Không cho phép ngủ với nó
← Ch.053 | Ch.055 → |
Giang Tế Xuyên cũng thật sự không ngờ lại có người chẳng có mắt mũi đến đây mua kem, nhưng mà anh không lo lắng, anh đậu xe ở ngay cửa vào rừng, hai người kia cho dù có muốn tìm cũng phải khó lắm mới qua đây được, hơn nữa, khoảng cách bọn họ ở cách cửa vào rừng cũng không gần, làm gì mà dễ dàng bị phát hiện như thế chứ?
Chẳng qua, dáng dấp em gấp hốt hoảng lo sợ thật là vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, khiến anh nổi lòng muốn chọc ghẹo cô.
"Ỷ Mộng, chúng ta làm nhanh lên chút nào. Như vầy đi, em che miệng lại cho kín vào, anh đập thêm vài cú thật nhanh là bắn ra được." Môi anh áp sát bên tai cô gái, hãm giọng nói nhỏ tới mức thấp nhất, khiến cho bầu không khí càng thêm hồi hộp.
Hàn Ỷ Mộng gật đầu, hai bàn tay giữ kín miệng mình.
"Cục cưng, anh đến đây." Lời người đàn ông vừa dứt, lập tức có một trận cắm rút cuồng nhiệt kéo đến, khiến cho cô hít thở không thông, lần nào cũng đút vào hết trọn cả thân gậy, dứt khoát mạnh mẽ khiến cho Hàn Ỷ Mộng hầu như đứng không vững, cả người đều tựa hẳn vào thân cây mới có thể duy trì được tư thế đứng.
Trong cơn mưa bão vần vũ của lần chạy nước rút cuối cùng đột kích, hai tay Giang Tế Xuyên ra sức xoa nắn hai quả núi của em gái, ở phần dưới cơ thể dùng biên độ cắm rút cao nhất để cắm vào rút ra, rốt cuộc, trong một cơn hổn hển đè nén anh đã bắn vọt ra được.
Có lẽ bởi vì hoàn cảnh địa điểm quá hứng tình, lần này lượng tinh dịch anh bắn ra còn nhiều hơn lúc trước, một luồng dịch đặc sệt nóng rực không ngừng phun vào vào trong tử cung thiếu nữ, cọ rửa vách tử cung non mềm, Hàn Ỷ Mộng vốn sắp lên đỉnh, bị tinh dịch tưới nóng một trận, d*m thủy liền tràn trề lép nhép, mang theo cả nhịp co rút của cơn cực khoái.
"Thôi vậy, khi nãy anh vừa nhìn thấy bên kia có một cửa tiệm nhỏ bán nước để lạnh, chúng ta sang bên đó đi."
"Được."
Cơ thể cô gái vẫn còn trong dư vị của cơn cực khoái mà run run, nghe tiếng bước chân hai người kia đi xa mới trở nên yên tâm, cô bị Giang Tế Xuyên ôm ngồi lại lên ghế, cơ thể mềm nhũn ngồi phịch trước vòm ngực rộng rãi của anh.
"Tối nay, em có cùng với cái tên Hứa Tư Dương kia..."
Giang Tế Xuyên không nói hết câu, Ỷ Mộng đã hiểu được ý của anh.
"Tôi không biết." Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, bởi vì không biết vào giờ này khắc này anh sẽ có biểu cảm gì.
Thật ra thì... Chính bản thân Ỷ Mộng đã bắt đầu mê muội, bởi vì có sự can dự của Giang Tế Xuyên, nên cảm giác lưu luyến cô dành cho Hứa Tư Dương cũng dần nhạt bớt, cô không dám thừa nhận bản thân vì đoạn tình cảm loạn luân này mà thay lòng đổi dạ, nhưng lại tha thiết cảm nhận được cảm giác quyến luyến của cái ôm từ người ngồi phía sau này.
Nên làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?
Lúc này điện thoại trong ba lô lại vang lên lần nữa, cô bấm nghe, vẫn là Hứa Tư Dương.
"Được, em qua đó ngay đây."
Cô cúp máy xong, tránh khỏi cái ôm của người đàn ông, đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo trên người, đeo ba lô lên vai chuẩn bị rời đi.
Suốt cả quá trình Giang Tế Xuyên không nói câu nào, chỉ im lặng nhìn cô.
Sự thật thì Ỷ Mộng cũng không trông chờ anh có thể nói ra được những lời gì, chỉ là trong lòng không hiểu sao lại có loại cảm giác thất vọng ập đến, cô cố gắng chớp chớp mắt, đe nén lại giọt nước mắt đang dâng lên ngay trước mắt xuống.
"Tôi đi đây." Cô nói xong câu này, lại chờ thêm vài giây, biết mình không thể chờ đợi được bèn nhấc chân bước đi.
Sải chân này của cô rất dài, chẳng mấy chốc đã đến cửa vào rừng, trong đầu hò hét loạn cào cào, không có dũng khí để quay đầu lại.
Kết quả là bước chân cuối cùng vừa giẫm lên vỉa hè xia măng bên kia đường, thì đã bị một kéo níu cổ tay quay trở lại thật mạnh, đè ở bên hông xe kem, hơi thở người đàn ông phả trên khuôn mặt cô, một nụ hôn nóng bỏng đáp trên môi cô, mãi đến khi cô sắp hít thở khó khăn rốt cuộc mới chịu buông tha.
Giang Tế Xuyên không ngờ rằng, đời này mình thế mà còn có thể diễn được một cảnh phim thần tượng, nhưng nếu còn không hành động thì cô gái kia sẽ trở thành người của kẻ khác.
"Không cho phép em ngủ với nó." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Ỷ Mộng mỉm cười, cười đến mức mắt cũng trở nên đỏ.
Cô đè trán lên trước ngực người đàn ông, nói thì thầm: "Biết rồi."
← Ch. 053 | Ch. 055 → |