Cầu tha y kiểm
← Ch.050 | Ch.052 → |
Đến khi tỉnh lại, Lưu Sương đã nằm trong Y Vân Uyển. Cũng không biết đang là buổi nào, bên trong phòng ánh sáng ảm đạm, lờ mờ nghe được ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi rả rích. Gió mát thổi qua màn cửa, làm tấm màn bằng sa mỏng bay phất phơ.
Đã trải qua mấy phen sinh tử, lại một lần trở lại Trữ Vương phủ, trong lòng Lưu Sương nảy sinh một cảm giác rất khác, không phải bi thương, không phải vui mừng, chua xót đắng cay lẫn lộn.
Hồng Ngẫu canh giữ ở trước giường, hai mắt sưng đỏ, hiển nhiên là đã khóc suốt một đêm. Nhìn thấy Lưu Sương tỉnh lại, nước mắt lại bắt đầu ào ào tuôn xuống. Lưu Sương phải nói mãi là không có việc gì cả.
Ngồi trước gương trang điểm, Lưu Sương nhìn thấy gương mặt mình mong manh như sương khói. Ba phần dịu dàng, ba phần thanh nhã, ba phần tiều tụy, lại có thản nhiên nhẹ sầu. Từ khi nào nàng có bộ dạng oán phụ này chứ.
Lưu Sương khẽ cười cười, nụ cười vẫn mang theo ba phần đua khổ.
Hồng Ngẫu cắn răng đứng một bên, chải mái tóc đen bóng dài mượt của Lưu Sương rồi búi lên, vừa chải vừa mắng Thu Thủy Tuyệt. Dường như Hồng Ngẫu biết lời lẽ khó nghe nào cũng nói ra hết rồi.
Lưu Sương cười nói: "Hồng Ngẫu, ngươi mắng hắn hoàn toàn vô dụng, muốn mạng của ta, không phải hắn. Nếu hắn không giết ta, sẽ có kẻ khác đến giết ta!"
"Rốt cuộc là ai muốn giết tiểu thư vậy?" Hồng Ngẫu cực kỳ buồn bực.
Lưu Sương cũng cực kỳ buồn bực, có thể đưa ra đến vạn lượng hoàng kim, có thể là ai đây?
"Vương phi, Đại cô nương tới thỉnh an Vương phi!" Phòng ngoài vang lên thanh âm của Khinh Y. Bách Lý Hàn đã điều Khinh Y và Tiêm Y đến bảo vệ Lưu Sương.
Lưu Sương nghe vậy, vô cùng kinh ngạc, Đại Mi Vũ đến gặp nàng, thật sự là làm nàng bất ngờ ngoài dự tính.
Hồng Ngẫu thở phì phì trả lời: "Vương phi đang nghỉ ngơi, lúc này không tiếp khách!" Hồng Ngẫu đối với Đại Mi Vũ, đương nhiên là không có chút thiện cảm nào. Lưu Sương chịu khổ hành hạ, gián tiếp mà nói, đều bởi cô ta. Nếu không phải bởi vì cô ta, Bách Lý Hàn sẽ không chuyển đến Thanh Lang Các, Thu Thủy Tuyệt cũng không bắt cóc Lưu Sương được.
Kỳ thật Lưu Sương cũng không muốn gặp Mi Vũ, giữa nàng và Mi Vũ, căn bản là không có chuyện gì để nói, không gặp có lẽ hay hơn, Lưu Sương không lên tiếng nữa. Nhưng, Đại Mi Vũ lại không đi, nói là sẽ chờ ở bên ngoài cho đến khi Vương phi ngủ dậy.
Hồng Ngẫu thấp giọng nói: "Không sợ gió lạnh mưa rừng, thích chờ thì tốt thôi."
Lưu Sương nhăn mặt nói: "Cho cô ta vào đi!" Trốn được bây giờ không trốn được suốt đời, huống hồ, nàng chẳng có gì phải trốn tránh cả! (Nhi: mọi người thông cảm, bạn Nhi không ưa gì Mi Vũ, đoán là Lưu Sương cũng vậy, ai đời vừa thệ hải minh sơn xong thì cô ta chen vào, Lưu Sương tuy thiện lương nhưng cũng có lúc đanh đá cứng rắn, có gọi Mi Vũ là cô ta chắc cũng không mâu thuẫn với tính cách vốn có của Lưu Sương)
Chỉnh lại quần áo tóc tai xong, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đi ra phòng ngoài.
