Cơ mặt cậu bị co giật à?
← Ch.023 | Ch.025 → |
Sau sinh nhật lần thứ mười, hai bạn nhỏ bước vào lớp năm.
Việc học ngày càng trở nên khó khăn, ngày càng có nhiều thứ để học, nhưng điều này đối với học tra Chiêu thì không có gì khác biệt.
Ảnh hưởng duy nhất có thể là có nhiều bài tập về nhà hơn, ảnh hưởng đến thời gian ngủ của cô vào ban đêm!
"Thẩm Chiêu Chiêu!"
Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đôi mắt to ngơ ngác nhìn Tang Dữu Dữu ngồi cùng bàn.
Tang Dữu Dữu nháy mắt về phía bục, ra hiệu cho cô nhìn sang.
Tuy nhiên, ánh mắt hai người giao tiếp không thành công, Thẩm Chiêu Chiêu không trả lời lại ám chỉ của cô bé, cô vươn tay, bưng mặt đối phương, tiến lại gần nói: "Dữu Dữu, cơ mặt cậu bị co giật à?"
Tang Dữu Dữu từ bỏ dùng ánh mắt để ám chỉ, cô bé đổi sang dùng khẩu hình nhắc nhở: "Nhìn, lên, bục."
"Cậu đang nói cái gì thế?" Đáng tiếc, hai người không có chút ăn ý nào.
"Em ấy nói, em nhìn lên bục đi." Một giọng nói không thể kìm nén sự tức giận vang lên.
Đỉnh đầu Thẩm Chiêu Chiêu dường như đã bị thứ gì đó tấn công, ngay lập tức trở nên rõ ràng.
Cô cứng ngắc quay người lại, nhìn về phía bục giảng.
Sau đó, cô nhìn thấy chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy toán đang gầm lên với cô với khuôn mặt đen hơn đáy nồi: "Thẩm Chiêu Chiêu, em lại ngủ trong lớp, ra ngoài đứng cho tôi."
"Vâng!" Cô gái nhỏ rũ cái đầu nhỏ bé của mình, di chuyển ra ngoài từng chút một.
Tang Dữu Dữu nhìn cô bằng ánh mắt mặc niệm.
"Còn em!"
Một giây tiếp theo, trên bục giảng lại vang lên giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, chỉ vào cô bé nói: "Em trốn dưới đó ăn đồ ăn vặt trong lớp, cũng ra ngoài đứng cho tôi."
Thình lình bị gọi tên, Tang Dữu Dữu ngây ra, vẻ mặt như hóa đá.
Bên ngoài lớp học, hai cô bé đứng thành một hàng.
Hai cái đầu nhỏ tụ lại thì thầm với nhau, trông không giống như đang đứng phạt mà giống như đang ra ngoài chơi cho vui.
"Cậu dám ngủ trong lớp của giáo viên chủ nhiệm, thật lợi hại, Chiêu của tớ!" Cô bé Tang Dữu Dữu nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Tớ cũng không muốn ngủ, nhưng tiếng thầy ấy giảng bài giống như đang thúc giục tớ ngủ ấy!" Thẩm Chiêu Chiêu ngáp một cái, vắt ra hai giọt nước mắt s1nh lý, trên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
"Mà, không phải cậu ăn đồ ăn vặt trong lớp của thầy ấy sao?"
Tang Dữu Dữu sờ bụng: "Tớ đây không phải đói bụng đâu, cậu nói xem, làm sao thầy ấy phát hiện được nhỉ?" Cô bé đã ăn rất cẩn thận.
Phải cắn tám miếng mới ăn hết một chiếc bánh quy!
Thẩm Chiêu Chiêu liếc nhìn vụn bánh quy sẫm màu quanh miệng cô gái, nghiêm túc nhắc nhở: "Lần sau ăn vụng nhớ lau miệng sạch sẽ."
Sau đó, Tang Dữu Dữu đưa tay ra lau miệng, chợt bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt nhiều chuyện nói: "Cậu nghe gì chưa, Diêu Hân Hân lớp 2 thích Thịnh Trử Ý, thậm chí còn nhờ người ta gửi thư tình cho cậu ấy!"
"Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu mở to hai mắt, vẻ mặt ăn dưa đủ tiêu chuẩn, cô nói: "Diêu Hân Hân không phải là lớp trưởng lớp bọn họ sao? Lớp trưởng cũng viết thư tình cho người khác sao?"
"Dù sao cũng có bạn học nhìn thấy, nhưng mà, nghe nói bạn học Trử Ý không nhận, còn đưa cho bạn học kia trả lại."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó Diêu Hân Hân tự mình đến tìm cậu ấy! Cậu ta mời cậu ấy đi chơi, nhưng bạn học Trử Ý không để ý cậu ta. Nghe nói lúc đó là khi chúng ta đi vệ sinh tiết trước." Tang Dữu Dữu tiếc nuối khi bỏ qua kịch hay.
"Vậy không phải cậu ta rất mất mặt sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đồng cảm với đối phương.
Tang Dữu Dữu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Rất xấu hổ."
Hai người đang thảo luận sôi nổi thì nhìn thấy một cái bóng lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu bọn họ, không biết giáo viên chủ nhiệm đã đứng trước mặt hai người từ lúc nào, toàn bộ khuôn mặt của ông bị bóng tối bao phủ, đen kịt, trong mắt loé ra ánh lửa.
Tang Dữu Dữu đột nhiên rụt cổ lại, sợ hãi không nói nên lời.
Thẩm Chiêu Chiêu hậu tri hậu giác ngẩng đầu.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |