Phạm vào tối kỵ của anh
← Ch.051 | Ch.053 → |
- Thượng Quan Tước? Ở chung một chỗ với Thượng Quan Tước? - Giọng Mạc Duy Dương chợt lạnh đi, chỉ còn lại nụ cười âm u.
Bả vai cô run lên, cũng không muốn có chỗ giấu giếm với anh:
- Là có nguyên nhân!
- Tôi không muốn nghe cái gọi là nguyên nhân đó, lập tức trở về! - Anh không cho cự tuyệt mà ra lệnh nói.
Diệc Tâm Đồng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, lắc đầu một cái, cúp điện thoại. Cô thật sự không muốn trở về, tuyệt đối không muốn, cho dù sẽ chọc cho anh tức giận nhưng cô vẫn không muốn đi về lúc này.
Có thể nghĩ ra nhất định Mạc Duy Dương bên đầu kia điện thoại giận điên lên.
Cô kéo cửa phòng rửa tay ra, khóc nhặt lên túi của mình chạy ra bên ngoài.
Thượng Quan Tước phát hiện chuyện có cái gì đó không đúng, vội đuổi theo.
- Đồng đồng, em đi đâu vậy? Đã trễ thế này, cẩn thận không cần ngã xuống đấy! - Thượng Quan Tước đuổi theo ở phía sau la lớn.
Hiện tại Diệc Tâm Đồng chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi, không muốn bị thuộc hạ của Mạc Duy Dương tìm được.
Đi tới trước một dòng sông nhỏ, cô từng bước một từ từ đì vào trong nước.
Thượng Quan Tước đuổi theo tới, tiến lên một bước, lôi cô vào trong ngực, lo lắng kêu lên:
- Đừng qua đấy, rất nguy hiểm, trở về với anh! Được không?
- Anh buông em ra, để cho em đi! Em không muốn để cho người đó tìm được, nếu không em sẽ không có tự do! - Cô nâng gương mặt nước mắt lã chã lên, khóc gào lên truyện cập nhật chương mới nhanh nhất ở d. iendan l. êquýđôn, hãy đọc truyện tại nguồn.
- Đừng đi, nguy hiểm! Quá tối, trở về với anh! - Thượng Quan Tước không cho phép một mình cô qua sông, cưỡng chế lôi kéo cô lên bờ.
Diệc Tâm Đồng gần như mềm nhũn ngồi trên bờ, tay gối lên túi, ríu rít mà khóc lên:
- Tại sao muốn quản tôi, để cho tôi đi!
- Đồng Đồng xảy ra chuyện gì? Có phải vừa rồi anh nhận điện thoại của em cho nên em tức giận? Anh nhận lỗi với em, xin em đừng đi! Có được không? - Anh ngồi xổm người xuống, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, cầu khẩn nói.
Đôi mắt Diệc Tâm Đồng không tập trung nhìn thẳng anh, mặt tựa vào trên vai của anh, khóc ròng nói:
- Em không muốn bị người đó mang đi! em muốn cắm trại!
- Không cần sợ, còn có anh, anh sẽ không để cho hắn đưa em đi! - Anh vỗ bả vai của cô trấn an nói.
- Anh cảm thấy anh có năng lực đưa cô ấy đi sao? Thượng Quan Tước? - Một âm thanh âm trầm đến mức tận cùng bỗng nhiên vang lên, ngay sau đó một vệt sáng bắn về phía hai người dựa vào nhau, cửa xe bị mở ra, Mạc Duy Dương mặc đồ âu phục từ trong bóng tối bước ra, gió mạnh mẽ thổi qua một hương nước hoa, tim Diệc Tâm Đồng nhảy dựng, sợ hãi nắm chặt cánh tay Thượng Quan Tước
Thượng Quan Tước từ khiếp sợ đến ngạc nhiên, nhìn cô gái động lòng người trong ngực, lại nhìn Mạc Duy Dương, Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng có quan hệ như thế nào? Tại sao cô phải sợ anh ta như vậy?
- Mạc Duy Dương, Đồng Đồng cô ấy không muốn đi cùng anh, anh là đàn ông thì không nên cưỡng ép cô ấy! - Thượng Quan Tước không sợ chết nói.
- Tôi phải là đàn ông hay không, tin rằng Diệc Tâm Đồng hiểu rõ nhất, bảo bối còn không mau tới đây? - Anh vẫy vẫy tay với cô, trên mặt là khuôn mặt tươi cười sáng lạn, nhưng Diệc Tâm Đồng nhìn thấy thì nụ cười đó là độc dược, sẽ làm người ta hít thở không thông cho tới chết
Anh chưa bao giờ gọi cô bằng danh xưng ghê tởm như vậy, xem ra anh thật sự giận!
Diệc Tâm Đồng không muốn Thượng Quan Tước bị liên lụy, cô từ từ buông cánh tay Thượng Quan Tước ra, từ mặt đất đứng lên, dưới con mắt kinh ngạc của Thượng Quan Tước từ từ đi về phía người đàn ông kia.
Cách anh còn có một bước thì cả người cô bị bàn tay lớn của anh kéo vào trong ngực, eo nhỏ bị bàn tay phải xiết chặt. Mạc Duy Dương tiến tới bên tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
- Rất biết quyến rũ nam nhân! Ánh mắt của Thượng Quan Tước cũng sắp dính vòa trên người của em rồi!
Cô mím môi, không nhìn anh cũng không đáp lại lời của anh.
Mạc Duy Dương nhìn về phía Thượng Quan Tước, cười lạnh nói:
- Cám ơn anh đã chăm sóc cô gái của tôi, tôi đưa cô ấy đi trước!
Thượng Quan Tước không tự chủ nắm chặt quả đấm, anh biết mình không phải là đối thủ của Mạc Duy Dương, nhưng nhìn cô bị anh ta mang lên xe, anh thật sự là khó chịu.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |