Vay nóng Homecredit

Truyện:Sao Lại Là Nữ Phụ - Chương 086

Sao Lại Là Nữ Phụ
Trọn bộ 155 chương
Chương 086
Ra Mắt
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Lazada


Chương này tặng nàng TaylorNguyen2 nha T. T. Về sau ta sẽ hơi xoáy sâu vào tình cảm của hai đứa nhỏ, hường phấn, bắn tim tùm lum. Còn về cảnh H ta không thể nói trước, ta đọc H nhiều nhưng chưa bao giờ viết cả. Mn thông cảm giùm con t(r)ym nhỏ bé này a~~.

Di Thiên lông mi run lên, khó chịu nhăn mày lại, có thứ gì đó đè lên người cô, rất nặng, khó thở quá... Di Thiên dùng sức đẩy thứ đang nằm trên người, giật mình mở to mắt. Khuôn mặt phóng đại của Tử Duệ hiện ra, cách một lớp chăn, y nằm nhoài trên người cô, thấy cô đã tỉnh, y vui vui vẻ vẻ nhảy xuống giường.

Di Thiên thở dài, xem ra mấy bữa rồi ngủ không ngon, hôm nay liền đánh một giấc sâu vậy mà một chút cũng không phát hiện Tử Duệ vào, cảnh giác bị giảm xuống rồi.

-Mẹ... mẹ... có rất nhiều chú ở phòng khách, đang chờ mẹ đấy.

Hả?

Di Thiên bừng tỉnh, Tử Duệ đã đóng cửa ra ngoài rồi, cô dùng tốc độ nhanh nhất làm vệ sinh cá nhân, đứng trước gương tầm 10p chỉnh chu tốt mọi thứ mới cảm thấy ổn, bước xuống lầu hướng tới phòng khách. Vừa đi xuống cầu thang đã thấy Hồng Ưng cười tủm tỉm nhìn cô

-Phu nhân, sớm!

-Sớm.

Di Thiên một trận hắc tuyến, các thanh niên dạo này tự nhiên nhỉ, lúc trước còn tiểu thư này nọ lọ chai, bây giờ thoắt cái tăng cấp thành phu nhân luôn rồi. Hồng Ưng làm một động tác mời, cô thản nhiên bước vào phòng khách, giữa phòng là nam nhân không thể nào quen hơn được. Hắn ngồi bắt chéo chân, mỉm cười tà mị nhìn Di Thiên. Hoàng Ưng cùng Hắc Ưng đứng hai bên, Bạch Ưng đã lâu không thấy, còn có Mục Hàn Dương, tất cả đều gật đầu chào cô, Di Thiên đồng dạng gật đầu, đây là phép lịch sự tối thiểu.

Tử Duệ ngồi trên ghế sô pha nhảy thoắt xuống, ánh mắt thỏa mãn nhìn Di Thiên, miệng cười vui vẻ:

-Mẹ, bố nói con sau này sẽ theo chú Mục đi chơi đấy.

Di Thiên "..."

Bọn Hồng Ưng: "..."

Mục Hàn Dương: "..."- Chú cơ à?

Chết tiệt! Tử Duệ trời đánh, bộ ai anh cũng kêu bằng bố được vậy hả? Sao có mỗi tôi là anh kêu bằng mẹ vậy? Di Thiên liếc mắt nhìn Sở Ngạo, thấy hắn vẫn là bộ dáng cười mỉm, khóe miệng nhếch cao, không có dấu hiệu của tức giận.

-Vậy là sao?

Di Thiên thắc mắc nhìn Sở Ngạo. Hắn nhìn Tử Duệ một cái rồi đưa mắt qua cô. Hồng Ưng hiểu ý liền giải thích:

-Chúng tôi được biết Tử Duệ bị mất trí nhớ, trực tiếp biến thành một đứa trẻ, hơn nữa y có sức mạnh đặc biệt, lúc nãy y bóp nát hai quả cầu sắt của chúng tôi. Nên lão đại quyết định đưa y cho Mục Hàn Dương chữa trị cùng nghiên cứu một chút.

Di Thiên gật đầu, nhìn Tử Duệ vui vẻ chắc hẳn cũng không phát sinh chuyện gì, cô chỉ sợ y đập nát bệnh viện của Mục Hàn Dương mà thôi. Nhà cô nghèo, ba má keo, nên không có tiền mà đền đâu nha!!!

Hoàng Ưng đứng một bên dở khóc dở cười, cái gì mà chữa trị cùng nghiên cứu? Không phải lão đại chướng mắt y quấn lấy phu nhân nên quăng cho Mục Hàn Dương hay sao? Đúng là vô sỉ, tính kế người khác sâu như vậy mà còn bày đặt thanh cao. Đương nhiên cái này chỉ dám nghĩ, ai dám nói a***.

-Các người đến đây chỉ vì như vậy?

Có quỷ mới tin chuyện đơn giản như vậy...

Quả nhiên...

-Hôm nay chúng tôi đến để đưa phu nhân đi mua đồ, tối nay mời phu nhân tham dự tiệc với lão đại- Hắc Ưng cười đúng tiêu chuẩn kinh doanh nhìn Di Thiên.

Vậy là mỗ nữ nhân nào đó bị ép vào thế, bắt buộc đi mua đồ với lão đại uy vũ...

...

Cánh cổng biệt thự khác hẳn mọi hôm đóng chặt, hôm nay xe tấp nập ra vào, dàn siêu xe được đỗ thẳng tắp, bảo vệ đâu đâu cũng có. Tôi hôm nay, Ngưu lão đại tổ chức sinh nhật thứ 18 cho Ngưu tiểu thư được lão sủng ái hết mực. Buổi tiệc bao gồm tất cả thế gia vọng tộc, những đại nhân vật nổi tiếng, những chính trị gia hay những cựu lão đại một thời đều có mặt, đương nhiên không thể không kể đến những nhân tài trẻ tuổi, mới gần 30 mà đã đứng vững trong thế giới ngầm. Vì vậy, Sở ngạo, Từ Thịnh và Chấn Phong là không thể thiếu.

Cửa xe mở ra, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng thành hàng sẵn, Hoàng Ưng một tay mở cửa xe, một nam nhân ngồi xe lăn từ trong xe xuất hiện, tất cả vệ sĩ đồng loạt cúi đầu, mọi người trong sân im bặt, không hiểu sao cảm thấy áp lực khi ánh mắt của nam nhân đó lướt qua. Một tiếng "cộp" làm mọi người chú ý, tà váy để lộ ra đôi chân thon dài, trắng muốt, đối lập với màu đen nhẹ nhàng như sóng biển nhẹ của bộ váy, Di Thiên bước ra, ánh đèn chiếu vào cô làm nổi bật vẻ quyến rũ hiếm thấy, làn môi đỏ mọng khẽ cong lên, cô đứng phía sau, hai tay cầm lấy ghế dựa xe lăn của Sở Ngạo, nhẹ nhàng đẩy hắn vào trong.

Ngưu lão đại từ trong sảnh nhanh chóng đi tới, niềm nở bắt tay với Sở Ngạo:

-Sở lão đại hôm nay tới, thật vinh hạnh cho tôi.

-Ngưu lão đại khách sáo quá rồi.

Âm thanh ngọt lịm từ phía sau Sở Ngạo vang lên, Ngưu lão đại lúc nãy cũng để ý cô gái này, có thể đi chung xe cùng chạm vào xe lăn của hắn, mối quan hệ không thể xem thường, bây giờ cô ấy cũng trả lời thay hắn, càng làm ông xác định.

-Xin hỏi danh tính phu nhân.

-Cứ gọi tôi là Quách Linh Di Thiên.

