Vay nóng Homecredit

Truyện:Sai Lầm Nối Tiếp - Chương 28

Sai Lầm Nối Tiếp
Trọn bộ 48 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-48)

Siêu sale Lazada


Tôi bị lôi lên cầu thang, giày cao gót hấp tấp từng bước, tôi lo Hồ Khiên Dư kéo dã man như vậy sẽ làm bị thương chính mình, nếu như vậy, hậu quả tôi không dám nghĩ.

Tôi bám lấy tay vịn, không chịu đi.

Hồ Khiên Dư rốt cuộc quay người lại. Hắn nhếch mi nhìn tôi, lại cúi đầu nhìn giầy tôi.

Đột nhiên thở dài.

Giây tiếp theo, hắn lộn trở lại, cúi đầu, một tay quàng qua vai tôi, một tay đỡ phía dưới, trong nháy mắt, tôi bị hắn cúi người ôm lấy.

"Thả tôi xuống dưới!"

"Cẩn thận, đừng lộn xộn." Hắn bước lên lầu, đầu cũng không cúi nói.

Rất nhanh, hắn ôm tôi vào phòng ngủ, là phòng của hắn.

Bị hắn buông xuống, tôi quay đầu nhìn chiếc giường trong phòng, hít sâu, giơ tay đánh.

Cổ tay bị hắn giữ lại, một cái tát không thành công.

Hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn tôi.

Tôi nghĩ đến bản thân, nghĩ đến đứa con không thể sinh ra trong bụng, nhịn không được cười nhạo: "Hồ Khiên Dư, anh thiếu phụ nữ cũng không cần tìm tôi. Tôi sẽ không cùng anh lên giường một lần nào nữa."

Bỗng dưng hắn cười gằn một tiếng, nhìn tôi thương hại: "Đừng quá đề cao bản thân."

Những lời này, hắn nghiến răng nghiến lợi tuôn ra.

Sau đó, giọng nói trở nên bình tĩnh, nhìn tôi, đáy mắt không chút dao động: "Rất nhiều phụ nữ đợi lên giường của anh, không đến mức không phải em không thể."

Nghe vậy, tôi bật cười.

Đúng vậy, rất nhiều phụ nữ chờ đợi Hồ Khiên Dư, hắn sao phải không tôi không được?

Hắn có Lộ Tây, một người phụ nữ mù quáng sẵn sàng vì hắn mà trả giá. Cho dù không có Lộ Tây, còn có rất nhiều, rất nhiều không kể xiết.

Thấy tôi trầm mặc, Hồ Khiên Dư không nói nữa, xoay người đi vào thư phòng phía trong phòng ngủ.

Hắn rời đi, phòng ngủ chỉ còn một mình tôi, hốc mắt có chút ướt át, sợ là sẽ rơi lệ. Tôi ngẩng đầu lên, bức nó chảy vào trong.

*******

Sau khi trở lại, trong tay hắn mang một túi hồ sơ. Đi đến trước mặt, nhìn kĩ ánh mắt, không nói một lời đưa cho tôi.

Một lát sau, hắn mở miệng: "Anh nhận được cái này. Ngày hôm qua, từ Hongkong."

Tôi mở túi, lấy giấy tờ trong đó.

Tôi tưởng rằng hợp đồng làm ăn, trang giấy chậm rãi rút ra, tôi nhìn một dòng chữ trên đầu – Bệnh viện Hongkong, kết quả khám phụ khoa – Tôi bất động, trong nháy mắt đầu óc mông muội.

"Còn không?"

Hắn hỏi.

Tôi không trả lời.

Hắn chờ một lát, vẻ mặt dịu xuống, tiến sát vào ôm lấy tôi, tay di chuyển xuống bụng, lặp lại: "Nó ... còn không?"

Ánh mắt hắn rơi xuống, chìm vào mắt tôi, dịu dàng như dòng nước ...

Không, người đàn ông này vẫn giả dối, tất cả đều là giả dối, hắn đang ngụy trang.

Hắn chiếm lấy công ty của ba mày, cướp đi của mày tất cả, cướp đi những người bên cạnh mày, cùng bạn tốt của mày lên giường, khiến cho mày trở thành con người dơ bẩn như bây giờ ... Không thể tha thứ.

Tôi đột nhiên sợ hãi, nhìn hắn như mãnh thú, cố gắng giãy dụa.

Nhưng sức tôi không thể so với hắn, tôi đẩy không được, liên tục lùi về phía sau vài bước.

Đứng vững lại, tôi ngẩng đầu, giương mắt dò xét: "Còn thì thế nào? Không còn thì thế nào?"

Tôi rút mạnh tờ giấy trong túi ra, xé tan nó trước mặt hắn.

Hắn vẫn im lặng như vậy nhìn tôi.

Hồi lâu, chậm rãi ngồi xuống nhặt đủ vô số những mảnh giấy vụn.

Tôi nhìn đỉnh đầu hắn, không nói gì.

Hắn đứng dậy, chậm rãi thong thả đến trước mặt tôi, gân xanh nổi lên, gắt gao nắm lấy một góc túi hồ sơ.

Hắn đang cố nén tức giận, cho tới bây giờ trước mặt tôi hắn chưa hề kiêng dè, giờ phút hắn, hắn bận tâm cái gì? Đứa nhỏ trong bụng?

Hồ Khiên Dư chộp lấy hai tay, giữ lấy chúng ở phía sau, tay kia lại một lần nữa đặt lên bụng tôi.

Hắn không cần tôi, tay hắn giữ lấy tôi rất mạnh, mạnh đến mức dường như làm xương tôi vỡ vụn.

Hắn chỉ muốn đứa nhỏ, tay hắn vuốt ve bụng tôi, có bao nhiêu dịu dàng.

******

"Anh cho rằng đây là con mình?"

Tôi không hề báo trước, thốt ra.

Nghe vậy, cả người hắn bỗng cứng đờ, xuyên qua tay hắn, truyền đến người tôi.

"Anh cho là tôi sẽ để mình mang thai con của anh?"

Giọng nói tôi mang ý cười, mỉa mai hắn, cũng mỉa mai chính mình.

Khoảng cách gần, tôi nhìn thấy mắt hắn trừng lớn, nhìn về phía tôi, con ngươi tối lại.

Tôi nhìn mình phản chiếu trong đó, cười: "Đây là con của tôi và Lý Mục Thần."

Mạch máu của Hồ Khiên Dư sôi lên, gương mặt biến dạng.

"Mỗi lần cùng anh tôi đều uống thuốc, tôi và anh làm sao có thể có con?"

Đột nhiên hắn cười ra tiếng, "Ha ha ha ... ha ha ha ..." Vĩnh viễn cười ...

Cuối cùng hắn buông tôi ra.

"Thì ra là thế ... thì ra ... là thế!"

"Đứa nhỏ vẫn còn, đáng tiếc, không phải của anh."

Lúc này hắn như nói với chính mình: "Thì ra là thế. Lý Mục Thần nói bằng giá nào cũng phải từ chức ... thì ra là thế ... Cách nào cũng không giữ lại được ... thì ra ... bởi vì cô ..."

Tôi kiệt sức, xoay người rời đi.

Hắn nói một mình như điên rồi.

Mà một chớp mắt lúc tôi xoay người, hắn đột nhiên nhặt lên chiếc túi hồ sơ bị vất ở một bên, lấy ra một tờ giấy.

Thì ra bên trong còn có một tờ nữa.

Hắn vung tay lên, tờ giấy xẹt qua má tôi, bay xuống.

Tôi theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, tờ giấy rơi trên mặt đất. Trong lúc vô tình tôi thoáng nhìn, vài chữ to in đậm

"Đơn xin đăng kí kết hôn"

*******

Tôi mụ mị, trước mắt như nhòa đi.

Giây thần kinh trong đầu sớm đã căng như giây đàn, phựt một tiếng đứt.

Còn chưa kịp phản ứng, Hồ Khiên Dư bỗng tiến lên, đem tôi đẩy vào tường, sau đó hai tay hung hăng nắm lấy cổ tôi.

Ngón tay giống như thép, ở cổ tôi xiết mạnh, lại xiết mạnh.

"Tôi thật ngu xuẩn! Còn muốn cùng loại đàn bà như cô kết hôn!"

Hắn mạnh mẽ đè thấp đầu, ở bên tai tôi gằn từng tiếng, tay hắn càng ngày càng ra sức.

Hắn quá mạnh, tôi bị nhấc lên, dần dần cách khỏi mặt đất, cuối cùng chỉ có thể dùng mũi chân.

Tôi thở không được, sợ hãi trong nháy mắt xâm chiếm cả cơ thể, tôi chỉ cảm thấy có một dòng khí nóng đang cuồn cuộn thiêu đốt trong lồng ngực.

Tôi rên rỉ, cố kiễng chân, gắt gao thử kéo tay hắn.

Vô ích.

********

Thiếu khí, muốn nôn mửa, trước mắt chao đảo.

Tôi dường như nghĩ đến mình chết nhanh đi.

Lại có một giọng nói khác ở trong đầu vọng lại: Chết trong tay người đàn ông này, không đáng, không đáng!

Nhưng, tôi không còn chút sức nào, hay hắn xiết chặt cổ tôi, tôi trốn không được, giãy dụa cũng không xong, trước mắt tối lại.

Đúng lúc này, một giọng phụ nữ kinh hoàng nhảy vào tai tôi.

"Khiên Dư, con đang làm gì vậy?! Buông ra ... buông con bé ra!"

Vô dụng. Tay Hồ Khiên Dư ở trên cổ tôi không mảy may di động.

Tôi rên lên, ánh mắt bắt đầu rã rời.

Một tia le lói cuối cùng, tôi thấy trong hốc mắt Hồ Khiên Dư ...

Nhất định là tôi ảo giác. Sao hắn phải khóc?

Tất cả khí lực sinh tồn của tôi đều bị hắn bóp nát.

Tôi sắp chết trên tay hắn, hắn cười mới đúng.

******

"Con bé chết mất!!!" Tiếng hét lại vang lên, giống như tiếng vang rền rĩ ai oán.

Đột nhiên bàn tay xiết lấy tôi buông ra, tôi mất thăng bằng dựa vào tường, từ từ khuỵu xuống.

Tôi ho khan, liều mạng thở, nước miếng chảy xuống dưới, đọng trên mu bàn tay.

Trên mặt chợt lạnh lẽo, tôi giơ tay sờ, thì ra là nước mắt.

Tôi lắc lắc đầu, cố gắng đứng dậy.

Thiếu khí, đầu óc choáng váng, không thể không khom người dựa vào tường

Chờ cho ánh mắt rõ ràng trở lại, tôi nghiêng đầu nhìn Hồ Khiên Dư.

Còn có Hồ Hân.

*******

Con muốn bóp chết tôi, mẹ lại lên tiếng cầu cứu. Tôi cười vô cùng khổ sở.

"Tôi không hận các người, tuyệt đối không."

Hận, cũng là một trong những cung bậc tình cảm sâu sắc, tôi sẽ không lãng phí trên người bọn họ.

"Nhưng, những gì Hồ gia các người thiếu của tôi, tôi sẽ chậm rãi đòi lại, từng thứ, từng thứ một."

Muốn tôi sinh đứa nhỏ này cho Hồ Khiên Dư, đừng có mơ.

Hồ Khiên Dư xông lên, "Không biết tốt xấu ..."

Bàn tay rơi xuống.

Tôi ngẩng đầu lên, một cái tát này, tôi không né không tránh ... Một cái tát này, hắn đánh xong, tất cả những thứ giữa tôi và hắn hoàn toàn xóa bỏ. Tôi trợn to mắt nhìn, nhìn xem một cái tát này khi nào thì hạ xuống, hắn đánh tôi càng đau, hắn lại càng không được chết tử tế.

Một màn ngày hôm nay, tôi sẽ dùng mắt nhớ kĩ, nhớ đến rành mạch, có một ngày, sẽ mang cả vốn lẫn lãi trả lại cho hắn.

Lồng ngực Hồ Khiên Dư phập phồng, bàn tay lại vẫn đứng giữa không trung.

Tay hắn, run rẩy mà cứng ngắc, cuối cùng vẫn phẫn hận rút về.

Tôi đi khỏi, không còn ai ngăn lại, Hồ Khiên Dư vẫn đứng nơi đó, không động đến tôi dù chỉ một ngón tay.

Lái xe kia vẫn còn chờ ở gara, thấy tôi trở lại, ngẩn người.

Tôi biết bộ dạng mình bây giờ rất khó coi nhưng cũng không thèm để ý, đi qua, hướng ông ta cười một cái: "Đã suy nghĩ chưa? 10 vạn, một dãy số, thêm một bí mật."

Tôi cũng không tiếp tục ở lại Singapore, người lái xe đó vẫn cần thời gian suy nghĩ.

Tiền là thứ vô cùng hấp dẫn, ông ta cầm danh thiếp của tôi rồi nhất định sẽ gọi đến.

Tôi trở lại Hongkong, lo việc giải phẫu ngày hôm sau.

Tôi bớt ra một ngày, gác hết mọi công tác, đến bệnh viện kiểm tra.

Hiện tại tôi chỉ muốn biết David Yang là ai, chờ khi tôi biết được thân phận của người này sẽ chậm rãi đi điều tra những việc khác.

Rốt cuộc là ai nhiều lần hại tôi, vừa rồi, còn đem báo cáo kiểm tra phụ khoa chuyển đến cho Hồ Khiên Dư? Làm như vậy là muốn gì? Tôi cảm thấy, người này cùng với người đem ảnh tôi và Vương Thư Duy cùng băng ghi âm đến cho Hồ Khiên Dư ngày trước, chính là một.

Người này cùng David Yang, Diêu Khiêm Mặc nhất định có liên quan.

********

Phá thai là lựa chọn duy nhất của tôi lúc này, nếu đứa bé sinh ra, nhìn thấy ba mẹ nó đấu tranh sống chết thế này cũng là một loại tra tấn.

Chuyện tàn nhẫn như vậy, tôi làm không được.

Bụng rỗng đến bệnh viện, làm kiểm tra bước đầu. Vì bệnh viện trước kia đem tư liệu của tôi tiết lộ ra ngoài nên lần này tôi đổi sang một bệnh viện khác.

Là bệnh viện tư nhân.

Khoa phụ sản ngay tầng trệt, những người phụ nữ ở đây đều cùng với chồng mình đến làm kiểm tra. Trên mặt bọn họ có vẻ rạng ngời hạnh phúc của những người sắp làm mẹ.

Mẹ.

Tôi đối với từ này rất xa lạ.

Mẹ tôi qua đời từ khi tôi sinh ra, đối với bà, tôi không có ấn tượng, chỉ từ ba nghe nói hai điều: Tôi rất giống mẹ tôi và mẹ tôi thích nhất hoa hồng trắng.

Cho nên lúc đó, nhìn thấy có người đem hoa hồng trắng đặt trước mộ ba mẹ, tôi biết, đó là người không phải quen biết bình thường với họ.

Câu "forgive me" kia, đại khái là mong mẹ tôi tha thứ. Tha thứ cái gì? Tha thứ người đó hại chết người bà yêu quý nhất?

Tôi ngồi ở ghế dài chờ đợi, đầu óc hỗn loạn. Đứa bé của tôi, lớn lên có giống tôi hay không?

Nếu......

Nếu được sinh ra trên đời này, tôi hy vọng trong dòng máu của nó không có dòng máu không biết tốt xấu như tôi, cũng hy vọng, nó cũng không có vận mệnh như tôi bây giờ.

Đáng tiếc, tất cả chỉ là "nếu". Đứa bé còn chưa đầy 5 tuần, theo luật pháp Hongkong, chỉ là một chiếc phôi thai – tôi an ủi chính mình.

Máu của nó, chắc chắn sẽ có máu của tôi.

Điều này, tôi không dám nghĩ.

Tôi biết làm như vậy là tàn sát một sinh mạng – Tội này gắn ở trên người tôi, tôi cũng không có cách gì chối bỏ.

********

Trước khi vào phòng giải phẫu, tôi phải kí tên vào giấy cam kết.

Trang cuối cùng cần kí, "Vivi ..."

Viết không nổi ... tay tôi run, thế nào cũng không khống chế được, rất run, một nét cũng không thể kéo.

Đột nhiên, đầu gối tôi nhói lên.

Có cái gì đó vội vã lao lại đập vào chân tôi.

Chiếc bút trên tay rơi xuống, tôi cúi đầu nhìn, thì ra là một đứa bé ...

Nó đụng vào tôi, ngẩng khuôn mặt ngơ ngác.

Rất nhanh sau có người chạy lại, ôm lấy đứa bé đánh vào mông: "Đã bảo con đừng chạy nhanh!"

Rồi ngước lên nhìn tôi: "Xin lỗi, trẻ con hiếu động, cô có sao không?"

Tôi hoảng loạn, lúc này với miếng cưỡng phản ứng, lắc lắc đầu: "Không việc gì."

Nhìn đứa bé này, nơi yếu ớt nhất trong tôi bị chạm đến, không khỏi vươn tay sờ hai má nó một chút.

Mặt đứa bé trắng mũm mĩm, cười bướng bỉnh.

Bị tôi vuốt má, nó cúi đầu tránh, vùi vào ngực mẹ.

Lúc này, y tá vẫn đứng một bên nhặt bút đưa cho tôi: "Ký đi."

Tôi cứng nhắc nhìn chiếc bút, do dự không biết có nên cầm lấy hay không.

Tôi hít sâu, cố gắng ép ra một nụ cười nhìn về phía y tá: "Xin lỗi. Tôi hủy phẫu thuật." Nói xong không do dự xoay người, sải bước đến thang máy.

Ra cửa bệnh viện tôi mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời. Mùa xuân đã đến, đúng là nắng đầu mùa ...

Con của tôi, cuối thu đầu đông năm nay sẽ sinh ra, nó theo tôi, mang họ Lâm.

Không có ba nhưng học tập tốt, tính cách tốt, diện mạo tốt, nó sẽ ở trong lòng tôi, ngọt ngào gọi một tiếng: Mẹ.

Nghĩ đến đó tôi bắt đầu vui vẻ. Từ khi ba tôi ra đi, tôi chưa bao giờ vui vẻ như vậy, cười tiến về phía gara lấy xe.

*******

Vì đứa bé, tôi bỏ rất nhiều thói quen không tốt, cai thuốc, bỏ café, không mỗi ngày chờ đến nửa đêm theo dõi tin tức thị trường chứng khoán.

Tôi bắt đầu mua một ít quần áo rộng, bỏ giầy cao gót, thay bằng giầy đế bằng.

Hai tháng, thai có phản ứng nghiêm trọng, bất cứ thứ gì ăn vào đều nôn. Cơm trưa mỗi ngày tôi đều ăn ở văn phòng, lúc này thư kí ra ngoài dùng cơm, tôi không lo lắng có người nhìn thấy mình bộ dáng chật vật như vậy

Tôi gầy đi rất nhiều, mỗi ngày đến văn phòng, trợ lí ngoài cửa nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng. Cô ta cho rằng gần đây tôi vì công việc mà lo lắng gầy thành bộ dáng này.

Có một lần, tôi nhịn không được, cười nói cho cô ta: Tôi mang thai, tuy cô ấy nghe xong kinh ngạc, tôi cũng không giải thích.

Dần dần, khẩu vị của tôi cũng tốt dần lên, chính là bụng phẳng như trước, không có bất cứ điều gì bất thường.

Tôi vẫn có thể mặc âu phục.

****

Công việc của tôi quả thật rất bận rộn.

Nguyên bản cổ phần thuộc Hoàng Hạo Nhiên bây giờ đã ở trong tay của tôi, tôi phải lợi dụng thật tốt. Hơn nữa trước kia tôi có được 13%, bây giờ trong tay tổng cộng có 21%, với con số này đã đủ đến tôi tiến vào hội đồng quản trị Hằng Thịnh.

Mà bây giờ tôi là người của Hoàn Cầu, không thể tự mình ra mặt, cho nên cấp bách cần một người đại diện thay tôi ngồi vào ghế hội đồng quản trị.

Mặt khác, thừa dịp các công trình của Hằng Thịnh ở Hongkong bắt đầu bị đình công, hợp đồng giữa Hoàn Cầu và Hằng Thịnh công bố, bắt đầu xây dựng khái niệm "khu kinh tế mới", kiến thiết vùng hải cảng ven biển mới giải phóng thành một khu CBD(1) thứ hai.

Kế hoạch lần này được chính phủ Hongkong hết sức ủng hộ. Tôi còn được cục trưởng cục tài chính Hongkong mời dự lễ cắt băng khánh thành.

Hồ Khiên Dư cùng con trai cục trưởng từng là bạn học thì sao?

"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây"(2) Chân lý này, tuy rằng tàn khốc nhưng thực sự đúng.

Cùng với việc kế hoạch của Hoàn Cầu ở Hongkong tiến hành thuận lợi, Hằng Thịnh cũng dần dần từ trong vũng bùn khôi phục lại, "khải tử hoàn sinh", tôi mặc kệ, thủ đoạn thực sự để đối phó với bọn họ, tôi còn chưa tung ra.

Lúc trước bọn họ như thế nào bức cha tôi và Hằng Thịnh không có đường lùi, dẫn đến nhảy lầu tự sát, tôi cũng muốn dùng thủ đoạn tương tự, đem Hồ gia bọn họ bức đến cùng đường.

Hồ Hân từng là người ba tôi tin tưởng nhất, nếu không ông cũng sẽ không đem tôi giao cho bà ta nuôi nấng. Bị người mình tin tưởng nhất phản bội, sự đau khổ này, Hồ Hân tặng cho ba tôi, tôi muốn đem nó trả lại cho Hồ Khiên Dư.

Diêu Khiêm Mặc – anh ta chính là quân bài trên tay tôi.

Anh ta là luật sư đại diện cho Hằng Thịnh, rất nhiều hợp đồng cơ mật đều là anh ta tự tay soạn thảo. Như vậy tính ra, Diêu Khiêm Mặc chính là người Hồ Khiên Dư tín nhiệm nhất.

Nhưng tất cả còn cần thời gian.

Tôi trước hết phải tra ra thân phận của David Yang kia mới được.

Vị lái xe của Hồ gia vẫn chậm chạp không chịu nhận 10 vạn làm cho tôi bội phục, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục ngồi chờ.

Quan trọng hơn là phải chủ động ra tay.

Tôi không muốn lãng phí thời gian, vì thế chỉ có thể thuê công ty thám tử ở Singapore tiếp tục thăm dò.

Công ty thám tử này rất nhiều hợp đồng, theo như thỏa thuận, tư liệu hợp đồng song phương cũng không công bố. Tuy làm như vậy không cần mất đến 10 vạn nhưng lại hoang phí của tôi thứ so với tiền còn quý hơn, thời gian!

********

Giai đoạn mang thai, sức khỏe tôi không tốt lắm, phải định kì đến bệnh viện kiểm tra.

Khoa phụ sản, phòng xét nghiệm, phòng điện tâm đồ, siêu âm ... rất phiền toái, tôi mang trợ lý đi theo, cô ta có thể ở đó giúp tôi đăng kí, trả viện phí.

Tất cả những phụ nữ có thai đều đến cùng chồng, tôi, ngoài trợ lý chẳng còn ai, tôi cũng không quan tâm sự khác biệt này.

Trước khi siêu âm, tôi đo huyết áp, cân nặng. Cân nặng của tôi làm cho bác sĩ rất lo lắng, nhưng kết quả siêu âm không tồi, thai nhi rất khỏe mạnh, lúc nghe thai tâm, tim đứa bé đập rất ổn định.

Tôi nhẹ nhõm đi nhiều.

*****

Lúc nhìn thấy tin tức Hồ Khiên Dư cùng Lộ Tây đính hôn là khi tôi vừa kiểm tra xong, từ phòng siêu âm đi ra.

Hành lang có treo TV trực tuyến, trợ lý của tôi không có việc gì đang ngồi trên ghế dài chăm chú nhìn.

Tôi đi đến kêu cô ta, cô ta giật mình nhanh chóng đứng dậy.

"Đi thôi." Tôi cầm lấy túi của mình cùng kết quả kiểm tra.

Cô ta gọi tôi lại, ý bảo tôi xem TV: "Lâm tổng, chị xem ..."

Tôi còn một vụ làm ăn cần đàm phán ở sân golf Tây Cống. Đến Tây Cống phải qua biển, thời gian rất gấp. Tôi ngẩng đầu, vội vàng liếc mắt một cái rồi định nhanh chóng đi ra nhưng ánh mắt lại bị giữ lấy.

