Trừng phạt vì không nghe lời
← Ch.043 | Ch.045 → |
Một ngày mệt mỏi, Thượng Quan Tước đưa cô đi vườn thú rồi đến nhà hàng dùng bữa ăn tối xong mới đưa cô về.
Diệc Tâm Đồng cảm kích cảm ơn với anh:
- Hôm nay thật vô cùng cám ơn anh, hôm nào mời anh ăn cơm!
Một tay Thượng Quan Tước đặt trên vô lăng nhoài tới trước mặt cô, nhếch miệng lên cười mị hoặc:
- Vậy tôi đợi được em mời!
Diệc Tâm Đồng bỏ qua nụ cười trên miệng anh, cởi dây an toàn ra, cười nói:
- Được! Vậy em xuống xe trước!
Không nhìn tới ánh mắt của anh Diệc Tâm Đồng xuống xe, sau đó xoay người đi vào cửa chính.
Thượng Quan Tước nhìn cô vào trong khu nhà, ngồi thẳng người, lái xe đi xa khỏi đó.
Trong bóng tối hiện ra một chiếc Lamborghini màu đen đang dừng ở khúc quanh dưới khu nhà, chỉ thấy cửa xe bị đẩy ra, một bóng người từ trên xe bước xuống sau đó đi vào trong khu nhà.
Diệc Tâm Đồng mở túi tìm chía khóa nhà, 'tinh' thang máy ngừng lại ở cạnh chân cô, cô vội vàng mang theo túi vào trong thang máy, mà cùng lúc đó một cái bóng đen cũng đi theo vào thang máy.
Trong lúc vô tình cô ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt thâm trầm, đen như mực, tâm chấn động, thiếu chút nữa cô đã thét ra tiếng chói tai.
Mạc Duy Dương đứng ở bên cạnh, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Cô mấp máy khoé miệng, không hiểu tại sao anh lại xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn dùng cái ánh mắt làm cho người ta phát rét đó nhìn cô, khiến cô chột dạ không dám ngẩng đầu nhìn anh.
- Đi đâu? - Anh đột nhiên mở miệng nói, giọng mang theo một tia khàn khàn riêng biệt.
- Vườn thú! - Cô nói thật, cảm thấy không có gì cần giấu giếm.
- Cùng ai? - Anh vẫn dùng giọng thật bình tĩnh như cũ hỏi.
Diệc Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn anh, muốn biết anh đang nghĩ cái gì nhưng nét mặt anh nhìn cô không thay đổi làm cô không đoán ra được suy nghĩ của anh.
- Thượng Quan Tước! - Cô vẫn trả lời thành thật.
- Hử? - Anh kéo dài âm vuối, xoay người giữ chặt bả vai của cô buộc cô đối mặt với anh.
- Người làm gì vậy? - Cô giãy giụa yếu ớt.
- Không được gặp mặt hắn ta nữa, đây là lần cuối cùng. - Giọng của anh lạnh lẽo vang lên.
- Tại sao? Người dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi kết giao bạn bè? Anh ấy là người tốt, tôi không có lý do từ chối qua lại với anh ấy! - Tay nhỏ bé của cô dùng sức bật bàn tay to của anh ra nhưng anh lại giữ chặt hơn.
Sắc mặt cô trắng bệch cắn môi:
- Mạc Duy Dương, người đã có một người vợ chưa cưới rồi, người không thể đặt tâm tư lên trên người cô ấy sao? Chuyện của tôi không tới phiên người nhúng tay vào!
Khóe miệng Mạc Duy Dương giương thành một đường cong, đôi mắt tĩnh mịch phát ra ánh sáng nguy hiểm. Một tay anh kéo lấy cô vào ngực, môi đặt trên khóe môi lạnh run của cô, cười lạnh nói:
- Những lời này tôi có thể lý giải là ghen sao?
Hơi thở nóng rực của anh lẫn lộn với hơi thở của cô, cô trợn tròn mắt nhìn lên gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt ra sức lắc đầu.
- Nếu không phải ghen, chuyện của tôi còn chưa tới phiên em hỏi đến, quản tốt mình, tôi không thích em và đàn ông khác lui tới, nếu không tôi sẽ trừng phạt em! Nói xong môi lạnh lẽo của anh hung hăng cưỡng chế trên môi cô, đầu của cô bị anh đè chặt lên vách thang máy, một bàn tay nhấc cả thân thể cô lên không tốn chút sức nào cắn môi dưới của cô. Đầu lưỡi và hàm răng của anh cùng môi dưới của cô thỏa thích mút lẫn nhau. Cô đau đến phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nhưng anh cũng không bởi vì cô giãy giụa mà buông cô ra, ngón tay giữ chặt gáy cô, bàn tay ấm áp đưa ra phía sau cổ cô, cùng da thịt mịn màng sau lưng cô thân thiết. Cô sợ đến mức hai chân run run. Cảm thấy cô run rẩy, anh cậy mạnh cắn môi của cô một cái cho đến khi bờ môi cô nếm thấy một chút vị máu tươi anh mới buông lỏng cô ra, mặc cho cơ thể của cô cứ thế dán vào vách thang máy ngồi xuống.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |