Trời không giúp
← Ch.121 | Ch.123 → |
Trong Lịch Đô phủ, mưa gió sắp đến.
Lễ hạ thủy thuyền Long Cốt đột nhiên bị hủy bỏ, khiến Tống Mục Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng trở tay không kịp.
Hoàn Nhan Tuấn dường như đã nhận ra điều gì đó, đuổi hết tất cả thợ thủ công đi, tự mình dẫn người lên kiểm tra kỹ lưỡng từng ngóc ngách trên thuyền.
May mà Tống Mục Xuyên làm việc rất thận trọng, Hoàn Nhan Tuấn không tra ra được gì.
Nhưng phía Đông không sáng thì phía Tây sáng, trên một chuyện khác, hắn ta lại có tiến triển lớn.
Vũ Thành quân vẫn luôn là một nút thắt trong lòng hắn ta, thậm chí đã trở thành một cơn ác mộng dai dẳng không dứt. Lúc đó vì tình thế bắt buộc, hắn ta phải chấp nhận kết quả, nhưng vẫn cảm thấy trong đó có nghi vấn rất lớn.
Cái chết của Cốt Sa khiến hắn ta mơ hồ nhận ra, dưới đáy vực sâu Lịch Đô phủ còn ẩn chứa một bí mật lớn hơn.
Hắn ta có thể không thừa nhận, nhưng phải biết sự thật.
Hắn ta bí mật phái người đến khu phế tích núi Hổ Quỳ để khai quật, dù thời gian đã lâu, việc khai quật trở nên rất khó khăn, nhưng Hoàn Nhan Tuấn đã quyết tâm, dù tốn bao nhiêu công sức cũng phải xác nhận thi thể của Vũ Thành quân được chôn ở đây.
Quá trình này cần tốn nhiều thời gian, vốn sẽ không có tin tức nhanh như vậy, vừa đúng lúc gần đây trời đổ mưa lớn, mưa liên tục mấy ngày cuốn trôi cát đá trên núi, để lộ ra những thi thể bị chôn vùi bên trong.
Có thể nói là người tính không bằng trời tính.
Sau khi kiểm đếm, phát hiện trong đống đổ nát chỉ có áo giáp và y phục của Vũ Thành quân, số lượng thi thể không khớp.
Đối với Hoàn Nhan Tuấn mà nói, đây không phải là câu trả lời tốt nhất, nhưng biết được sự thật chính là nắm giữ quyền chủ động.
Núi Hổ Quỳ đã lục tung lên cũng không tìm thấy Vũ Thành quân, vậy thì nhóm người sống này rất có thể đang ẩn náu ngay dưới mí mắt hắn ta.
Kênh nào có thể âm thầm vận chuyển nhiều người như vậy vào thành? Nơi nào trong thành tốt nhất để giấu người?
Hoàn Nhan Tuấn nghĩ một vòng, chỉ có thể nghĩ đến công trình đóng thuyền đồ sộ gần ngay trước mắt.
Lại liên tưởng đến việc Cốt Sa trước khi chết cứ bám lấy Tống Mục Xuyên không buông, Hoàn Nhan Bồ Nhược lại gửi thư nói hủy bỏ lễ hạ thủy, sự tắc nghẽn lâu nay trong đầu Hoàn Nhan Tuấn cuối cùng cũng được khai thông: Cốt Sa chết, kho sách bị thiêu rụi là để che giấu những manh mối, sợ bị truy ra.
Hóa ra là người đóng thuyền có vấn đề!
Ngày mưa âm u, mặt đất như phủ một lớp sương mù ẩm ướt. Con phố hẹp, nhìn một cái dường như chỉ có những chiếc ô chen chúc nhau di chuyển.
Tạ Khước Sơn không che ô, vai đã ướt một mảng, hắn đang định đến mái hiên bên cạnh tượng đất để tránh mưa, nhân cơ hội lấy tin tức, một chiếc ô lại che trên đầu hắn.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy Tống Mục Xuyên.
Người đến người đi, nước mưa trong vắt rơi xuống hòa vào bụi đất, bước chân người lại giẫm lên, hoàn toàn trở thành một vũng bùn.
Hắn lại nói: "Triều Ân, đã lâu không gặp."
Tay Tạ Khước Sơn trong tay áo đột nhiên nắm chặt, hắn không thể tin được, toàn thân đang run rẩy không thể nhận ra.
Hắn đã lâu không căng thẳng như vậy. Ngay cả khi bị Kỳ nhân phát hiện thân phận, hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nghĩ ra đối sách. Nhưng lúc này đầu óc hắn trở nên trống rỗng.
Hắn căn bản không nghĩ ra cách đối mặt với bằng hữu cũ của mình.
Hắn thậm chí còn nghi ngờ mình đã hiểu sai ý. Nhưng qua làn sương nước, ánh mắt của Tống Mục Xuyên lại rất rõ ràng.
Trước đây Tống Mục Xuyên đã từng có những nghi ngờ mơ hồ, nhưng không có bất kỳ bằng chứng thực tế nào."Nhạn" là Nam Y, lúc đó hắn thực sự cũng đã tin.
Nhưng tin tình báo từ Kim Lăng gửi đến lại nói, Chương Nguyệt Hồi là Nhạn, sau đó Nam Y thông qua việc danh nghĩa gả cho Chương Nguyệt Hồi, rời khỏi Lịch Đô phủ.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Người khác không rõ, nhưng Tống Mục Xuyên rất hiểu, Chương Nguyệt Hồi không phải người của Bỉnh Chúc Tư, tin tình báo này là sai. Nghĩ đơn giản một chút, có lẽ chỉ cho rằng Chương Nguyệt Hồi vì cứu người trong lòng, không tiếc đánh đổi cả tiền đồ tươi sáng của mình.
Tống Mục Xuyên lại cảm nhận được sự kỳ lạ trong đó.
Chương Nguyệt Hồi đã có thể thay đổi tin tình báo, thì cũng có thể chặn tin tình báo, dù sao cũng là chạy trốn, không cần phải dùng cách ngọc nát đá tan này để cứu Nam Y.
Trừ phi, người họ thực sự muốn cứu, là một người khác.
Phải có một người nhận danh hiệu Nhạn, nếu không người đó sẽ gặp nguy hiểm.
Trong khoảng thời gian Hoàn Nhan Bồ Nhược đến Kim Lăng, cho đến khi tin tình báo truyền về, có một người trong Lịch Đô phủ biến mất không một tiếng động, rồi lại bình thản trở về: Tạ Khước Sơn.
Khi ý nghĩ này ngày càng mãnh liệt, Tống Mục Xuyên cả đêm không ngủ được, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp xông đến trước mặt Tạ Khước Sơn, ép hắn trả lời mình: ngươi có phải là Nhạn không, ngươi có phải đã chịu đựng nhục nhã bao nhiêu năm qua không, chúng ta có còn là tri kỷ không?
Nhưng cuối cùng Tống Mục Xuyên không làm gì cả, hắn để mình bình tĩnh lại, không nghĩ đến chuyện này nữa.
Hắn đã từng nói với Nam Y, tin tưởng người đó là được rồi. Bất kể người đó là ai, người đó nhất định đang âm thầm chiến đấu bên cạnh chúng ta.
Nếu người đó là Tạ Khước Sơn, đó là một chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không thể vì chuyện này mà để lộ sơ hở gì.
Nhưng Tống Mục Xuyên vẫn không nhịn được nghĩ, bao nhiêu năm qua có ai từng hỏi: Tạ Triều Ân, ngươi có đau không.
Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ im lặng cho đến ngày ăn mừng chiến thắng, bọn họ có thể gặp lại nhau trong niềm vui chiến thắng, tất cả những hiểu lầm trong quá khứ đều tan biến theo chiến thắng to lớn. Nhưng tình thế thay đổi nhanh chóng, hắn cũng bị dồn vào chân tường, hắn phải đến gặp Tạ Khước Sơn rồi.
*****
Bên cạnh xưởng đóng thuyền có một bãi đất trống lớn, chen chúc một loạt nhà tranh tạm bợ, công nhân, thợ thủ công tham gia đóng thuyền hầu hết đều sống ở đây. Do số lượng người đông, quy mô của những ngôi nhà tranh gần như bắt kịp một khu phố, trong đó những con đường nhỏ đan xen phức tạp.
Edit: FB Frenalis
Hoàn Nhan Tuấn dẫn binh bao vây nơi này.
Nhưng điều kỳ lạ là, trong mỗi căn nhà đều không có người.
Hoàn Nhan Tuấn lục soát đến cuối cùng, càng lúc càng tức giận, Vũ Thành quân lại chạy thoát? Đến phút cuối hắn ta vẫn chậm một bước sao?
Đột nhiên, một tiếng tù và vang lên từ đâu không biết, một đám cháy bùng lên, một ngôi nhà tranh bốc cháy ngùn ngụt, lửa lan sang xung quanh. Lập tức tiếng trống trận vang trời, vô số binh lính ẩn náu cầm vũ khí nhảy ra từ mái nhà, bụi cỏ, giao chiến với Kỳ binh.
Là Vũ Thành quân!
Họ ẩn mình trong đám đông chính là những người dân bình thường nhất, nhưng khi cầm vũ khí lên lại là những binh lính bảo vệ quốc gia, họ chưa từng một khắc quên đi sứ mệnh chiến đấu của mình.
Kẻ địch thay đổi thì ta cũng thay đổi, kế hoạch được đẩy lên trước.
Vũ Thành quân khi biết được Hoàn Nhan Tuấn dẫn quân bao vây, đã không còn kịp để đi, cách thoát ra duy nhất chỉ có đánh ra ngoài.
Đây là một đội quân được huấn luyện bài bản, ẩn mình đã lâu, trong chốc lát họ đã định ra chiến thuật, đặt sẵn mai phục, họ là lưỡi dao đã mài quá lâu, sớm đã có khí thế sắc bén, chỉ chờ đến khoảnh khắc ra khỏi vỏ quyết chiến với kẻ thù.
Hoàn Nhan Tuấn vốn định đánh úp Vũ Thành quân, không ngờ lại bị mai phục. Hắn ta về mặt chỉ huy quân sự quả thật không thành thạo bằng Cốt Sa, nhất thời bị đánh cho tan tác.
Kỳ binh lộ rõ thế yếu, nhưng quân tiếp viện phía sau sẽ sớm đến, Vũ Thành quân không ham chiến, nhân lúc đang có lợi thế nhanh chóng rút lui. Vài trăm người tản ra rời đi, hòa vào các phố lớn ngõ nhỏ, trong nháy mắt đã biến mất không còn bóng dáng.
Đám Hán nhân gian xảo!
Hoàn Nhan Tuấn tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên, chạy được nhà sư không chạy được khỏi miếu, toàn bộ Lịch Đô phủ rộng lớn đều nằm trong sự kiểm soát của hắn ta, một đám kiến chạy trốn tán loạn, có thể làm nên sóng gió gì?
Hoàn Nhan Tuấn quyết đoán dẫn quân quay đầu, trực tiếp đến Vọng Tuyết Ổ.
Lần này hắn ta không hề khách khí chút nào, xông vào như cướp, gặp người liền bắt giữ, thấy đồ liền đập phá, một đường xông vào hậu viện, thô bạo lôi Cam Đường phu nhân ra.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis.
Đường Nhung bảo vệ chủ nhân, lập tức ra tay với Kỳ binh, nhưng cuối cùng vẫn thất thủ, bị trói chặt ném vào sân.
Tất cả mọi người trong Vọng Tuyết Ổ đều bị bắt lại, trong sân dựng lên hình cụ, người bị thẩm vấn là Đường Nhung.
Hắn là một thành viên của Vũ Thành quân.
Lúc này Tạ Khước Sơn mới đến muộn, ung dung ngồi xuống trên chiếc ghế bát tiên bên cạnh. Nhíu mày nói: "Đồ đạc trong nhà ta đều không rẻ, Hoàn Nhan đại nhân đập phá nhiều như vậy, không cần ngài bồi thường, vậy công lao phải chia cho ta một phần rồi."
Hoàn Nhan Tuấn vốn có chút cảnh giác với Tạ Khước Sơn, nhưng phản ứng này của hắn, ngược lại khiến hắn ta khá hài lòng.
Người biết thời thế là anh hùng.
Thân phận của Tạ Khước Sơn nhạy cảm, nhưng Hoàn Nhan Bồ Nhược đến Kim Lăng cũng không điều tra ra hắn có vấn đề gì, Hoàn Nhan Tuấn đương nhiên là tin tưởng phán đoán của trưởng công chúa.
Hơn nữa, Hoàn Nhan Tuấn có chút không tin vào điều xui xẻo, hắn ta tổng cộng mới trọng dụng ba người Hán, Chương Nguyệt Hồi, Tống Mục Xuyên, thêm một Tạ Khước Sơn nữa. Một hai người có vấn đề đó là trùng hợp, không thể nào cả ba đều có vấn đề chứ? Vậy thì phe cánh của hắn ta, thật sự trở thành nơi người ta có thể đến và đi tự do sao?
Không thể nào.
Lúc này Hoàn Nhan Tuấn vẫn còn đang tức giận với Tống Mục Xuyên, hận không thể lập tức bắt hắn và Vũ Thành quân về băm vằm mới hả giận, sự cảnh giác với Tạ Khước Sơn theo bản năng cũng buông lỏng.
"Đó là điều đương nhiên, Lại Sơn công tử, chuyện đã hứa với ngươi, ta cũng sẽ không quên. Người họ Tạ, ta sẽ không động đến, nhưng ngoài họ Tạ..."
