vào bên trong.

"A..." Phó Ninh Dung hét lên khi bị hắn đ-â-ⓜ mạnh.

Có thể nghe rõ tiếng "nhóp nhép" từ động hoa do bị quấy trộn.

Nàng cố gắng hết sức để không nghe thấy những âm thanh này, nhưng những tiếng nước đầy d●â●𝖒 mĩ đó vẫn văng vẳng bên tai nàng.

Trong hoàn cảnh đầy hơi thở của Tạ Du này, nước hoa trong lỗ càng ngày càng nhiều, nàng ngượng ngùng chảy ra nhiều chất lỏng hơn, theo miệng huyệt một đường chảy xuống, cuối cùng thấm vào quần Tạ Du.

Nước nhờn làm ướt nhẹp cả â·𝖒 𝖍·ộ, tất cả đều là nước của nàng.

Tạ Du cụp mắt nhìn xuống, thật sự không ngờ nàng sẽ độп*ⓖ tì𝖓*♓ đến mức này.

Hắn quả thật có thể cảm nhận được rằng nàng đang tránh hắn, nhưng trải qua mấy lần như vậy, nàng lại không bài xích sự âu yếm của hắn...

Hắn không khỏi có chút vui mừng.

Nàng ấy thật sự có yêu mình.

Cả người bị vây trong sự rung động, khóe môi Tạ Du cong lên, trong lòng dần dần cảm thấy được lấp đầy, không có gì để đền đáp, chỉ có thể tận lực hầu hạ người trong vòng tay.

Những ngón tay đâ_Ⓜ️ 𝐯à_ο nơi sâu nhất.

Vừa đỡ nàng vừa khuấy động â_Ⓜ️ 𝐡_ộ nàng đến co rút không ngừng, biết nàng nhạy cảm nhất chỗ nào, hắn xoa nắn bộ n●🌀ự●🌜 căng tràn, sau đó khéo léo trở tay dùng sức chụp lấy âm đế nàng cọ thật mạnh, 🎋í𝒸●h †●♓●í↪️●♓ nàng bật ra tiếng r-ê-𝖓 𝐫-ỉ.

Hai tay phối hợp qua lại, phá vỡ từng lớp nếp gấp, chạm sâu vào mảnh thịt nhỏ ɱề_ɱ 𝐦ạ_𝖎 trong hành lang chật hẹp, xoay ngón tay kíⓒ*♓ ✞*♓í*𝒸*𝐡 nó.

Những ngón tay xuyên qua đường hầm ♓цⓝ.ⓖ ♓ă.𝖓.ɢ moi móc, nàng bị đưa 👢*ê*𝓃 đ*ỉ𝖓*♓ một cách thô bạo dưới tay hắn.

"Tạ Du... Tạ Du..." Phó Ninh Dung nặng nề 𝖙.♓.ở 🌀.ấ.ⓟ, bờ 𝖒.ô.n.ℊ lắc lư như sóng nước lăn tăn.

Tạ Du nâng cằm Phó Ninh Dung, nhìn vẻ mặt nhiễm đầy sắc dục của nàng, nàng giữ chặt người hắn, cong eo, m●ô●𝐧●🌀 vểnh lên, r-υ-n 𝖗-ẩ-ÿ phun nước hết lần này đến lần khác.

Nước xuân chảy đầy bàn tay.

Tạ Du nâng tay lau lên Ⓜ️ô𝖓·🌀 và ⓝⓖ*ự*🌜 của nàng, thậm chí còn nâng nàng dậy, cố ý cho Phó Ninh Dung thấy bàn tay ướt đẫm của mình.

"Nàng không chỉ làm ướt quan phục mà còn không cẩn thận làm ướt chính mình luôn sao?"

Bọt nước vẫn đang đứt quãng rỉ ra từ lỗ nhỏ.

Tạ Du banh hai chân nàng ra, để nàng tự mình nhìn thấy thịt huyệt hồng nhuận ướt sũng. Hắn cười xấu xa, giọng nói khàn khàn, cố ý dùng lời lẽ khiêu khích, muốn chọc cho nàng xấu hổ.

"Sao lại run thành cái dạng này?"

"Nàng xem, làm ở đây cũng 𝖐_íc_𝐡 †𝐡_í_𝒸_h đấy chứ."

"Phun nước nhiều lần như vậy, rất 💰ướռ●🌀 có phải không?"

Chương (1-104)