Vừa ý thơ
← Ch.035 | Ch.037 → |
Nam Y không nhớ nổi mình đã ra khỏi Cảnh Phong Cư bằng cách nào, bước chân lảo đảo, suýt ngã ngay cửa.
Tạ Tuệ An vẫn còn sợ hãi, nhưng với nàng ấy, mọi chuyện chưa hẳn đã kết thúc: "Tẩu tẩu, may mà Tạ Khước Sơn còn tin tưởng tẩu, đừng vội, muội sẽ nghĩ cách đưa tẩu ra khỏi Lịch Đô phủ. Nếu không được, tẩu cứ đi cùng đoàn người của Lăng An Vương, chúng ta nhất định phải đưa họ lên thuyền."
Nam Y thoáng lấy lại tinh thần: "Các người định tiễn Lăng An Vương thế nào?"
"Việc này không thể mạo hiểm, phải có vạn phần nắm chắc mới được, nếu không, ở lại trong thành vẫn an toàn hơn."
"Nhưng Kỳ nhân đã chiếm lĩnh Lịch Đô phủ, làm sao mới có vạn phần nắm chắc?"
Tạ Tuệ An nhìn xung quanh không có ai, hạ giọng nói bên tai Nam Y: "Trung thư lệnh mật báo, sẽ phái người thích hợp đến tiếp quản Bỉnh Chúc Tư của Lịch Đô phủ, bước tiếp theo là đoạt binh quyền."
Đó chính là đánh cược.
Bất kỳ mưu kế nào cũng có lúc bị bại lộ, chỉ có thực lực mới là bảo đảm vững chắc nhất. Nam Y thấy lòng mình yên ổn hơn một chút, nàng vẫn còn cơ hội, nhất định vẫn còn, nàng không thể bỏ cuộc.
"Tiểu Lục, ta có một cách, có lẽ có thể tìm ra nội gián ẩn náu trong Tạ phủ."
Nam Y ghé tai Tạ Tuệ An thì thầm.
Cả hai đều không để ý, trong bóng tối, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
*****
Cửa ải cuối năm sắp đến, đã nhiều ngày yên ắng. Tạ Khước Sơn không đến làm phiền Nam Y, chỉ bảo Hạ Bình mang mẫu tự đến cho nàng luyện mỗi ngày.
Nam Y không dám cãi lời, sợ hãi luyện viết.
Từng có lúc nàng tò mò về Tạ Khước Sơn, thậm chí có chút đồng cảm, nhưng giờ đây, ngoài sợ hãi ra, nàng không dám có bất kỳ tình cảm nào khác.
Nàng từng ngây thơ cho rằng lời hắn nói muốn giết nàng chỉ là nói suông, hắn không tàn nhẫn như vậy, đại ma đầu không xấu xa như thế...
Hắn luôn có cách cảnh tỉnh nàng, nhắc nhở nàng về vị trí của mình. Nàng không thể nhìn thấu khi nào hắn mới là thật, nàng thậm chí... có chút đau lòng.
Nhưng nàng cũng không hiểu, nỗi đau lòng mơ hồ đó đến từ đâu.
Hạ Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng: "Thiếu phu nhân, hôm nay chủ quân muốn người luyện viết bài 《Tử Khâm》 trong 《Kinh Thi》. Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm."
Dịch nghĩa:
Xanh xanh là cổ áo chàng, lòng em mênh mang.
Dù em không đến, chàng há chẳng gửi lời?
(Các bạn có thể tìm bản dịch chuyên nghiệp của bài thơ này trên google nhé)
Nam Y nhận xấp giấy Tuyên Thành Hạ Bình đưa, trên đó có chữ mẫu Tạ Khước Sơn viết. Nàng biết âm, biết nghĩa, chỉ thiếu biết chữ, Tạ Khước Sơn mỗi ngày dạy nàng đọc một câu, lại bắt nàng mỗi chữ viết mười lần, tốc độ biết chữ của nàng tiến bộ vượt bậc.
Nhưng học được vài ngày, Nam Y phát hiện không ít câu trong 《Kinh Thi》... chẳng phải là thơ tình sao?
《Kinh Thi》 là sách vỡ lòng, trẻ con năm tuổi nhà quyền quý đều biết đọc, không có gì lạ. Nhưng điều kỳ lạ là, kể từ lần chia tay trước, Tạ Khước Sơn và nàng không gặp lại nhau, mỗi ngày dựa vào Hạ Bình đưa tin, sáng đưa mẫu tự Tạ Khước Sơn viết, chiều mang bài luyện của Nam Y về cho hắn kiểm tra.
Cũng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, tóm lại... là có chút kỳ lạ.
Như có một dòng sông mờ ảo, chảy dưới tảng băng bất động.
Truyện được edit cả hai nơi tại wattpad/user/frenalis và facebook Frenalis. Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
*****
Gió ngoài cửa sổ tinh nghịch thổi tung trang sách trên bàn, dừng lại đúng tờ 《Kinh Thi》
"Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm?"
Tạ Khước Sơn ngừng bút thật lâu, lặng nhìn ra cửa sổ yên tĩnh. Không còn có thiếu nữ linh hoạt nhảy qua cửa sổ nữa.
Hắn cần phải để nàng tránh xa mình một chút. Bất kỳ sự khác biệt nào cũng có thể dẫn đến sai lầm lớn. Hắn cần phải cô độc trên biển giận dữ, sóng to gió lớn làm ướt vạt áo hắn thì đã sao? Hắn không cần hòn đảo nhỏ.
Mà ở một sân khác, có người đã đứng ngồi không yên mấy ngày.
Từ cái đêm nhìn thấy Nam Y và Tạ Khước Sơn thân mật, Lục Cẩm Tú vẫn luôn muốn xác nhận. Nếu họ thực sự có tư tình... Thật là đại nghịch bất đạo!
Bà ta quan sát Trà Nguyệt Các và Cảnh Phong Cư vài ngày, càng thêm chắc chắn Tạ Khước Sơn giấu Nam Y trong phòng. Nhưng khi bà ta định xông vào bắt quả tang, nữ nhi của bà ta lại dẫn một người rất giống Nam Y vào Cảnh Phong Cư, đưa Nam Y ra ngoài.
Lục Cẩm Tú há hốc mồm, không ngờ nữ nhi mình còn trinh trắng lại dính líu đến chuyện dơ bẩn này, bà ta càng muốn điều tra rõ ràng.
Lúc này, một nữ tỳ vội vã chạy tới, mang đến tin mới nhất; mấy hôm nay Hạ Bình, thị vệ bên cạnh Tạ Khước Sơn thường xuyên đưa đồ đến Trà Nguyệt Các, nàng ta giả vờ làm đổ đồ của Hạ Bình, liếc qua tờ giấy Tuyên Thành hắn mang theo, trên đó viết "Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm. Túng ngã bất vãng, tử ninh bất tự âm."
Lục Cẩm Tú tức giận đến mức quên cả giữ gìn vẻ đoan trang, đập bàn: "Đây không phải là thơ tình sao?! Bọn họ thật là... Khó coi! Khó coi!"
Nhưng xử lý thế nào, Lục Cẩm Tú cũng khó nghĩ. Dù sao đó cũng là Tạ Khước Sơn, ai dám chọc vào hắn.
Nhưng không thể mặc kệ. Vọng Tuyết Ổ trên dưới nhiều người như vậy, khó đảm bảo một ngày nào đó sẽ có người nhìn thấy chuyện tày đình của họ.
Chuyện này một khi bị phát giác, không chỉ làm ô nhục gia phong Tạ gia, mà còn ảnh hưởng đến việc kết hôn của Tiểu Lục, nữ quyến Tạ gia sẽ không dám ngẩng đầu trước mặt nhà khác.
Con sâu làm rầu nồi canh, Lục Cẩm Tú cắn môi, bà ta cần phải âm thầm giải quyết chuyện này. Edit: FB Frenalis
Trưa hôm đó, Lục Cẩm Tú thấy Tạ Khước Sơn rời khỏi phủ, liền tìm cớ đuổi Tạ Tuệ An ra ngoài.
Xác định trong phủ không còn ai có thể giúp Nam Y, Lục Cẩm Tú liền dẫn một đám nữ tỳ hùng hổ xông vào Trà Nguyệt Các.
Bốn nữ tỳ chặn trước cửa, không cho bất kỳ ai vào, sau đó bốn nữ tỳ khác vào phòng, ấn Nam Y chưa kịp phản ứng xuống đất.
Nam Y vừa mới luyện chữ xong, còn đang ngơ ngác nhìn Lục Cẩm Tú: "Di nương, đây là có ý gì?"
"Ngươi còn mặt mũi hỏi ta?! Tuy ngươi và Hành Lai không phải là phu thê thật sự, nhưng ngươi vẫn là thiếu phu nhân Tạ thị, hưởng vinh hoa phú quý không cần phải ra ngoài tranh giành miếng cơm manh áo, Tạ thị đối xử với ngươi không tệ đúng không? Vậy mà ngươi lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này!"
Nam Y càng ngơ ngác: "Chuyện không biết xấu hổ gì?"
Lục Cẩm Tú lười nói nhiều với Nam Y, ra hiệu cho nữ tỳ bên cạnh.
Nữ tỳ rót một ly rượu độc.
"Nói nhiều chỉ làm bẩn miệng ta, nếu là ngày thường, tội thông dâm sẽ bị đánh chết! Sắp đến cửa ải cuối năm, ta không muốn làm to chuyện, thưởng ngươi một ly rượu độc, ngươi biết điều thì tự mình uống đi."
Nam Y sốt ruột: "Di nương, ngươi có phải hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm? Ngày Tạ Tam giao hậu viện cho ngươi ta đã thấy lạ, tự nhiên hắn lại che chở ngươi như vậy?"
Lục Cẩm Tú nhìn thấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn, vẻ mặt càng thêm khó coi, như sợ bẩn tay, véo một góc ném vào mặt Nam Y.
"Lại còn dùng 《Kinh Thi》 để tư thông! Thật không biết xấu hổ!"
Nam Y cuối cùng cũng hiểu ra, Lục Cẩm Tú đã hiểu lầm việc nàng và Tạ Khước Sơn lén lút qua lại ở Vọng Tuyết Ổ.
"Di nương, di nương - ta và hắn thật sự không có gì, không tin ngươi cứ gọi hắn đến đối chất, Lục muội muội cũng có thể làm chứng cho ta...."
Lục Cẩm Tú không thèm nghe, mắt liếc nhìn đám nữ tỳ, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Nó không chịu uống, các ngươi không biết đổ cho nó uống sao!"
← Ch. 035 | Ch. 037 → |