Truyện:Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà - Chương 10

Sau Khi Bị Chàng Quân Nhân Thô Lỗ Mua Về Nhà
Trọn bộ 56 chương
Chương 10
Nàng tiên Ốc Từ doanh trưởng 🔞
0.00
(0 votes)


Chương (1-56)

*** Nàng tiên Ốc như kiểu cô Tấm á mọi người...

Từ Thanh Dương cường thế tách chân nàng ra, đứng ở giữa hai chân nàng, tay phải gấp không chờ nổi mà 𝖙𝐡â.Ⓜ️ n.𝒽ậ.ρ vào chân tâm.

Hà Nguyệt khẽ hừ một tiếng, cánh tay che lại hai mắt không dám nhìn hắn, cảm thấy quá thẹn.

Lòng bàn tay ở huyệt khẩu dò xét vài cái, bắt đầu trơn trượt, đầu ngón tay hướng trong vách thịt chà xát, lại một cỗ 🅓â●m dịch trào ra.

"A... Ướt thật mau." Ngón tay hắn không kiêng nể gì mà thọc vào 𝓇ú_✝️ 𝐫_ⓐ, tay trái đặt trước bầu ⓝ·🌀·ự·↪️ tròn trịa của nàng, thuần thục xoa bóp.

"Ưm hừ... A ha... Chàng đừng nói chuyện..." Hà Nguyệt nhẹ thở phì phò, bất lực cắn đầu ngón tay, âm thanh rách nát như cũ không ngừng từ trong miệng tràn ra.

Từ Thanh Dương cúi đầu ngậm một bên vú, đầu lưỡi 𝖑ⓘế.ⓜ láp đầu v*, thực mau núm vú ở trong miệng hắn cứng lên.

Từ Thanh Dương một bên ngậm đầu v*, ngoài miệng hàm hồ nói: "Xem đầu v* nàng ngạnh thành như vậy, thoải mái đúng không?"

"Ha... Ha... Không có..." Hà Nguyệt kiên quyết không thừa nhận nàng thật ra cũng rất thoải mái, nếu như bị Từ Thanh Dương biết được, không biết người này sẽ trêu ghẹo nàng thế nào.

Từ Thanh Dương nhìn thấu nàng khẩu thị tâm phi, xuy một tiếng, ngón tay 𝐫ú_𝖙 r_ⓐ, nâng chân nàng lên hướng miệng huyệt đ●â●𝖒 νà●o.

"Ưm..." Hà Nguyệt ưỡn thân mình, miệng nhỏ khẽ nhếch, hàm răng cắn đầu vai hắn.

"Hừ..." Một tiếng kêu rên, Từ Thanh Dương cắn răng đem nguyên cây côn th*t hoàn toàn tiến vào, đem tiểu bức tắc tràn đầy.

"Ha... Thật lớn... Quá lớn..." Hà Nguyệt híp mắt, huyệt thịt khẩn trí mấp máy, cắn lấy dương cụ bên trong dũng đạo.

Từ Thanh Dương ôm 𝐦ô-𝐧-🌀 nàng nâng lên, giây tiếp theo đột nhiên 𝐡ⓤ·ռ·ℊ h·ăn·ℊ va chạm vài cái, 𝖐·íⓒ·𝐡 ⓣ𝐡·í𝒸·𝐡 nàng ⓡê.ⓝ 𝖗.ỉ liên tục mới chậm lại.

"Chàng... Chàng..." Hà Nguyệt thở phì phò, bị đ●â●ⓜ cho một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.

Từ Thanh Dương cúi đầu tìm môi nàng, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích quấy loạn.

Hai chân Hà Nguyệt gắt gao vòng lấy eo 〽️ô𝖓.g rắn chắc của hắn, nam nhân càng thêm hung mãnh đưa đẩy, thân mình Hà Nguyệt đã sớm mềm nhũn, tiểu huyệt vừa trướng vừa ngứa, d*m thủy không ngừng chảy ra.

Hà Nguyệt bị cắm vài cái liền chịu không nổi, thật sự là lưng quá đau, cằm nàng dựa trên vai hắn, vô cùng đáng thương nói: "Từ Thanh Dương... Lưng đau."

Từ Thanh Dương tuy rằng thao đỏ mắt, nghe nàng nói đau, vẫn là theo phản xạ ngừng lại, bàn tay 𝖛ⓤố*✝️ ν*𝑒 lưng nàng, mày nhíu lại: "Rất đau?"

Hà Nguyệt vội vàng gật đầu: "Ưm... Rất đau..."

"Đổi chỗ khác." Từ Thanh Dương một tay đem người ôm lên, giữ nguyên tư thế để côn th*t cắm ở tiểu huyệt đi lên phòng, khi lên lầu mỗi một bước côn th*t lại cắm càng sâu, chờ đến khi Hà Nguyệt bị ôm đến giường, nàng đã cao trào một lần.

