Truyện:Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà - Chương 45

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Trọn bộ 56 chương
Chương 45
Trên người đầy dấu hôn🔞
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

Tiểu huyệt mề_m mạ_ℹ️ gắt gao xoắn lấy côn th*t, nhanh chóng chảy ra d*m thủy.

Từ Thanh Dương đại khai đại hợp ở tiểu huyệt nàng thọc vào ⓡ●ú●† ⓡ●ⓐ, 𝖉â_𝖒 dịch bên trong theo côn th*t ra vào trào ra, chỗ ɢ1🔼●⭕ 𝖍ợ●🅿️ lầy lội bất kham.

Từ Thanh Dương dụi đầu vào đôi vú cao ngất của nàng, nhũ thịt no đủ theo hô hấp của nàng phập phồng lên xuống.

Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên vú, đầu lưỡi đảo vòng quanh đỉnh phấn nộn, thỉnh thoảng lại khảy đầu v*, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, làm hồng mai ở trong miệng hắn nở rộ.

Bộ ռ🌀ự●𝒸 bị hắn 👢*iế*m ɱ·ú·🌴, Hà Nguyệt không nhịn được гê-𝖓 𝓇-ỉ kiều mị: "Ưm... A..."

Tay nàng khó nhịn bắt lấy lưng hắn, ở trên lưng lưu lại vài vết cào nhàn nhạt, п·🌀·ự·𝒸 không tự chủ càng đưa sâu vào miệng hắn hơn.

Chờ đến khi hai bên 𝖓𝖌●ự●↪️ đều bị hắn 〽️ú·𝐭 đến nhớp nháp, hắn mới tiếp tục đi xuống, đầu lưỡi trên da lưu lại từng vệt dấu hô_𝐧 đỏ tươi.

Dưới thân Từ Thanh Dương động tác không ngừng, mỗi lần ⓣ●𝐡●â●〽️ ⓝ♓ậ●🅿️ tựa hồ đều đâ·ɱ đến tận cùng, cảm thụ đường đi không ngừng ɱú·🌴 lấy thân gậy, 𝖐●𝐡o●á●ï cả●ⓜ liên tiếp không ngừng làm Từ Thanh Dương càng ra sức hoạt động.

"A ha... Không được... Muốn tới..." Không đợi Hà Nguyệt nói xong, Từ Thanh Dương liền cảm giác được trong tiểu huyệt có một dòng nước ấm nóng trào ra, toàn bộ tưới lên quy đầu.

Ôm Hà Nguyệt, Từ Thanh Dương 🌴·♓·ở 𝖌·ấ·ⓟ nhanh chóng thọc vào г●ú●𝖙 г●𝐚 mấy chục cái, sau đó bỗng nhiên гú●✞ r●🔼 bắn trên giường.

dương v*t giữa háng một chút cũng không có xu hướng hạ xuống, Từ Thanh Dương tách hai chân nàng ra, nhìn 🅓*â*〽️ dịch đang chảy ra từ tiểu huyệt, nhắm ngay huyệt khẩu lại đem côn th*t tiến vào.

"A..." Vừa mới qua cao trào thân mình đặc biệt mẫn cảm, côn th*t sưng to vừa đi vào liền bắt đầu đại khai đại hợp thọc vào 𝓇●ú●𝖙 𝖗●𝒶, hai cái trứng dái thậm chí còn bạch bạch bạch va chạm vào ⓜ_ôп_ɢ nàng.

Hà Nguyệt 𝐫ê-𝐧 г-ỉ không ngừng, thậm chí khóc nức nở: "Ha a... Chậm một chút... Quá nhanh... Ta không được..."

"Quá nhanh?" Từ Thanh Dương thấp giọng dò hỏi, mà tốc độ một chút cũng không chậm lại.

Hà Nguyệt bất lực, miệng kêu không cần, nhưng tiểu huyệt lại càng hút càng chặt, đường đi gắt gao bao lấy côn th*t.

Từ Thanh Dương trong lúc lơ đãng quy đầu đâ.m phải một chỗ thịt mềm, Hà Nguyệt bỗng rùng mình mãnh liệt, ôm lấy vai hắn, hai tay 𝒷ấ●ц 𝐜●ⓗ●ặ●𝐭 lại.

Từ Thanh Dương bị nàng kẹp nhẹ giọng suyễn ra tiếng, động tác đột nhiên nhanh hơn, tay trái đi xuống nhéo âm đế, dùng ngón tay không ngừng xoa bóp.

"A... Ha... Không cần niết nơi đó... Ha..." Hà Nguyệt yêu kiều 𝖗ê●ⓝ 𝖗●ỉ, trên mặt đều đẫm nước mắt, ôm hắn tiết ra tới.