Ánh mắt ra hiệu nhìn về phía Cam Đường phu nhân, nàng ấy bị ép ngồi trên ghế, trông có vẻ hơi chật vật, nhưng không có ai dùng hình với nàng ấy, chỉ bảo nàng ấy nhìn Đường Nhung bị tra tấn.
Hai người này đều có liên quan đến Vũ Thành quân, giết gà dọa khỉ luôn có thể moi ra được chút thông tin.
Tạ Khước Sơn bình tĩnh thu hồi ánh mắt: "Hoàn Nhan đại nhân là quân tử giữ lời. Ngài đã nể mặt tại hạ, tại hạ khắc ghi trong lòng. Hôm nay ngài muốn thẩm vấn ở nhà ta như thế nào, thẩm vấn bao lâu, đều tùy ý ngài, ta tuyệt đối không quấy rầy."
Ánh mắt Hoàn Nhan Tuấn trầm xuống, lộ ra vài phần tàn nhẫn. Hắn ta khẽ ra hiệu, cây sắt nung đỏ bên kia lập tức ấn vào ngực Đường Nhung.
Đường Nhung cắn răng rên rỉ, tứ chi không khỏi co giật. Âm thanh xèo xèo của thanh sắt nguội đi khiến người ta sởn cả gai ốc.
"Cam Đường phu nhân, cận vệ trung thành của ngươi sẽ phải chịu hình phạt bao lâu, đều nằm trong một ý niệm của ngươi. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, Vũ Thành quân trốn ở đâu, mục đích cuối cùng của họ là gì, mọi thứ đều có thể kết thúc ngay lập tức. Ta cũng đã hứa với Lại Sơn công tử, tuyệt đối sẽ không làm hại ngươi."
Giọng điệu của Hoàn Nhan Tuấn rất khách khí, nhưng trong tình huống này lại có vẻ vô cùng kỳ quái.
Cam Đường phu nhân đã nước mắt đầm đìa, nàng biết đại họa đã đến, điều tồi tệ nhất đã xảy ra, khoảnh khắc này máu thịt và trí tuệ của con người đều nhỏ bé, làm gì cũng là lấy trứng chọi đá, họ không thể địch lại những con quái vật mạnh mẽ.
Điều tàn nhẫn nhất là, kẻ thù đã trao quyền quyết định vào tay nàng, nàng thậm chí còn hận mình đã sống đến lúc này, nàng không thể nhìn Đường Nhung bị tra tấn như vậy, đó là chiến binh đã kéo nàng ra khỏi vũng bùn. Hắn vì bảo vệ nàng mà rời xa đồng đội của mình, rời xa doanh trại chiến đấu của hắn, làm sao nàng có thể trơ mắt nhìn hắn chịu khổ nhiều như vậy?
Toàn thân nàng cũng tê dại đau đớn, nhưng nàng không biết gì cả, nàng có thể nói gì đây?
Dù nàng có biết, nàng cũng không thể nói ra.
Nàng đứng ngồi không yên, đã hết cách rồi. Cơ thể nàng chỉ còn lại bản năng, máu toàn thân dồn lên não. Nàng đột ngột vùng ra khỏi sự kiềm chế của Kỳ binh, lao đến trước mặt Đường Nhung, tay không cướp lấy thanh sắt nung từ tay người hành hình, cũng không cảm thấy nóng. Ngay cả người hành hình cũng có chút không kịp phản ứng, tay vô thức buông lỏng, bị nàng mạnh mẽ cướp đi thanh sắt, dùng sức ném ra xa.
Nàng dang rộng vòng tay chắn trước mặt Đường Nhung, vừa khóc vừa hét lớn: "Có gì thì nhắm vào ta!"
Hoàn Nhan Tuấn vuốt cằm, thích thú nhìn cảnh này.
Tạ Khước Sơn bất lực thở dài, nói với Cam Đường phu nhân: "Nhị tỷ, tỷ đừng có xen vào nữa."
Cam Đường phu nhân trừng mắt nhìn hắn, sau đó cứng ngắc bước về phía hắn vài bước, cơn giận dữ sắp bùng nổ.
Tạ Khước Sơn tưởng rằng ít nhất mình sẽ bị tát một cái, nhưng không ngờ Cam Đường phu nhân lại khuỵu xuống, vừa quỳ vừa bò về phía trước, nhào đến trước mặt hắn.
Hành động này khiến Tạ Khước Sơn cũng chấn động.
Trong mắt nàng ấy toàn là sự tuyệt vọng, bây giờ chỉ có thể cầu xin hắn.
"Triều Ân, đừng như vậy, ngươi cứu hắn đi..."
← Ch. 121 | Ch. 123 → |