Say rượu
← Ch.48 | Ch.50 → |
Cuối tháng ba, Hà Nguyệt sáng sớm tỉnh lại liền phát hiện trên tủ đầu giường có một bó hoa cúc.
Vốn nàng còn tưởng rằng hai đứa nhỏ nghịch ngợm để đó.
Hỏi hai đứa nhỏ mới biết không phải bọn chúng.
Nếu không phải bọn chúng, chắc là Từ Thanh Dương, chẳng qua... Hắn sao đột nhiên lại đưa hoa cho mình?
Hà Nguyệt nghĩ trăm lần cũng không ra, mãi cho đến tối Từ Thanh Dương trở về, nàng thỉnh thoảng trộm liếc nhìn hắn.
Từ Thanh Dương nhạy bén chú ý tới ánh mắt của nàng, nhàn nhạt nói: "Mau ăn cơm đi."
Hà Nguyệt lúc này mới ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, bởi vậy cũng không chú ý tới trong mắt Từ Thanh Dương chợt lóe tia sáng.
Hà Nguyệt rửa mặt xong định đi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, vừa lúc đụng phải Từ Thanh Dương từ phòng bọn trẻ đi ra.
Hà Nguyệt tò mò hỏi: "Bọn nhỏ ngủ?"
Từ Thanh Dương ừ một tiếng, "Nàng trước đừng ngủ, ta có lời muốn nói." Sau khi nói xong liền chạy lên lầu.
Hà Nguyệt vừa lúc cũng có vấn đề muốn hỏi hắn, liền ngoan ngoãn mà ngồi trên sô pha phòng khách chờ hắn.
Từ Thanh Dương nhanh chóng quay lại, không đến một phút liền thấy hắn đi xuống, trong tay cầm một lọ rượu cùng một cái hộp nho nhỏ.
Hà Nguyệt khó hiểu nhìn hắn, hắn đem hộp đưa tới: "Cho nàng."
"Cho ta?" Hà Nguyệt tò mò mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ.
Hà Nguyệt tức khắc tròn mắt, lắp bắp nói: "Chàng... Chàng mua đồng hồ cho ta?"
Không trách nàng phản ứng lớn như vậy, thật sự ở thời đại này đồng hồ có thể xem như hàng xa xỉ.
Không những cần phiếu mà còn cả tiền, ít nhất cũng phải một hai trăm khối, cho nên nàng mới khiếp sợ như vậy.
"Quà sinh nhật cho nàng." Từ Thanh Dương đơn giản nói một câu, rồi đem rượu đưa cho nàng.
Hà Nguyệt còn chưa kịp hoàn hồn, bị Từ Thanh Dương ԁ_ụ 𝐝_ỗ uống hai ly rượu, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ ửng mê muội, người cũng bắt đầu choáng váng.
Nàng chưa kịp hiểu rõ, liền phát hiện chính mình đã bị áp đảo ở trên sô pha.
Nàng ngốc ngốc hỏi: "... Chàng đè ta làm gì?"
"... Tất nhiên là làm chuyện vui sướⓝ*🌀." Từ Thanh Dương ở má nàng đặt xuống một nụ ♓*ô𝖓*, bắt đầu thoát quần áo nàng.
"Chuyện vui şư*ớ*ռ*🌀... ?"
"Chuyện gì vui 𝐬ư·ớ·𝐧·ℊ?" Hà Nguyệt uống say nghiễm nhiên trở nên lảm nhảm, trong miệng không ngừng ríu rít hỏi chuyện.
"Chuyện vui 💰●ướ𝖓●g a..." Từ Thanh Dương híp mắt nhìn thân mình trắng nõn không tì vết của nàng, chậm rãi cúi đầu, ngậm lấy tiểu xảo núm vú bắt đầu 𝖑ℹ️.ế.𝖒 ɱú.ⓣ.
Tay trái ôm trọn lấy nhũ thịt đầy đặn, đem núm vú kẹp lại, bàn tay to tùy ý xoa 𝖇·ó·𝐩 𝐧ⓖ·ự·𝐜 nàng, làm chúng biến dạng ở trong tay hắn.
"A ha... Chàng... Vì sao muốn ăn nơi đó?" Hà Nguyệt vừa nóng vừa khó chịu, giữa hai chân chậm rãi trở nên ngứa ngáy khiến nàng vô thức ma sát.
Từ Thanh Dương từng ngụm từng ngụm ⓛ●ı●ế●𝐦 ɱ●ú●𝐭 hai bên ngự.ⓒ, hạ bụng căng thẳng, quần đã sớm đã nổi lên một cái lều trại.
"... Ha... Thơm quá..." Từ Thanh Dương nghe mùi sữa nhàn nhạt, hàm răng ở đầu v* gặm cắn, đầu lưỡi ⅼℹ️ế*𝐦 chung quanh quầng vú, vang lên tiếng nước tấm tắc.
Từ Thanh Dương vùi đầu ở trước n.ⓖ.ự.↪️ nàng liế●ɱ Ⓜ️ú-𝐭 hai viên núm vú hồng diễm, đem hai bên 𝓃●ⓖ●ự●🌜 thay phiên yêu thương, mới dần di chuyển tay xuống.
Chỉ thấy trên bầu п_🌀ự_🌜 bị che kín vệt đỏ, hai viên núm vú sưng to còn lưu lại vệt nước lớn.
Hà Nguyệt bị ⓗ*ô*п ngã trên sô pha, hô hấp dồn dập, bộ 𝓃gự·ⓒ lắc qua lắc lại, hai núm vú cũng đi theo hơi hơi đong đưa.
Từ Thanh Dương nhìn kiệt tác của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn vào mắt Hà Nguyệt, trầm thấp hỏi: "Thoải mái không?"
Hà Nguyệt suy nghĩ một chút, ngay sau đó ngượng ngùng nói: "... Ưm."
Từ Thanh Dương nhìn nàng tuy đỏ mặt, nhưng lại lớn mật nói ra, yết hầu không khỏi lăn lộn.
Một hai đem chính mình cũng cởi sạch, dương v*t gắng gượng dưới háng đè lên trên tiểu huyệt.
Cong lưng, mê hoặc nói: "Vậy nàng có muốn làm chuyện thoải mái hơn không?"
"... Thoải mái hơn?" Hà Nguyệt tự mình lẩm bẩm.
"Ưm, nàng sờ sờ nơi này, nó có thể khiến nàng càng thoải mái." Từ Thanh Dương kéo tay Hà Nguyệt đi vào giữa hai chân hắn.
Nếu là ngày thường Hà Nguyệt nhất định đỏ bừng mặt, vội vàng cự tuyệt hắn.
Nhưng là Hà Nguyệt trước mắt đã uống say, nàng theo tay Từ Thanh Dương dẫn đường, sờ lên côn th*t giữa hai chân hắn.
"Thật nóng!" Hà Nguyệt bị nhiệt độ côn th*t làm cho hoảng sợ, ngay sau đó tò mò 𝐯u.ố.🌴 ν.e thân gậy, trong miệng thỉnh thoảng 𝓅ⓗá.𝖙 𝐫.🔼 â.ɱ ✝️♓𝖆п.ⓗ kinh ngạc cảm thán: "Oa! Nó còn nhảy lên này!"
Gân xanh trên côn th*t thượng sớm đã bị đầu ngón tay nàng làm cho hưng phấn nhảy lên.
Từ Thanh Dương nhịn xuống ý định đem côn th*t 𝐡𝐮n.ⓖ 𝒽.ă𝖓.ɢ 𝐜·ắ·〽️ ☑️à·𝐨 trong tiểu huyệt nàng, dùng âm thanh đặc biệt ôn nhu dụ hoặc nàng.
"Nàng có nghĩ tự nàng đem cái này 𝐜·ắ·〽️ ✌️à·o trong 𝖙ⓗ*â*ⓝ ✝️*♓*ể không?"
"Cái này còn có thể ⓒ.ắ.Ⓜ️ ☑️.à.🅾️ trong 🌴hâ.ռ †♓.ể?" Hà Nguyệt ngạc nhiên kêu to, "Có thể chứ? Nhưng cắm chỗ nào a?"
"Cắ●𝐦 𝐯●à●o... Nơi ngứa nhất trong ✞_𝒽â_𝓃 †_𝐡_ể nàng." Từ Thanh Dương cổ họng lăn lộn vài cái, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm he thịt giữa hai chân nàng.
"Là nơi này sao?" Hà Nguyệt chỉ vào ⓝ𝐠ự*↪️ nàng.
"Không phải." Từ Thanh Dương lắc đầu.
"Là nơi này đi, từ lúc bắt đầu giống như có con sâu đang cắn ta." Hà Nguyệt hiểu rõ mở rộng hai chân, từ góc độ của Từ Thanh Dương nhìn lại, có thể thấy rõ ràng khe thịt ướt đẫm.
Thoạt nhìn đã mỹ vị lại mê người.
"Đúng vậy."
"Nếu nàng đoán đúng rồi, vậy nàng có muốn thử chút không, nắm nơi này của ta, thử đem nó 𝐜·ắ·𝖒 ⓥà·o lỗ nhỏ đó của nàng."
"Có thể 🌜ắ·〽️ ⓥ·à·ⓞ thật sao? Nơi đó của chàng thoạt nhìn thật lớn." Hà Nguyệt có chút sợ hãi, đôi mắt to lo lắng nhìn về phía dương v*t giữa hai chân hắn.
"Tin ta, nơi đó của nàng nhất định có thể chứa được cái này của ta."
"... Vậy, được rồi."
← Ch. 48 | Ch. 50 → |