Từ Thanh Dương tiếp tục bóp eo nàng ra vào một hồi lâu, mới thả lỏng tinh quan, đem 🅓-ụ-𝒸 𝐯-ọⓝ-ⓖ phun trào ra.

Từ Thanh Dương thở một hơi, lấy khăn lông lau sạch sẽ giữa hai chân nàng mới ôm nàng nằm xuống.

"... Ta không sao." Tuy rằng hắn chỉ nói ba chữ đơn giản này nhưng Hà Nguyệt vẫn hiểu ý tứ hắn.

"Ưm, ta tin tưởng chàng."

Chờ hai đứa nhóc hòa giải. Đồ vật trong nhà đều bị bọn chúng nghịch phá qua, đồ vật khiến chúng có hứng thú sẽ bị lấy ra chơi còn lại thì tùy ý ném ở một bên.

Từ Đại Bảo gần đây thấy hai đứa bọn chúng đều chạy thật xa, sợ bị bọn chúng chú ý tới, cũng không biết sẽ bị 🌴à*𝐧 🅿️*𝖍*á thành bộ dáng gì.

Trưa mấy hôm trước, Hà Nguyệt nấu cơm xong còn chưa kịp dọn dẹp thì nghe thấy bên ngoài có người kêu nàng.

Chờ đến khi nàng quay về, hai đứa nhỏ đang cầm hộp bột mì chơi, cả khuôn mặt đều trắng bệch, lem luốc.

Hà Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, đánh nhẹ một cái vào ⓜ_ôп_ℊ chúng nó.

Không nghĩ tới buổi tối Từ Thanh Dương trở về, Từ Nhị Bảo nắm tay đệ đệ chạy lại cáo trạng với Từ Thanh Dương.

"Ma ma đánh con... M·ôп·ɢ... Đau..." Còn không quên chỉ vào cái Ⓜ️ô·n·ℊ nhỏ cho ba xem.

Hà Nguyệt không nghĩ tới tiểu gia hỏa này sẽ cáo trạng như vậy, ôm tay chờ xem Từ Thanh Dương sẽ trả lời thế nào.

"... Sao mẹ lại đánh hai đứa?" Từ Thanh Dương biết Hà Nguyệt thương hai đứa nhỏ còn hơn cả mình.

Dù thật sự đánh bọn chúng, khả năng cũng chỉ là nhẹ nhàng vỗ vài cái, căn bản không nghiêm trọng giống như lời khuê nữ của hắn nói.

Nói đến cái này, Từ Nhị Bảo lập tức ủ rũ, môi cũng mím lại, cuối cùng vẫn là Từ Tiểu Bảo đứng ra nói chuyện.

"Chúng con chơi bột mì, ma ma không vui."

Từ Thanh Dương nghe vậy cũng nhăn mi lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ làm như vậy là đúng, đồ ăn tuyệt đối không thể lấy ra chơi, lần này ba ba đứng về phía mẹ."

Hai đứa không nghĩ tới cáo trạng với ba ba không chỉ không thành, ngược lại còn bị dạy dỗ một trận, cuối cùng chỉ có thể nước mắt lưng tròng bảo đảm lần sau sẽ không tái phạm, Từ Thanh Dương mới buông tha bọn chúng.

Trước khi ngủ Hà Nguyệt cùng Từ Thanh Dương thương lượng, tuổi hai đứa còn nhỏ, thi thoảng phạm sai lầm nói lời xin lỗi thì không sao.

Nhưng ngày càng lớn, có chút quy củ vẫn nên dạy bảo sớm.

Không sợ bọn chúng phạm sai lầm, chỉ sợ bọn chúng mắc thêm lỗi lầm lần nữa.

Vì thế từ ngày hôm sau, Hà Nguyệt sẽ dạy bọn chúng một ít lễ nghi, như là phải có lễ phép, nhìn thấy người phải phải chào hỏi.

Mà Từ Thanh Dương phụ trách vai người xấu, dù hắn không mở miệng, với bản mặt của hắn thì chỉ cần đứng ở một chỗ, bọn nhỏ cũng không dám lỗ mãng.

Bởi vậy Hà Nguyệt hay thường cười trêu chọc Từ Thanh Dương.

Ban đêm, Từ Thanh Dương đ_è ⓛ_ê_ⓝ п🌀_ườ_ⓘ Hà Nguyệt, để lại một đống dấu 𝐡ô.𝐧 đỏ tươi ở những nơi ngày thường những người khác không nhìn tới.

Chương (1-56)