Quách Linh? Ngưu lão đại thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh trở lại bình thường, bắt tay Di Thiên, hướng hai người vào trong bàn tiệc đã chuẩn bị sẵn.

-Hôm nay đông khách, thứ lỗi ta không thể tiếp hai vị.

-Ngưu lão đại đích thân ra đón đã là nể mặt lắm rồi. Ngài cứ tự nhiên.

Di Thiên mỉm cười tiếp lời. Ngưu lão đại âm thầm đánh giá cô một chút, không kiêu ngạo không siểm nịch, lời nói xa lạ mà hữu lễ, ánh mắt tự tin, không có bất cứ cảm xúc gì thể hiện qua lời nói, cô gái này... không dễ chọc chút nào!!! Ông mỉm cười rồi xoay người bước đi, họ Quách Linh à? Xem ra hai người con gái của Quách Hùng tốt số thật đấy.

Di Thiên thấy ông ta đi đủ xa, cúi người xuống thì thầm vào tai Sở Ngạo:

-Ông ta có vẻ không thích anh nhỉ?

Sở Ngạo hừ lạnh, miệng cong lên một nụ cười khinh thường:

-Ghen tị.

Di Thiên "..."

Thanh niên bây giờ ảo tưởng sức mạnh là không tốt, dù cho người ta có ghen tị mình giàu, mình giỏi, mình đẹp trai cũng phải khiêm tốn, không nên phô hết ra như vậy...

Từ xa thấy Vân Trà vẫy vẫy tay với cô, Di Thiên cười khẽ, không chậm trễ mà đẩy Sở Ngạo về phía đó, hắn gật đầu với Từ Thịnh cùng Vân Trà xem như chào hỏi. Vân Trà cùng Di Thiên vừa gặp, hóa thân thành cà pháo mắm tôm, hận không thể bỏ đi chỗ khác mà trò chuyện, hí hửng quấn lấy nhau. Đang trò chuyện sôi nổi, Di Thiên cảm thấy một đạo ánh mắt sắc lạnh quét tới, nhìn qua thì thấy Âu Dương Chấn Phong nhìn chằm chằm cô.

Đm, bà qui ẩn lâu lắm mới lên sàn, nhà ngươi chào đón kiểu này thế hả? Chúng ta đã lâu không gặp nhau, cũng nước sông không chạm nước giếng, đừng để chiến tranh xảy ra ngay lúc này chứ thanh niên!!!

Di Thiên nhìn sang bên cạnh hắn, liền thấy Y Nhã một bộ dáng tiểu tức phụ, ai oán mà nhìn Chấn Phong. Ố ồ, chuyện gì đây? Cháy nhà rồi à? Nhìn sang bên kia của Chấn Phong, Di Thiên thấy một cô gái trang điểm lộng lẫy, ăn vận xinh đẹp đang tình tứ nhìn hắn.

Bùm!!! Có biến, có chuyện vui!!! Di Thiên ánh mắt sáng rực nhìn Vân Trà, không nhịn được hỏi:

-Cô gái kia là ai vậy? Say mê Chấn Phong rồi?

Vân Trà bộ dáng ghét bỏ, nhưng vẫn trả lời cô:

-Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, Ngưu tiểu thư. Hừ, lúc nãy còn định ve vãn tiểu Thịnh của chị, chị trừng mắt mới chịu rút lui. Ai bảo Y Nhã khoát bộ dáng nhu nhược yếu đuối lên, bây giờ cô ta mà biểu hiện phản đối tức giận là lòi đuôi hồ ly ngay.

Di Thiên cười hắc hắc, hóa ra là vậy. Đúng là lấy đá đập vào chân mình, bây giờ Y Nhã chỉ có thể ai oán mà nhìn Chấn Phong, không dám lộ ra một chút gì. Hình tượng gì gì đó, có ăn được không?

< Các mem đọc xong chương này thấy gì đặc biệt gì không? À mà chương sau có hôn nhau nha ^^ >


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-155)