Đi công tác Hawaii
← Ch.030 | Ch.032 → |
Mỗi tuần ăn cơm một lần với anh, hiện tại đổi thành hai tuần ăn cơm một lần, bởi vì gần đây công việc của người đàn ông đó rất bận.
Điện thoại đặt ở trong túi xách của Diệc Tâm Đồng phát ra tiếng vang 'ù ù', cô vừa đánh răng vừa nghe điện thoại.
- Ngủ chưa? - Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng trầm thấp khàn khàn của anh, cô sững sờ, lập tức nhổ bọt trong miệng ra, mở miệng nói - Đang chuẩn bị ngủ!
- Ra ngoài, tôi ở dưới nhà! - Giọng anh vang lên lần nữa.
Diệc Tâm Đồng khẽ giật mình. Đã trễ thế này, sao anh lại ở dưới nhà. Mặc dù họ đã không gặp mặt hai tuần rồi mà cô cũng rất muốn nhìn thấy anh, nhưng tại sao trễ thế này mới đến tìm cô?
Thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, Diệc Tâm Đồng ôm Tiểu Tuyết Cầu ra khỏi nhà.
Mặc dù chuyện lần trước anh để cho cô lựa chọn, nhưng cô vẫn kiên quyết ở lại nhà Vũ Lạc Trạch, bởi vì cô cũng muốn thử độc lập, không muốn chuyện gì cũng dựa vào anh.
Ra khỏi nhà, có bảo vệ đang canh gác, Diệc Tâm Đồng gật đầu một cái với bảo vệ sau đó ôm Tiểu Tuyết Cầu xuống bậc thang.
Một chiếc Lamborghini màu đen đang dừng dưới cầu thang, cô tới trước cửa xe, cửa xe được mở ra, anh vẫy tay với cô:
- Vào đi!
Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, áo khoác tây trang màu gỉ sét chứng tỏ anh mới từ công ty chạy tới. Cô không tự chủ có chút đau lòng cho anh, mười giờ mới tan việc sao?
Anh tự tay lôi cô vào trong xe, mũi cọ xát trên mặt cô, có chút ngạc nhiên nhìn vật nhỏ trong ngực cô. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vẻ uể oải cười:
- Xin lỗi gần đây công việc quá bận rộn, không thể cùng em đi ăn cơm được!
Diệc Tâm Đồng nghiêng người sang, để cho cái mông của mình cách xa bắp đùi của anh, lại bị anh kéo lại, đè lên đùi cô, đưa tay xoa mái tóc dài của cô:
- Mệt không?
Bây giờ cô tuyệt đối không buồn ngủ, nhưng rất căng thẳng, lo lắng không yên bị anh ôm;
- Em không mệt! Trễ vậy người tìm em ra ngoài có chuyện gì sao?
Cô cố gắng không để cho hương thơm thuốc lá nhàn nhạt trên người anh làm nhiễu loạn tinh thần thế nhưng anh lại cố ý dán ngực vào sau lưng cô, khiến cô có chút đứng ngồi không yên.
- Đi ăn cơm với tôi! - Ngón tay anh nâng một làn tóc bên tai cô lên, quấn quanh trên đầu ngón tay, sau đó cười buông lỏng cô ra, để cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, sau đó hai tay bắt đầu nắm tay lái.
- A...... - Diệc Tâm Đồng có chút dở khóc dở cười, chỉ là ăn bữa cơm lại bảo cô chạy đến, thật không biết nên nói anh như thế nào nữa.
Thời gian này người dùng cơm không phải rất nhiều, anh giúp cô gọi phần trái cây và bánh ngọt, còn anh thì gọi một phần cơm chiên.
- Gần đây công việc rất bận sao? - Cô thấy anh chỉ ăn vài miếng, lại không ngừng hút thuốc.
- Vẫn tốt, em vẫn còn mấy ngày để nghỉ hè phải không? Có nơi nào muốn đi không? - Anh đè tắt tàn thuốc, ôm bụng ho khan mấy tiếng.
- Không có nơi nào muốn đi! - Cô cau mày nhìn tàn thuốc trên tay anh, cúi đầu lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi, rút đem đầu thuốc lá trên tay anh đi, sau đó mở tay anh ra, đặt bình thuốc nhỏ vào trong tay anh - Ít hút thuốc một chút, có bệnh bao tử cần phải ăn cơm đúng giờ!
Mạc Duy Dương liếc nhìn bình thuốc trên tay, lại nhìn cô, khóe miệng như ẩn như hiện nụ cười, kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của cô.
Khoang miệng của cô nhanh chóng bị mùi thuốc lá cùng với mùi thơm của thức ăn bọc lại. Lưỡi của anh từng chút từng chút hút lấy ngọt ngào trong miệng cô, còn cô thì giơ tay có chút luống cuống đặt lòng bàn tay ở ngực anh, khó khăn đáp lại nhiệt tình của anh.
- Nghỉ hè đi Hawaii cùng tôi! Tôi muốn đi công tác ở đó một chuyến, thế nào? - Rốt cuộc anh cũng buông lỏng cô ra, ánh mắt nóng rực nhìn vào môi đỏ mọng bị anh hôn đến sưng lên.
← Ch. 030 | Ch. 032 → |