Tin tức Singapore.

Địa điểm chắc là sân bay, chung quanh người ra vào tấp nập.

Phóng viên dàn hàng, vây một đôi nam nữ đang đứng ở trung tâm.

Phóng viên vày từng bước từng bước ra ngoài, cô gái tránh ở một cánh tay người đàn ông, để người này đi trước đối phó.

Ánh đèn flash không ngừng lóe lên.

Tôi nhìn, lại nhìn, chắc chắn đây là Hồ Khiên Dư cùng Diêu Lộ Tây.

Tôi nghe thuyết minh, đại khái cũng hiểu được xảy ra chuyện gì.

Những ngày gần đây, giới truyền thông Singapore rầm rộ tin tức tổng giám đốc Hằng Thịnh cùng bạn gái đến Paris, bằng mọi cách điều tra được số chuyến bay hai người này về nước, như ong vỡ tổ kéo đến sân bay, ôm cây đợi thỏ.

Vì vậy mới có cảnh tượng như hôm nay: Hồ Khiên Dư cùng Diêu Lộ Tây vừa xuống máy bay, ở cửa ra đã bị ngăn lại. Được hai vệ sỹ hỗ trợ mới thoát được vòng vây, xe đã đỗ ở bên ngoài, hai người vừa lên liền khởi động, phóng khoáng lao về phía trước.

Vương Thư Duy ở phía sau, đối mặt với mọi câu hỏi đều trả lời: "Không tiếp nhận phỏng vấn."

Tất cả việc này là buổi sáng ngày hôm nay, lúc này đã là tin tức buổi trưa, đài truyền hình phát lại, trích dẫn tin tức.

Qua truyền hình người phát ngôn của Hằng Thịnh thông báo tin tức đính hôn giữa Hồ gia và Diêu gia.

Giới truyền thông thổn thức một trận, cảm thán thế sự thất thưởng. Tin tức con gái nhà Họ Diêu đính hôn cùng tổng giám đốc Hoàn Cầu không lâu trước mới oanh động toàn thành phố Sư Tử, mà bây giờ lại đưa ra tin tức đính hôn cùng Hồ gia.

"Lâm...... Lâm tổng?"

Trợ lý gọi tôi, tôi giật mình phục hồi lại tinh thần. Cô ta khẩn trương nhìn sắc mặt tôi, lại nhìn xuống tay tôi. Tôi theo tầm mắt của cô ta di chuyển xuống, thì ra bất tri bất giác tay mình đã nắm thành quyền dường như bóp nát kết quả xét nghiệm.

"Không có gì, đi thôi." Nói xong, ra ngoài.

*****

Buổi chiều, tôi hẹn ở sân golf, là tổng giám đốc tập đoàn Á Hoàn, Quý Lập Nghiệp, cùng một người tôi gặp khi dự brunch cùng Hồ Khiên Dư, cháu của Quý Lập Nghiệp, Quý Đình Vĩ.

Lúc này, cả hai chú cháu họ đã đến.

Tôi đến cùng người quản lý, tôi cũng chơi golf nhưng bây giờ mang thai, không thích hợp động tay động chân. Mà vị quản lý đi cùng cũng không tồi, chơi với Quý Lập Nghiệp hai bàn rất vui vẻ, nói chuyện làm ăn cũng dễ dàng.

Dường như Quý Đình Vĩ nhận ra tôi, chơi mấy ván sau đó ngồi trở lại, lau mồ hôi: "Lâm tiểu thư, trước kia hình như chúng ta đã gặp nhau."

"A, vậy sao?" Tôi thản nhiên cười.

"Tôi nhớ không lầm thì, Lâm tiểu thư là ...." Anh ta dò xét nhìn tôi liếc mắt một cái ... "thư kí của Hồ tổng."

Tôi cố gắng duy trì nụ cười, "Không sai. Quả thật tôi ở Hằng Thịnh làm việc một thời gian, trước đâu không lâu mới đến Hoàn Cầu."

Anh ta thâm thúy nhìn tôi, trầm tư một lát, "À" một tiếng, định mở miệng tiếp tục, lại bị một tiếng hét bất ngờ cản lại.

"Hole in one! Perfect!"

Theo giọng hét nhìn lại, thì ra Quý Lập Nghiệp đánh cầu, một đường vào lỗ.

Tôi xuống xe, đi đến vỗ tay chúc mừng: "Quý tổng quả lợi hại."

Thành tích đáng kiêu ngạo như vậy làm Quý Lập Nghiệp cười đến thoải mái. Dự án làm ăn giữa Hoàn Cầu và Á Hoàn cũng theo đó giải quyết dứt khoát.

Quý Lập Nghiệp vung bút kí vào hợp đồng.

Tôi đem hợp đồng trao cho trợ lý, đoàn người vào bên trong gọi đồ uống.

Tôi yêu cầu một chén sữa, uống một nửa lại buồn nôn, nhanh chóng đứng dậy xin phép chạy vào toilet.

Tôi nôn xong, sửa sang một chút liền đi ra ngoài. Lúc nhóm Quý Lập Nghiệp đang vui vẻ nói chuyện, Quý Đình Vĩ đứng dậy hướng phía tôi đi đến.

Hiển nhiên là câu chuyện trên sân bóng lúc nãy vị Quý Đình Vĩ này còn chưa nói xong. Tôi mặc dù không biết anh ta muốn nói gì, nhưng nội dung chắc chắn là có liên quan đến Hồ Khiên Dư.

Tôi biết quan hệ giữa anh ta và Hồ Khiên Dư không phải bạn bè, cũng không lo lắng anh ta biết cái gì liền đứng im tại chỗ chờ anh ta đi đến.

Tôi cùng Quý Đình Vĩ tìm một chiếc bàn khác ngồi xuống. Phục vụ tiến đến hỏi uống gì, tôi lắc đầu từ chối.

Nhân viên phục vụ vừa đi, Quý Đình Vĩ liền mở miệng: "Lâm tiểu thư, không biết cô đã xem tin tức trưa nay?"

"Ý anh là tin tức đính hôn giữa Hồ gia và Diêu gia?"

Tôi không muốn quanh co lòng vòng, hào phóng hỏi. Anh ta sửng sốt sau đó tiếp tục: "Cô còn nhớ chúng ta đã từng gặp nhau hay không?"

Tôi gật đầu.

"Lúc ấy, cô không ở đó, tôi quay sang Hồ tổng hỏi cô, tôi còn nhớ lúc đó anh ta nói cô là bạn gái của mình."

Tôi ngẩn ngơ, lúc bình tĩnh lại, Quý Đình Vĩ nhìn tôi như thương hại, tôi không chịu nổi ánh mắt như vậy, giây tiếp theo không khỏi bật cười: "Thì sao?"

Anh ta im lặng một lúc rồi thở dài: "Tôi ... biết Diêu Lộ Tây." Dừng lại một chút, nói: "Không đúng, không chỉ biết. Tôi từng ... theo đuổi cô ấy."

Anh ta quan hệ như thế nào với Lộ Tây, tôi không muốn biết, đứng dậy định đi, anh ta lại giữ lấy: "Hãy nghe tôi nói hết."

"Tôi hôm trước cũng ở Paris về. Mấy tháng kia Lộ Tây ở Paris tôi vẫn ở cạnh cô ấy. Nhưng tôi chờ đến cuối cùng cũng chỉ được một câu: Cô ấy phải lấy Hồ Khiên Dư. Cô ấy nói mình không muốn nhưng không thể từ chối."

"Tôi hiểu Hồ Khiên Dư, anh ta thừa nhận cô là bạn gái của mình nhất định không phải là buột miệng. Ở sân bay, đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Hồ Khiên Dư một chữ cũng không nói. Tin tức đính hôn cũng không phải anh ta ra mặt thừa nhận. Tôi cảm thấy trong này có bí mật gì đó. Hai người bọn họ đều bị bắt kết hôn."

"Tôi phải biết được rốt cuộc có việc gì, nếu không tôi không cam lòng."

"Việc gì?" Tôi không khống chế được, bật cười: "Người anh yêu, anh còn không hiểu rõ đầu đuôi, còn có việc gì?"

Nói xong, tôi vùng khỏi tay anh ta, bỏ đi.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-48)