Vay nóng Tinvay

Truyện:Satan Lầu Năm - Chương 19

Satan Lầu Năm
Trọn bộ 29 chương
Chương 19
Ám Sát, Ngân Thiên Bất Bình (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-29)

Siêu sale Shopee


"Cho ta cơm khô và canh rau, lương tâm của ngươi có đau không? Ta đang lớn, đương nhiên sẽ đói."

Hai người chúng ta lại cãi nhau trong bóng tối. Lúc sau, Long di tiến lên giảng hòa nói mỗi tháng sẽ cho ta hai con cá bạc (Hoàng tộc của Long tộc cống đồ đặc biệt cho những hoàng tộc khác, ta vẫn là người đầu tiên. )

Long di còn nói sẽ mang chút cá bạc trong kho mình cho Ngân Thiên, hắn mới thôi.

Thời gian quay về hiện tại, trong khi trở về chỗ cá bạc mỹ vị, vừa vào vườn bên cạnh, ngẫu nhiên đụng phải một hai con cá bạc.

Thấy ta như thể gặp quỷ, chúng chạy thật nhanh, ta đã ở ngay trước mặt chúng nướng đồng loại của chúng chưa?

Đúng lúc này, một bóng đen lướt qua ta, nhận ra bóng dáng này rất lạ, ta nín thở đuổi theo hắn, chỉ thấy bóng dáng đó lẩn vào tẩm cung của Tam hoàng tử. Khi hắn còn chưa tìm thấy phòng ngủ, ta đi vào trước và nhìn thấy hắn đang ngủ trưa, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn dật được ánh mặt trời xuyên qua biển chiếu vào tựa như thiên sứ.

Ta lắc đầu, không thể bị lừa bởi vẻ ngoài của hắn, tên này nội tâm chính là một ác ma. Phản ứng của hắn rất linh mẫn, thức dậy ngay khi ta đến gần hắn: " Ngươi làm gì thế? Sẽ không phải là thèm muốn vẻ đẹp mỹ mạo của ta đi."

Trong đầu ta hiện lên ba vạch đen:

" ngươi nghĩ nhiều quá." nói xong, đem y phục của hắn cởi xuống, hai tay của hắn ôm ngực, giống như một nương tử nhỏ.

Khóe miệng ta giật giật đẩy hắn xuống gầm giường: " Đừng nói nữa, hôm nay ta nhìn thấy một bóng đen hướng tới chỗ của ngươi. Chắc là sắp tới rồi. Ta sẽ dẫn hắn rời đi. Ngươi chờ thời cơ, bắt hắn lại."

Sắc mặt hắn sa sầm, không nói gì, ngoan ngoãn chui xuống giường.

Ta xõa tóc, dùng chăn bông che tai, mặc y phục của hắn rồi nhắm mắt nằm trên giường.

Bóng người ở ngoài cửa, hắn thổi một hơi thuốc mê cực mạnh vào phòng trước, ta nhanh chóng nín thở (Viêm ca ca đã từng dạy ta cách phân biệt thuốc mê, tuy chỉ là da lông nhưng cũng đủ để đối phó với cái này. )

Trong nội tâm ta khinh thường: "thủ đoạn hạ lưu "

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, lặng yên không một tiếng động lẻn vào, đi đến trước mặt ta

Hắn nói: "hoàng tử này tướng mạo nhìn thế nào lại có chút giống nữ hài vậy."hắn có chút không hạ thủ được

"Tam hoàng tử, ta xin lỗi. Vì phục hưng Giao tộc, ngươi không thể không chết."

Ta lên án: " ân oán giữa Long tộc và Giao tộc, lại muốn một hài tử gánh chịu." Lúc này, một ánh sáng màu bạc lóe lên, âm thanh của kiếm ra khỏi vỏ.

Ta ném chăn bông lên người hắn, choàng y phục Ngân Thiên lên đầu và chạy ra ngoài cửa sổ. Hắn lưu loát dùng đao chẻ chiếc chăn làm bằng lụa thành đôi, nhìn ta với ánh mắt lạnh lùng, ta chỉ cảm thấy ớn lạnh sau lưng, nhanh chóng nhảy sang một bên, vài cây kim bạc tẩm độc gần như xuyên qua ta. Hắn lại một kiếm đâm tới, ta vội vàng vận khởi linh lực đi trốn, không ngờ kiếm pháp của hắn khá nhanh, hắn không đâm ta mà là cắt quần áo, hai cái tai hồ ly của ta liền nhảy dựng lên.

Ta cười tinh nghịch với hắn và làm mặt quỷ: "thúc thúc lấy lớn hiếp nhỏ, không biết xấu hổ"

Hắn tức giận dậm chân: "nguy rồi, trúng kế." Sau đó lại chĩa mũi kiếm vào ta: "Tam hoàng tử thật đâu?"

Ta lè lưỡi "Ta biết hắn ở đâu, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết. Tam vĩ phóng " Ta chiến đấu với hắn. Cấp độ của hắn cao hơn ta rất nhiều, nhưng ta dùng kỹ xảo và thân hình linh hoạt đấu với hắn một hồi lâu. Thể lực của ta dần dần chống đỡ không được, ta có thể cảm nhận được thích khách từ sợi dây chuyền, nhanh chóng hét lên: " Long ngạo kiều, còn không mau đi ra, ngươi đang chờ ta bị giết sao? "

Một ánh sáng màu bạc lóe lên, thủy linh lực cường đại lao tới, ta nhanh chóng bước sang một bên: " cố lên, cố lên! Long ngạo kiều."

Hắn không khỏi run lên, " ngươi tốt nhất không nên nói chuyện."

Vừa lúc đó, ta phát hiện ra có một thứ lấp lánh trên cỏ, khi ta liếc mắt để nhìn rõ, thứ đó bay về phía sau lưng của Ngân Thiên kèm theo một tiếng huýt.

"Cẩn thận!" Ta chạy tới sau lưng hắn, chỉ nghe thấy một tiếng "phốc", tiếng mũi tên đâm thẳng vào người, máu loang lổ ống tay áo bên trái. Ta  ngã lên người hắn, chỉ cảm thấy sợi dây chuyền trên cổ thật chói mắt.

Nhìn ta dùng thân hình nhỏ bé của mình để bảo vệ hắn mà lòng hắn đau nhói. Hắn ôm ngang ta và gầm lên một tiếng thê lương. Long chi hồn cường đại xuất hiện sau lưng hắn, là long chi truyền thừa (Long tộc cấp bậc thấp có thể sử dụng sức mạnh của tổ tiên. ) Âm thanh này xen lẫn với tiếng gầm rú của long uy, thích khách mất đi sáu giác quan ngay lập tức, chấn động thất khiếu chảy máu.

Chấn động lớn như vậy đã thu hút thủ vệ của Long cung, kinh động Long vương và Long hậu, họ bắt thích khách lại, một thích khách khác thừa dịp hỗn loạn chạy trốn. Khi Long hậu nhìn thấy nhi tử như vậy, vội vàng chạy lại trấn an hắn, hắn dần dần bình tĩnh lại, long hồn phía sau cũng biến mất, hắn thanh âm run rẩy nói:

" xú nha đầu này, không nên xông lên, nàng hiện tại sắp chết rồi. Mẫu hậu, ngươi cứu nàng được không? "

Ta dần dần tỉnh lại, nghe được lời nói của hắn, ta suýt chút nữa tức chết, yếu ớt nói: " Ai, ai sắp chết? Ta vẫn còn sống! "

Khi thấy ta nói chuyện, hắn kích động lay ta: "Tốt quá, tốt quá, ngươi chưa chết, thật là khiến ta đau lòng."

"ngươi, ngươi, nếu tiếp tục lay như vậy, ta sẽ bị ngươi lay đến chết. Hơn nữa ngươi không thể nói chút lời tốt đẹp nào ư?."

Hắn ôm ta lên chiếc giường ngọc lam của hắn: " phái người đi mời ngự y đến. Mặt khác, phái một nhóm người đuổi theo tung tích tên thích khách chạy thoát kia"

Ta kéo tay áo hắn: "Long ngạo kiều, có thể gọi ca ca ta tới được không?"

Hắn nhìn vào đôi mắt mong đợi của ta, nhẹ gật đầu. Nói xong, ta liền hôn mê.

Lúc này, trong nội cung, khi Viêm ca ca gần như đã bình phục nghe được tin tức, bắt lấy cung nhân báo tin rồi vội vã chạy đến Long cung. Hắn dùng hỏa linh lực gia tăng tốc độ giày vò cung nhân kia đến chết đi sống lại. Sau khi đến Long cung, hắn không có thời gian để đợi thông báo, hắn xông vào, bỏ qua Ngân Thiên.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-29)