Nhìn lưng nàng có chút đỏ lên, hắn suy tư một lát, đem người nàng lật lại, để nàng quỳ ghé trên giường, nắm côn th*t một lần nữa từ phía sau cắ*𝖒 νà*𝖔.

Cánh ɱ·ô·n·🌀 đầy đặn trắng nõn nhếch lên, bị côn th*t cắm cho đong đưa, Từ Thanh Dương khóe mắt đỏ lên, giữa háng kí𝒸●𝐡 🌴●ⓗí𝖈●𝖍 càng không kiêng nể gì, mỗi lần ✝️·𝐡·â·Ⓜ️ 𝓃♓ậ·ρ cơ hồ đều có thể đâ*𝐦 đến hoa tâm.

"Ha... Muốn tới... Tới rồi..." Mãnh liệt ⓚ.𝖍.𝖔.á.❗ 𝒸ả.〽️ làm Hà Nguyệt thét chói tai xụi lơ trên giường, tiểu huyệt một mảnh lầy lội, vách trong co rụt lại, Từ Thanh Dương bị nàng kẹp đến tê dại đem tất cả bắn ra.

"A hừ." Từ Thanh Dương cũng mặc kệ còn đang 𝖇ắ*п t*1*ռ*𝐡, eo bụng liên tục hướng phía trước mà đâ●〽️ vài cái, chờ đến khi bắn một giọt cũng không còn, mới đem côn th*t 𝐫·ú·ⓣ 𝖗·🔼.

Hà Nguyệt không chút sức lực, trong miệng anh anh a a ngã trên giường.

Từ Thanh Dương thừa dịp nàng còn chưa phản ứng lại, đem côn th*t 𝒸ắ*ɱ 𝖛à*🅾️.

Tiểu huyệt sau cao trào ấm áp khẩn trí, thịt non bên trong tựa như cái miệng nhỏ không ngừng ɱ-ú-✞ lấy côn th*t hắn.

↪️.ả.𝖒 ℊ❗.á.ⓒ 𝖙.ê ԁạ.𝐢 không ngừng tràn lan khắp người, Hà Nguyệt suyễn càng ngày càng lợi hại, 𝖙●𝒽●â●𝖓 ✝️●𝖍●ể cũng không có sức lực, chỉ có thể mặc hắn thao lộng.

"Ha... A... Từ Thanh Dương... Từ... Thanh... Dương..."

Nam nhân phát hiện nàng mau tới rồi, ngón tay đột nhiên niết âm đế, ♓⛎-n-ℊ hă𝖓-ɢ mà véo, Hà Nguyệt a một tiếng, trực tiếp bị đưa lên cao trào.

Từ Thanh Dương thấy nàng nhanh như vậy liền cao trào, nâng nàng thân mình nhanh chóng va chạm, bụng nhỏ đều bị hắn đâ*Ⓜ️ đến co rút, trên bụng gồ lên một bọc nhỏ.

Lại thọc vào гú·✝️ 𝖗·🔼 mấy chục cái, hắn mới thô suyễn đem tất cả phun ra, khuôn mặt sớm đã ướt đẫm, nhìn qua dị thường ɢ·ợ·𝐢 ⓒả·𝐦.

Kết quả của việc túng dục quá độ, chính sáng hôm sau Hà Nguyệt làm cách nào cũng bò dậy được.

Ở trên giường hung tợn mắng Từ Thanh Dương, nàng mới chống eo nỗ lực xuống giường.

Xuống dưới lầu, nàng thấy trên bàn đặt một chén cháo cùng một quả trứng luộc, hẳn là Từ Thanh Dương đi nhà ăn lấy về.

Hà Nguyệt ngồi xuống uống ngụm cháo, xem ra hắn còn chút lương tâm.

Cơm nước xong, Lý tẩu tử tới nhà nàng, nàng ấy tính toán đi theo hậu cần xem hài tử, thuận tiện hỏi nàng có gì cần mua.

Hà Nguyệt nghĩ nghĩ, Từ Thanh Dương trở về, thịt cùng trứng là không thể thiếu: "Tẩu giúp muội mua ít thịt cùng trứng gà đi."

"Đúng rồi, nếu tẩu tử biết nhà ai nuôi mèo, thuận tiện hỏi giúp ta một chút."

Lý tẩu tử tò mò hỏi: "Sao lại muốn nuôi mèo?"

Hà Nguyệt ngượng ngùng cười cười, đem chuyện trong nhà có chuột kể cho nàng ấy nghe.

Lý tẩu tử nghe xong sau vội vàng đáp ứng, bảo đảm nói: "Không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho ta." Sau khi nói xong lại cười, chế nhạo nói: "Vẫn là Từ doanh trưởng thương muội, ngay cả mèo cũng để muội nuôi, thật đúng là đau tức phụ."

Hà Nguyệt đỏ mặt, trong lòng rít gào: "Đó là tẩu không biết ngày hôm qua ta phải trả giá đại giới ra sao, eo nhỏ hiện tại vẫn còn đau đây!"

Nhưng là thời đại này mèo thật đúng là không dễ tìm, hỏi liên tiếp mấy ngày đều không có, Hà Nguyệt lúc đầu còn chờ mong giờ đã chuyển thành bình tĩnh.

Dù sao còn có Từ Thanh Dương, nếu lại có chuột thì để hắn đi bắt.

Mấy ngày hôm trước trời vừa mưa, ngoài ruộng cỏ bắt đầu mọc, Hà Nguyệt sáng sớm ra ruộng, ngoài ý muốn phát hiện cỏ dại đều được nhổ sạch sẽ.

Không nghĩ tới thời đại này cũng có nàng tiên Ốc! Hà Nguyệt sửng sốt một giây, ngay sau đó lắc đầu, làm gì có cái gì mà nàng tiên Ốc, hơn phân nửa là Từ Thanh Dương sáng sớm tới nhổ, nghĩ đến hắn một câu cũng chưa nói, yên lặng nhổ hết cỏ.

Hà Nguyệt trong lòng ngọt ngào tựa như ngâm mình trong hũ mật.

Hà Nguyệt nhìn qua một lượt, xác định thật sự không còn cỏ dại, vô cùng cao hứng cầm công cụ về nhà.

Ở trên đường gặp các tẩu tử ra ruộng làm việc, vui vẻ chào hỏi rồi mới trở về.

Hoàn toàn không biết khi nàng rời đi, mấy tẩu tử bắt đầu đàm luận về nàng.

"Tiểu Hà thật đúng là lợi hại a, nhiều cỏ như vậy, nàng sáng sớm đã nhổ xong rồi." Lâm tẩu tử một bên làm việc một bên cùng Trương tẩu tử cách vách trò chuyện, đề tài bất tri bất giác liền rơi trên người Hà Nguyệt.

Triệu Minh Hoa ở bên cạnh nghe xong khinh thường nói: "Mấy người đừng nghĩ nàng lợi hại như vậy, buổi sáng ta đi qua, đoán xem ta nhìn thấy gì?"

Trương tẩu tử tò mò hỏi: "Thấy gì?"

Triệu Minh Hoa khinh bỉ nói: "Ta nhìn thấy Từ doanh trưởng nhổ cỏ, trời còn chưa sáng, hắn một mình ra đây nhổ cỏ, đem tất cả đều nhổ xong."

Lâm tẩu tử theo bản năng hỏi: "Tiểu Hà có phải ✝️♓.â.𝐧 ⓣ.𝒽.ể quá mệt mỏi không, nàng mới tới đây không lâu, lại phải làm nhiều việc nhà nông như vậy, có lẽ không quen."

Trương tẩu tử: "Có khả năng, đợi lát nữa tới nhà nàng xem, quan tâm một chút."

Triệu Minh Hoa ở một bên tức giận trừng mắt, nàng ta rõ ràng nói nữ nhân kia lười biếng, chỉ biết để nam nhân làm việc, như thế nào lại thành quan tâm nàng?

Hà Nguyệt cũng không biết có người ở sau lưng trướng mắt nàng, về đến nhà, nàng lấy ra nội y đã làm cho Từ Thanh Dương.

Nội y màu lam, đường may chỉnh tề, thoạt nhìn giống như ngoài tiệm.

Nàng đem nội y đặt ở trên giường, để đó lát Từ Thanh Dương về nhà hẳn có thể thấy được.

Quả nhiên chờ buổi tối Từ Thanh Dương trở về, thấy nội y trên giường, quay đầu hỏi: "Cho ta?"

Hà Nguyệt khó có được cảm thấy ngượng ngùng, đây cũng coi như phần lễ vật đầu tiên nàng tặng hắn: "Ừm... Là ta may, chàng thử xem, xem có chỗ nào cần sửa không."

Từ Thanh Dương trầm mặc một lát, ngay sau đó ở trước mặt nàng trực tiếp 𝐜ở·ï 🍳·𝐮ầ·п, quần lót cũng cởi đem bộ nội y mới mặc vào.

Hà Nguyệt cũng chưa kịp mắng hắn không biết xấu hổ, kết quả hắn đã mặc xong rồi, lời mắng chửi cứ như vậy bị nàng nuốt trở lại trong miệng: "Thế nào?"

Từ Thanh Dương nhìn nữ nhân ánh mắt chờ mong.

"Chàng trước mặc mấy thứ này chờ ta về sau làm thêm vài món, có thể mặc thay đổi."

Vào ban đêm, chờ Hà Nguyệt ngủ, Từ Thanh Dương đem người nhẹ nhàng ôm vào trong 𝖓.🌀ự.🌜, làm việc mà hắn hôm nay vẫn luôn muốn làm.

Đem người đè trong lòng п-ⓖ-ự-𝒸 ♓·⛎ⓝ·🌀 ♓·ă·𝓃·🌀 𝒽ôⓝ_, thế nào mà làm bao nhiêu cũng thấy không đủ...

Chương (1-56)