Cửa phòng ngoài mở rộng, xuyên thấu qua bức rèm che, có thể nhìn thấy mưa bụi trong sân. Một sân trồng đầy hoa đủ màu trắng hồng đỏ, bị mưa phùn làm ướt cánh hoa, càng thêm đẹp mắt.
Ngoài hành lang có một thân ảnh mảnh khảnh đang đứng ngắm mưa, đúng là Đại Mi Vũ, đi sau còn có hai thị nữ. Khinh Y thấy Lưu Sương đi ra, liền truyền cho Đại Mi Vũ tiến vào.
Đại Mi Vũ cởi áo tơi, lượn lờ thướt tha đi đến, vòng eo nhỏ đưa qua đưa lại, như cành liễu đu đưa trong gió. Váy trắng thêu hoa lan màu bạc, theo bước đi của nàng, khe khẽ đong đưa.
Dường như cô ta sinh ra để múa, ngay cả bước đi cũng uyển chuyển như đang múa.
"Đại Mi Vũ ra mắt Vương phi!" Đại Mi Vũ nhìn thấy Lưu Sương, quy củ thi lễ vấn an. Hôm nay cô ta không mang khăn che mặt, mái tóc đen nhánh buông xuống, vừa hay che khuất vết sẹo. Nửa mặt còn lại, vô cùng xinh đẹp. Nửa gương mặt đấy, thật khiến chúng sinh điên đảo. Khó có thể tưởng tượng được, trước khi cô ta bị hủy dung, đã điên đảo nhân gian thế nào.
Lưu Sương cười nhạt nói: "Đại cô nương không nên khách khí, mời ngồi!" Nàng vốn chán ghét mấy câu nói khách khí đó, nhưng bây giờ chẳng còn lời nào khác để nói.
Đại Mi Vũ khẽ khàng ngồi lên ghế, nhìn Lưu Sương, dịu dàng mà cười nói: " Hôm nay Mi Vũ đến, là tới cảm tạ Vương phi ngày ấy cứu mạng chi ân. Nếu không phải ngày đó Vương phi kịp thời sơ cứu, Mi Vũ nhất định không giữ lại được mạng này. Hôm qua được nghe Vương phi bị bắt cóc, Mi Vũ thật sự rất rất lo lắng, đáng tiếc không thể giúp gì. Lại nghe Vương phi được Vương gia cứu trở về, Mi Vũ vội vàng tới thăm Vương phi."
Cô ta nói trơn tuột như mỡ, khóe môi mỉm cười, bầy ra dáng vẻ lo lắng cho Lưu Sương, nhíu mày nhăn mặt, đôi mắt đẹp còn não nề buồn thảm. Từ thanh lâu đi ra mà thanh thuần đến vậy, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, khó tránh Bách Lý Hàn ái mộ cô ta như thế.
Hồng Ngẫu lạnh lùng nghiêm mặt, nghe Đại Mi Vũ nói xong, đột nhiên không chút khách khí mà nói: "Ngươi không cần cám ơn tiểu thư nhà ta, tiểu thư trời sinh thiện lương, dù chỉ là một con chó bị thương, tiểu thư cũng sẽ không chút do dự cứu chữa. Ngươi cũng không cần lo lắng cho tiểu thư nhà ta, tiểu thư phúc lớn mạng lớn, lại có Vương gia yêu thương, cái gì cũng sẽ hóa giải được hết." Hồng Ngẫu vốn là người thẳng tính, đối với người không có thiện cảm, chưa bao giờ biết cái gì gọi là khách khí.
"Hồng Ngẫu!" Lưu Sương lạnh giọng trách mắng.
Hồng Ngẫu nghe vậy ngậm miệng, chu môi, hiển nhiên là không phục.
Đại Mi Vũ không tức giận một chút nào, ngược lại còn cười nói: "Mặc kệ như thế nào, Mi Vũ vẫn muốn cám ơn Vương phi đã cứu mạng."
"Thật ra, tiểu thư nhà ta không chỉ biết chữa bệnh, còn biết chữa sẹo nữa kìa!" Hồng Ngẫu đột nhiên mở miệng. (=. =)
Lưu Sương cả kinh, nàng chưa bao giờ xóa sẹo, không ngờ là Hồng Ngẫu lại nói như vậy. Không khỏi quay đầu nói: "Hồng Ngẫu, chớ có nói bậy! Ta không biết kiểu y thuật đó." Hồng Ngẫu đương nhiên biết Lưu Sương chưa từng chữa sẹo, nàng nói như vậy, chỉ là muốn chọc tức Đại Mi Vũ, ý là tiểu thư nhà ta biết chữa sẹo, nhưng sẽ không chữa cho ngươi.
Đại Mi Vũ nghe vậy, lại tin là thật. Dù sao y thuật Lưu Sương đã được chứng thực, từng xem mạch cho thái hậu, từng cho giải độc Tĩnh Vương, cũng từng chữa cho thị vệ trong vương phủ bị thương, giúp hắn chẳng lưu lại vết sẹo anò, có lẽ thật sự có thể. Con ngươi Mi Vũ lóe lên tia sáng, thi lễ nói: "Mi Vũ cầu Vương phi điều trị vết sẹo, ân này Mi Vũ suốt đời không quên."
Lưu Sương thở dài nói: "Đại cô nương, ta thật sự chưa từng chữa sẹo, là tiểu tỳ ăn nói lung tung. Mong cô nương đừng nghĩ là thật." Nếu như, nàng thật sự biết chữa sẹo, tự nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng mà, nàng thật sự chưa từng chữa sẹo.
Hiển nhiên là Đại Mi Vũ không tin lời Lưu Sương nói, còn tưởng rằng Lưu Sương đang từ chối. Đột nhiên mày liễu nhíu lại, hai gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Lưu Sương.
Giơ lên đôi mắt long lanh mông lung sương mù, đau đớn đáng thương nhìn Lưu Sương.
Ánh mắt như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả Lưu Sương cũng không chịu được mà mềm lòng.
Mặc dù Lưu Sương không phải là người coi trong dung mạo trong việc đối ngoại. Nhưng mà Đại Mi Vũ là đàn bà con gái, nếu sinh ra đã xấu thì bỏ đi, nhưng vốn là tuyệt sắc giai nhân, lại bị hủy dung. Từ tuyệt mỹ đến cực xấu, sự chua xót cùng thống khổ, có lẽ chỉ có cô ta mới thấu hiểu hết.
Hôm nay cô ta lại vì cầu xin nàng mà quỳ xuống, trái tim Lưu Sương không thể không chấn động. Lưu Sương liền đứng dậy nâng cô ta, Đại Mi Vũ bướng bỉnh không chịu đứng lên, chỉ nói: "Nếu Vương phi không đáp ứng, Mi Vũ sẽ không đứng dậy!"
"Muốn ta đáp ứng ngươi như thế nào bây giờ, ta thật sự chưa từng chữa sẹo!" Lưu Sương nhíu mày nói.
Đại Mi Vũ không thèm nhắc lại, chỉ bướng bỉnh quỳ ở đó, thần sắc cực kỳ kiên quyết.
Hai người còn đang giằng co, không chú ý rèm được vén lên, Bách Lý Hàn đi đến. Nhìn thấy Đại Mi Vũ quỳ gối trước mặt Lưu Sương, đôi mắt hiện lên vẻ không tin được.
"Làm cái gì vậy?" Hắn lạnh giọng hỏi, thanh âm thấp hàn, đưa tay ra, muốn đỡ Đại Mi Vũ đứng dậy.
Đại Mi Vũ quay đầu nhìn thấy Bách Lý Hàn, hơi nước trong mắt dần dần ngưng đọng lại, nhưng lại không chảy xuống, nhưng ngược lại càng có vẻ đau đớn đáng thương. Cô ta cười yếu ớt, nói: "Vương gia, nô tỳ nghe nói Vương phi gặp nạn, cho nên tới thăm. Thuận tiện cám ơn Vương phi đã cứu mạng!"
Bách Lý Hàn nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Tạ ơn thì nhất định phải quỳ sao? Nhìn thế nào cũng giống đang tạ tội!"
Những lời này của hắn không phải nói với Đại Mi Vũ, mà là quay sang nói với Lưu Sương, con ngươi đen thâm thúy ẩn chứa nhiều tâm tình phức tạp ................
← Ch. 050 | Ch. 052 → |