Vay nóng Tima

Truyện:Sai Phi Dụ Tình - Chương 055

Sai Phi Dụ Tình
Trọn bộ 160 chương
Chương 055
Hắn muốn nạp trắc phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

Siêu sale Lazada


"Xuân phong thí thủ tiên mai nhị, bình tư lãnh diễm minh sa thủy.

Bất thụ chúng phương tri, đoan tu nguyệt dữ kỳ.

Thanh hương nhàn tự viễn, tiên hướng sai đầu kiến.

Tuyết hậu yến dao trì, nhân gian đệ nhất chi."

Lưu Sương vẽ một bức Hàn Mai Đồ, tiện tay đề thêm mấy câu thơ ngắn. Mới buông bút, liền thấy Hồng Ngẫu truyền lời vào: "Tĩnh Vương tới chơi!"

Từ sau ngày gặp nhau trên thuyền, Lưu Sương đã nhiều ngày không gặp Bách Lý Băng rồi. Không biết hắn tới đây làm gì, trong trí nhớ của nàng, hình như hắn xuất hiện luôn mang theo một ít phong ba.

Rèm nhấc lên, một thiếu niên bề ngoài đẹp đẽ tiến vào như gió lốc, còn hô lớn: "Tiểu Sương Sương, nhớ nàng muốn chết!"

Lưu Sương đã sớm đề phòng hắn, xoay người né qua một bên. Bách Lý Băng lao tới bị hụt, nhào vào nghiên mực, mực bắn tung tóe lên áo quần.

Hôm nay hắn mặc một bộ hoa phục ánh xà cừ, tương đối nhã nhặn hơn một chút, nhưng bị mực bắn lên, trên quần áo tự nhiên thêm rất nhiều đóa hoa mai bằng mực.

Bách Lý Băng ngắm nghía những vết mực bắn lên áo, nói: "Mấy ngày không gặp, Sương Sương lại lên tay rồi. Không chỉ vẽ trên mặt người khác, còn có thể vẽ trên quần áo của ta, nàng thật quá lợi hại!"

Lưu Sương đưa mắt liếc hắn một cái, thật sự chẳng muốn để ý hắn.

Bách Lý Băng cầm lấy bức tranh Lưu Sương mới vẽ, tấm tắc tán dương: "Sương Sương thật sự là tài nữ, nét chữ linh động dị thường, còn ẩn chứa một cỗ đại khí. Có thể bộc lộ phong cách sống của mình."

Lưu Sương không ngờ Bách Lý Băng lại bình chữ của nàng, bình chữ cũng được thôi, cuối cùng vẫn nói đến người. Lưu Sương nhớ đến chữ của Bách Lý Băng kiêu ngạo mà đường hoàng, cảm giác được rất giống tính cách vô pháp vô thiên của hắn.

"Bình tư lãnh diễm minh sa thủy. Câu thơ này rất hay, đúng là thơ cũng như người!"

Lưu Sương ngồi ở trên ghế, cầm cây quạt tròn, thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi đến, có chuyện gì vậy?"

Bách Lý Băng bầy ra bộ mặt buồn, đáng thương nói: "Tiểu Sương Sương, nàng lại muốn đuổi ta đi! Không có việc gì thì không thể tới sao?"

Lưu Sương bất đắc dĩ phải lắc đầu, nàng không chịu được cái bộ dạng đáng thương này của hắn.

Cũng không phải là nàng không muốn hắn đến, chẳng qua là chẳng có lần nào gặp hắn xong nàng lại bình yên cả? Trong cung hắn từng cường hôn nàng, còn để Bách Lý Hàn nhìn thấy. Lần trước Bách Lý Hàn đang thệ hải minh sơn với nàng, vừa gặp hắn thì xuất hiện Đại Mi Vũ.

Bây giờ nàng không chịu nổi sự hành hạ giày vò như thế nữa.

Nhưng mà thật ra Lưu Sương không trách hắn, nếu không phải Đại Mi Vũ xuất hiện, nàng có lẽ sẽ không thể nhìn ra Bách Lý Hàn có chân tình thật không.

"Tiểu Sương Sương, người nàng mong chờ đến rồi đó!" Bách Lý Băng đột nhiên vừa cười vừa nói:.

Vừa dứt lời, liền thấy có người vén rèm, Bách Lý Hàn đi vào.

Sắc mặt hắn có chút tối tăm, con mắt còn tối tăm hơn sắc mặt. Ánh mắt sắc bén chậm rãi đảo qua Lưu Sương, giống như muốn dùng lưỡi dao lướt qua gương mặt nàng.

Rất hiển nhiên, Bách Lý Hàn đang cố nén tức giận.

Hắn là một người lạnh lùng nội tâm, không dễ dàng biểu lộ cảm xúc. Hôm nay lại có bộ mặt thế này, mặc dù hắn cật lực nén giận bất động thanh sắc, nhưng sự tức giận vẫn được biểu lộ rất rõ ràng.

Bộ dạng này của hắn, cùng với nam nhân đã bảo vệ nàng hàng đêm, thật sự như hai người khác nhau.

Thật không biết chuyện gì có thể khiến hắn phẫn nộ đến vậy, chuyện gì mà gay go đến vậy.

Bách Lý Băng hôm nay tỏ ra rất biết điều, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không lên tiếng.

Bách Lý Hàn liếc mắt nhìn Bách Lý Băng một cái, thản nhiên nói: "Ngươi trở về đi, ta có chuyện cần nói với Vương phi."

"Đang ban ngày ban mặt, chẳng lẽ hai người định nói chuyện khuê phòng tư mật sao?" Bách Lý Băng cười đùa hỏi.

Bách Lý Hàn nhăn mặt, thanh âm lạnh lùng nói: "Được, ngươi không đi, vậy ngươi nhìn một cái cũng không sao!"

Hắn đột nhiên quay đầu nói vọng ra ngoài: "Mi Vũ, ngươi tiến vào đây."

Lưu Sương lúc này mới chú ý Đại Mi Vũ đứng ngoài cửa mà không đi vào, nghe được Bách Lý Hàn truyền gọi, Mi Vũ xuất hiện với một cái khăn lụa trắng che mặt, hai tròng mắt sưng đỏ, lặng yên đi đến.

Theo tính toán, từ ngày xăm hoa đào, đã được mười ngày, hôm nay phải tháo được khăn che mặt rồi chứ, vì sao Đại Mi Vũ vẫn che mặt như cũ.

"Mi Vũ, tháo khăn che mặt xuống." Bách Lý Hàn lạnh lùng nhìn Lưu Sương, lạnh lùng nói, cố gắng tìm kiếm sự bất an trên gương mặt Lưu Sương.

Đôi mắt Đại Mi Vũ lóe sáng, nhưng không làm gì.

"Vương gia, Mi Vũ như này làm sao có thể gặp người khác đây, Mi Vũ không thể làm thế." Đại Mi Vũ vừa nói vừa khóc rống lên.

Lưu Sương nhíu mày, trong nháy mắt liền rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

Nàng xăm cho cô ta thất bại sao? Theo lý thuyết phải thành công mới đúng chứ!

"Đại cô nương, ngươi tháo khăn đi, để cho ta xem xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Lưu Sương không vội không giận nói.

Đại Mi Vũ nghe xong lời Lưu Sương nói, vẫn cúi đầu khóc như trước.

Bách Lý Hàn cắn răng, đột nhiên phẩy tay áo một cái, một luồng gió thổi đến, làm bay khăn che mặt của Đại Mi Vũ.

Lưu Sương trừng mắt nhìn gương mặt trước mắt, trong lòng không khỏi run lên.

Gương mặt này, là của Đại Mi Vũ thật sao?

Vết sẹo sưng to, còn vặn vẹo, làm cho đóa hoa đào cũng bị biến dạng, trở nên dữ tợn. Khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là nửa bên mặt hoàn hảo không khuyết điểm của Đại Mi Vũ, giờ nổi đầy mẩn đỏ với mật độ rất dầy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành như thế!

"Ngươi có bôi thuốc ta đưa đúng giờ không?" Lưu Sương run giọng hỏi.

"Chính là bôi thuốc của nàng, mới biến thành thế này!" Bách Lý Hàn lạnh lẽo gằn từng tiếng.

Lưu Sương nhìn gương mặt lạnh lẽo như băng của Bách Lý Hàn, vẻ mặt hắn thống hận, trái tim nàng như bị đưa vào một tảng băng lạnh ngắt.

"Không, Mi Vũ tin tưởng Vương phi sẽ không làm như vậy, đại khái là ................ đại khái là Mi Vũ mạng khổ, cuộc đời này không thể khôi phục dung nhan nữa!" Cô ta vừa nói vừa khóc rống lên như đứt ruột đứt gan. Nước mắt ào ào tuôn xuống, thấy vậy Lưu Sương cũng muốn ngừng thở.

Thương tâm tuyệt vọng như thế, cho dù người nào cũng phải thương tiếc.

Kỳ thật Đại Mi Vũ không phải giả khóc, cô ta đang khóc thật. Khi tháo vải băng hình xăm xuống, cô ta sợ muốn chết. Cô ta đau lòng thật. Thật không biết, Tiểu Ma vương kia, đưa cho cô ta thuốc gì, hại nửa mặt đẹp đẽ của cô ta bị mẩn đỏ.

"Nàng có lời nào để nói không?" Mặt Bách Lý Hàn tái nhợt, run giọng hỏi.

"Ta không có lời nào hết!" Lưu Sương thản nhiên nói.

Nếu hắn đã nhận định vấn đề là ở thuốc của nàng đưa, nàng cần gì phải giải thích với hắn nữa? Giải thích rồi hắn sẽ tin sao?

Trong mắt mọi người, chỉ có nàng mới có động cơ gây án, bởi vì ghen ghét Đại Mi Vũ, cho nên ra tay phá hủy hoàn toàn dung mạo của cô ta. Có phải không?

Lưu Sương nhìn Đại Mi Vũ vẫn khóc rống không ngừng, nữ tử này, giờ phút này chẳng khiến nàng thương tiếc chút nào, nhìn thì đáng thương mà thực tình rất đáng hận. Hà cớ gì cô ta phải giở thủ đoạn tàn độc như thế, thật sự là quá cay nghiệt ................


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-160)