Gặp nhau trong bữa tiệc
← Ch.017 | Ch.019 → |
Lúc này Thượng Quan Tước mới dời tầm mắt nhìn về phía cô, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, cười nói:
- Dĩ nhiên, người đẹp sẽ khiến người khác đã gặp qua thì không quên được!
Diệc Tâm Đồng nhìn anh cười nhạt, sau đó nhìn về phía Quan Hi nói:
- Cậu có việc thì mau đi đi, không cần phải đi với tớ!
Quan Hi nhìn Thượng Quan Tước cười nói:
- Anh, thay em chăm sóc bạn của của em một chút nha, em đi chào hỏi ba mẹ một tiếng!
Thượng Quan Tước nhận mệnh gật gật đầu.
- Tớ sẽ trở lại ngay! - Quan Hi nhỏ giọng nói bên tai cô, sau đó nhanh chóng chen vào trong đám người.
Diệc Tâm Đồng hơi xấu hổ liếc nhìn Thượng Quan Tước, lúc này nhất thời không tìm được bất kỳ đề tài nào, chỉ có thể dời tầm mắt nhìn về nơi khác.
Lúc này, cô chú ý tới vị trí đại sảnh có một trận náo động, một đôi nam nữ ăn mặc thời thượng đi vào cửa chính.
Một thân người đàn ông mặc tây trang hàng hiệu được cắt sửa vừa vặn, tóc ngắn màu đen che khuất con ngươi thâm sâu, lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa như đúc đủ để khiến người ta rùng mình, dáng người cao lớn càng bắt mắt trong đám người. Khóe miệng người đàn ông luôn giương lên, cho người ta cảm giác cười nhưng là không có nhiệt độ, chỉ là một ánh mắt, lại tôn rõ lên khí khái của người đàn ông, không phải người bình thường có thể giả bộ được!
Khuỷu tay người đàn ông hơi cong một chút, cánh tay mảnh khảnh mềm mại của cô gái khoác trên cánh tay cường tráng của người đàn ông, một thân lễ phục hàng hiệu CHANEL, làm nổi bật dáng người tiêu chuẩn trước lồi sau vểnh mê người của cô gái. Ngoài dáng người cao gầy, cô gái có thể xem là mỹ nữ có khí chất hiếm có, hai người giống như minh tinh bước trên thảm đỏ, khí thế mạnh mẽ mà đi vào.
Ký giả vẫn chờ ở cửa ra vào, ùa đến, vây quanh soái ca và mỹ nữ, vô số micro theo sát.
Có ký giả nhanh nhẹn chụp được hai chiếc nhẫn kim cương cùng kiểu dáng trên tay hai người, liền đưa ra câu hỏi:
- Mạc thiếu gia, có thể cho biết, thân phận của vị mỹ nữ này không?
Trên mặt Mạc Duy Dương lạnh lùng không có một chút nhiệt độ, chỉ buông một câu:
- Thư ký!
Nhưng ký giả đâu chịu bỏ qua cho anh như thế, vì vậy cầm micro đuổi theo sau lưng bọn họ hỏi:
- Nếu như tôi nhớ không lầm, thư ký trước của Mạc thiếu gia không phải là vị tiểu thư này, hơn nữa hai vị giải thích thế nào về chiếc nhẫn trên tay?
Mạc thiếu gia dừng lại, xoay người, nhìn tên ký giả đáng ghét, trực tiếp ném cho anh ta một câu:
- Đàn ông có thể thường xuyên đổi phụ nữ, chẳng lẽ cấp trên không có quyền lợi đổi thư ký?
Mộ Dung Tuyết ngẩng mắt nhìn Mạc Duy Dương, đôi môi đẹp mắt khẽ hạ, cười lạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói:
- Nói cho ký giả biết em là vị hôn thê của anh, khó khăn đến thế sao?
Mạc Duy Dương chỉ liếc cô một cái, đưa tay bỏ cánh tay trên cánh tay mình ra, xoay người đi mất.
Mộ Dung Tuyết cắn môi, nhắc làn váy, đuổi theo.
Hồi lâu Diệc Tâm Đồng mới lấy lại được tinh thần, anh cũng tới? Cô gái rất xứng đôi với anh kia là ai?
Không biết vì sao, giờ phút này cô tuyệt đối không muốn cho anh biết cô tới đây.
Cô nhìn Thượng Quan Tước nói:
- Xin lỗi, tôi hơi khát nước, muốn uống ly rượu!
Thượng Quan Tước không yên tâm nói:
- Tôi đưa em đi!
Nhưng bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một mình, nên vẻ mặt cô băn khoăn nói:
- Không cần! Anh ở nơi này chờ Hi đi!
Nói xong, không đợi anh ta mở miệng, cô đã vạch đám người ra, đi về một phía khác.
Bữa tiệc có quá nhiều người, hoàn toàn là người người chen nhau, Diệc Tâm Đồng chỉ lo nhìn giày cao gót dưới chân, không chú ý trên đỉnh đầu, chỉ thấy một cái khay đánh tới sau đầu.
Trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, đột nhiên có một cái tay chắn ở đỉnh đầu cô, bắt lấy cái khay sau lưng cô vào lòng bàn tay.
Gần như cô kinh ngạc đến ngây người nhìn Vũ Lạc Trạch đột nhiên xuất hiện.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |