Vay nóng Homecredit

Truyện:Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ - Chương 07

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Trọn bộ 57 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Lazada


Anh là người tốt.

Anh không phải người tốt.

Anh là người tốt.

Anh không phải người tốt.

Cả người cô gái mềm nhũn nằm ở trên giường, đầu nghiêng qua một bên kề trên cổ chàng trai. Hơi thở thơm mùi rượu của cô thoang thoảng bên mũi anh. Một người luôn được cho là bình tĩnh, tự tin như anh giờ phút này lại đỏ mặt, tim đập rối loạn trong lồng ngực. Thế mà cái người gây ra họa kia hoàn toàn không hay biết gì, vẫn vùi đầu say sưa ngủ.

Anh là người tốt.

Anh không phải người tốt.

Anh là người tốt.

Anh không phải người tốt.

Hai câu nói đơn giản như vậy, lại như một lời niệm chú ở trong đầu giằng co, giày xéo anh. Sau đó anh thì thầm đối thoại...

'Hãy chiếm lấy cô ấy, mày sẽ không lo sợ bị mất nữa. '

'Không được, làm vậy cô ấy sẽ hận mày đến chết. '

'Hận thì sao chứ? Có hận đi nữa, cô ấy cũng đã thành người của mày rồi. '

'Làm như vậy quá vô liêm sỉ!'

'Hãy bỏ qua đê hèn, làm cô ấy trở thành của mày đi. Sống trên đời này không có chữ 'nếu', cũng không có hối tiếc. '

Hai loại âm thanh đua nhau cấu xé trái tim anh.

Tuy nhiên loại âm thanh tranh đấu ấy đã bị khát vọng che mờ. Trong nháy mắt, trái tim của người trẻ tuổi như có một làn gió xuân nhẹ nhàng lướt qua. Xao động đến bất tận, ngọt ngào đến không ngờ.

Đặc biệt trên người cô có một mùi hương tỏa ra thơm dìu dịu, làm cả thể xác và tinh thần anh khô cháy, khao khát.

"Ưm..."

Vì thời tiết hơi oi bức và vì có chút say rượu, cô nóng nực đưa chân đạp tấm chăn rơi xuống, để lộ ra chiếc quần đùi ngắn ngủn, khiêu gợi. Mặt của cô đỏ hồng lên nhìn rất quyến rũ.

Anh chống tay ngồi dậy, quay sang nhìn một cái, hình ảnh mơ màng của cô đã khắc sâu vào tâm trí anh. Không cưỡng lại được, anh cúi người về phía trước...

Nóng quá! Cô đưa lưỡi liếm nhẹ đôi môi mọng đỏ, khiến nó như phủ thêm một lớp dầu bóng, khiêu gợi tột

Cám dỗ quá, một sự cám dỗ chết người! Chỉ một hành động nho nhỏ như vậy cũng như một ác ma dụ hoặc người ta.

"Dung Hoa đã hôn em như thế nào hả?" Anh dùng ngón tay xoa nhẹ lên đôi môi cô, thì thầm hỏi.

Cô không trả lời.

"Em tức giận lắm, phải không?" Anh lại hỏi tiếp.

Cô hẳn là khó chịu lắm, nếu anh bị người đồng tính hôn, chắc chắn sẽ giết người không cần suy nghĩ.

Bị tác động bởi sự vuốt ve của anh, làm cho cô hơi khó thở. Vì thế đôi môi cô nhẹ nhàng mở ra để nuốt không khí vào, cử chỉ đó lại giống như cô đang âu yếm những ngón tay của anh. Cứ như vậy làm sao anh không động lòng cho được đây?

"Xin lỗi em..." Dù đưa ra lời xin lỗi, nhưng giọng điệu anh tuyệt đối không có hối hận và hổ thẹn.

Anh chuyển động ngón tay, lưu luyến vuốt nhẹ theo viền cong của đôi môi cô.

Nếu sự hy sinh nho nhỏ ấy có thể đổi lấy vài năm an toàn, anh cảm thấy nó rất đáng giá. Anh là một con người ích kỷ như thế!

Tuy nhiên anh nghe nói, cô đã bật khóc khi bị người ta cưỡng đoạt lấy nụ hôn đầu đời của mình.

Chóp mũi của anh cọ nhẹ trên chóp mũi của cô, tựa như một lời yêu thương an ủi, mặt hai người chỉ cách nhau một khe hở nhỏ. Khoảng cách này có thể nối sự thân thiết của họ đến mãi mãi, anh đã muốn làm điều đó từ lâu.

Một giọt mồ hôi theo tóc anh từ từ chảy xuống đôi má trắng nõn, rồi rơi trên cánh môi mọng đỏ của cô. Khiến nó nhìn càng giống như một cánh hoa hồng dính những giọt sương sớm của ban mai.

Giọt mồ hôi ấy đến từ cơ thể anh, mang theo tình yêu, mang theo nhiệt độ nóng bỏng và cả sự khát vọng nồng cháy của anh. Tiêu Đồ nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm lấy giọt sương trên môi cô với sự kiên nhẫn vô vàn.

"Ưm..."

Trên miệng bị vật gì đó ấm áp làm nhột nhạt, cô khó chịu khẽ mở cánh môi, nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, phát ra tiếng ngân nga như mờiúng dịp, lưỡi của anh tiến quân thần tốc, quấn quít giữ lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô.

Hơi thở của anh nóng rực, vỗ về đôi môi cô, làm cô đi vào giấc mơ trên cõi thiên đường.

Cô đang có một giấc mơ hết sức kì lạ, trong mơ người đó hành động một cách kì quái... Cô nhìn không rõ người ấy là ai... Cô chỉ biết người đó hôn cô, càng hôn sâu càng nồng nàn hơn, như muốn trao hết tình yêu của đời mình cho cô.

Người đó có chiếc cằm cương nghị, có cái yết hầu hấp dẫn, còn có một rãnh sâu đi xuống xương quai đòn... Đây là giấc mộng xuân đầu tiên trong cuộc đời cô.

Trong bóng tối, hơi thở của anh bắt đầu dồn dập khó nhọc, bởi vì dục vọng tàn phá mà cũng bởi vì sức khỏe yếu kém của mình.

Ở không gian như mờ như ảo, nhiệt độ hai cơ thể nóng dần lên, quấn quít ôm lấy nhau.

Trái tim anh đập thình thịch, bắt đầu bất ổn. Nhưng anh không quan tâm, ngón tay mảnh mai cố chấp đưa lên cởi bỏ nút áo trước ngực cô.

Ánh mắt anh sâu thăm thẳm như nhìn không thấy đáy.

Dưới ánh trăng, cơ thể dậy thì nảy nở của cô từng chút một đập thẳng vào đôi mắt Tiêu Đồ. Bàn tay anh tự động từ từ đưa lên bầu ngực mềm mại mát lạnh bên trái của cô. Ở đây anh có thể cảm nhận được, phía dưới bàn tay mình cất dấu một trái tim đang đập rộn rã.

Đó là tiếng đập của trái tim khỏe mạnh. Anh hao tổn tâm tư, bày mưu tính kế cũng chỉ mong ôm được trái tim ấy vào lòng.

Sau đó phần mềm mại khác cũng rơi vào đôi môi ấm áp của anh. Anh nhè nhẹ vuốt ve, dịu dàng xoa nắn, cảm thụ sự mát mẻ và từ từ hút nó vào... Động tác mơn man càng lúc càng sâu hơn, môi hôn càng lúc càng nóng bỏng thêm, dồn dập đến độ làm cô ngủ không yên ổn, không thể kìm nén được sự khó chịu mà kiễng cả mũi chân lên.

Toàn bộ căn phòng giờ phút này đều trở nên nặng nề. Cả bầu không khí tràn ngập hơi thở yêu đương, báo hiệu một cơn tình ái cuồng nhiệt như bão sắp xảy ra.

"Nói cho anh biết đi, nếu anh đi rồi, em sẽ nhớ anh, sẽ chờ anh về, đúng không?" Anh cất giọng khàn khàn hỏi.

"..." Là ai nói chuyện với cô vậy?

Trong giấc mơ, cô nghe có tiếng nói trầm ấm như xuyên thấu lớp mây mờ, nhẹ nhàng thốt bên tai cô lời ước hẹn. Giọng nói này rất quen thuộc, có điều cảm xúc bộc lộ như người xa lạ.

"Nếu anh chết đi, mỗi năm em có ra mộ thăm anh không?" Anh lại nghiêm túc hỏi.

Cho dù có chết, anh cũng hy vọng hình bóng mình có thể khắc sâu vào trái tim cô, muốn cô cả đời nhớ đến anh.

"..." Chết ư? Ai sẽ chết chứ?

Giọng nói như bị bao bọc bởi một lớp sương mù dày đặc trong hư vô, cô mơ hồ khẽ rên lên một tiếng nho nhỏ.

Anh không chờ câu trả lời của cô. Cho tới bây giờ anh chỉ tin rằng, phép lạ của số phận là do chính mình sáng tạo nên.

Ngọn lửa tình càng cháy càng nóng, không một tia lưỡng lự, anh rời bàn tay khỏi bầu ngực mềm mại, từ từ đưa xuống vùng bụng nõn nà bằng phẳng, rồi đi đến vùng cấm địa trong chiếc quần đùi rộng thùng thình của cô.

Theo bản năng cô khép hai chân lại, nhưng anh không dứt khoát tách nó ra, chiếc quần đùi cũng theo tay anh mà rơi xuống.

Trung Quốc và Mỹ được ngăn cách bởi một Thái Bình Dương, mọi việc đều ngoài tầm với, biến cố lúc nào cũng có thể xảy đến. Anh vuốt nhẹ ngực mình, nơi đó có một trái tim với nhịp đập yếu ớt. Nếu muốn nó khỏe mạnh, anh nhất định phải ra đi.

Anh thật sự rất lo lắng, rất run sợ xảy ra biến cố. Vì vậy cho dù chữa trị thất bại, cho dù phải chết... cũng mong muốn cô mãi mãi nhớ đến anh.

Mồ hôi cô đổ ra ướt đẫm, hơi thở gấp gáp, muốn tỉnh giấc lại không làm cách nào tỉnh được. Có một cái gì đó như ma quỷ quyến rũ, làm cô mềm người không muốn thoát khỏi. Đó là cái gì nhỉ?

Trong mơ hồ cô vẫn nhìn thấy rõ, có một bàn tay mảnh mai, dịu dàng chạm vào bộ phận nhạy cảm nhất của người con gái, khiến cả người cô lơ lửng như đang đi trên những đám mây.

Khoảng khắc chìm nổi, khát vọng phập phồng quấn lấy cô... Các loại cảm giác này đều kì lạ, chân thật lại như mơ. Đó là bản năng của nhân loại làm người ta hoàn toàn không có cách chống đỡ. Kẻ đang ở trong giấc mơ cũng không mun để nó trôi qua.

Là ai đang tách đôi chân cô ra? Cô không biết tại sao mình muốn đón nhận nó mà không có cử chỉ kháng cự. Cho đến khi có người ôm lấy thắt lưng cô, để vật gì đó cứng rắn nóng hổi chạm vào phía dưới hạ thân, rồi từ từ đẩy nó từng chút một vào cơ thể cô.

Đó chỉ là một động tác ngắn ngủi, nhưng cả 'bầu trời' như đã ở trong cơn 'mưa', rồi tiếp theo những giọt 'mưa' rơi xuống mặt cô. Sau đó 'bầu trời' dùng cố hết sức để đi vào sâu hơn, cảm giác bị xé rách đau nhói làm cô cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một vòng tròn.

Trời đất ơi! Hóa ra giấc mộng xuân của người con gái mới lớn cũng đau nhức đến như vậy! Nếu sớm biết chuyện này, cô không thèm uống rượu!

Anh so với cô còn đau đớn hơn nhiều lần. Thì ra muốn 'cưỡng hiếp' cũng cần có thể lực! Mới chỉ là một động tác đơn giản, mà phía dưới hạ thân và trái tim anh đau đến không thể nào bước tiếp về phía trước.

Anh cố gắng điều hòa khí huyết, nắm chặt tay dùng hết sức để hoàn thành toàn bộ quá trình...

"Hic, hic, hic..." Cô đấu tranh muốn tỉnh giấc, cảm giác trong mơ đau đến muốn khóc, vì nhức nhối mà tay chân cô đánh ầm ập trên người của chàng trai kia.

Cô dùng sức khá mạnh khiến người con trai trong mơ không chịu nổi sự giãy dụa mà thả lỏng cơ thể của cô ra...

Không đau nữa... rất thoải mái. Cô nở nụ cười nhẹ rồi tiếp tục ngủ say.

Ảnh hưởng bởi sự chống cự của cô và bởi vì anh quá kích động, khiến cho hơi thở của anh ngày càng gấp gáp. Trái tim nổi lên cơn đau từng hồi, đau đến muốn tắt thở, anh khổ sở ngã nhoài người nằm bên cạnh cô.

Bệnh tim là một chứng bệnh không chịu nổi sự kích thích, cho dù tâm tình hay hành động đều giống như nhau. Nhưng anh không cam lòng, suýt chút nữa thôi mọi chuyện đã thành công rồi.

Không được! Anh khổ sở nhìn xuống hạ thân, nơi đó chưa được thỏa mãn vẫn còn đang đau nhức dữ dội.

Bác sĩ từng khuyên rằng, nếu anh muốn giữ lấy mạnh sống của mình, phải duy trì trạng thái tình cảm ổn định. Nhưng giờ đây, làm sao anh có thể ổn định tinh thần được? Anh thật sự một chút năng lực của người đàn ông!

Anh mắc kẹt trong bầu không khí tràn ngập quyến rũ của tình dục nhưng sự thật lại tàn nhẫn giẫm nát lòng anh. Hơi thở của anh lúc thì mỏng manh, khi thì nặng nề như sắp đứt...

Dựa theo kinh nghiệm bản thân, có lẽ bệnh của anh lại tái phát nữa rồi.

Giữa giây phút kì diệu nhất của cuộc đời, thì anh phải đón nhận nỗi chua xót tàn khốc nhất.

*****

Sáng sớm của ngày thứ hai, Duy Duy tỉnh rượu, chống tay ngồi dậy. Đầu nhức nhối như búa bổ, phía dưới hạ thân có một cảm giác kì lạ, nhưng may mắn không có đau đớn.

Duy Duy đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm giác cả mặt nóng bừng. Quả thật chỉ là một giấc mơ của những cô gái mới lớn, nhưng để xảy ra giấc mộng xuân đến mức độ này thì làm cho cô xấu hổ chịu không nổi.

Đặc biệt giấc mơ tối qua rõ ràng là hư ảo lại gây ra thách thức ý chí và ham muốn của cô. Chẳng lẽ nó có quan hệ với việc gần đây cô lén lút xem phim cấp ba hay sao?

Á, nhức đầu quá đi thôi! Xem xét kĩ thì giấc mơ tối qua và động tác trong phim người lớn rất giống nhau. Nhưng nhân vật nam chính trong mơ không có đủ sức để đem cô nuốt luôn vào bụng.

Cô cất tiếng cười lớn. Cho rằng có lẽ do hàng ngày mình thường bị người ta bắt nạt, nên nằm mơ mới mong muốn có một chàng trai yếu ớt dễ dàng đá bay đến như vậy.

Cô cúi đầu xuống, phát hiện ra quần áo của mình hơi xốc xếch nhưng những chỗ nhạy cảm đều được che kín. Cô cũng không hoang mang lo sợ chủ nhân căn phòng này xuất hiện. Dù sao ở trong lòng cô, Thỏ Thỏ luôn luôn là người nhà, không phải là người lí tưởng mà cô ao ước.

Lạ thật! Phần giường bên cạnh đã lạnh tanh như không có ai nằm. Thỏ Thỏ đi đâu rồi? Chẳng lẽ tối qua anh đã l máy bay? Không phải sáng nay mới đi sao? Sức khỏe của anh kém, không thể tùy tiện muốn đi là đi! Có rất nhiều chuyện cô không thèm so đo cùng Thỏ Thỏ bởi vì anh có bệnh, cô muốn yêu thương và nâng đỡ tinh thần cho anh.

Đợi chút! Tối hôm qua, chắc không phải là Thỏ Thỏ chứ? Một ý niệm chợt lóe lên, Duy Duy dùng tay vỗ lên đầu mình một cái...

Biến thái! Cô lầm bầm mắng thầm!

Cô còn buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở bước xuống giường, đem giấc mơ còn in đậm đuổi ra khỏi tâm trí. Sau đó cố gắng thanh tỉnh, suy ngẫm cách nào để giải quyết những vấn đề trước mắt. Ví dụ như làm sao để quay về phòng mà không bị mẹ bắt lại mắng cho một trận?

Dù sao cô cũng đã ở tuổi dậy thì, mặc dù sức khỏe của Thỏ Thỏ yếu ớt không đủ lực để gây ra những hậu quả nghiêm trọng nhưng anh vừa là anh trai vừa là người khác phái với cô. Hai người ngủ chung giường thật sự không phù hợp, tất cả là do tối hôm qua cô uống hơi quá chén mà thôi.

Mới đi được vài bước thì cô nhìn thấy một tờ giấy đặt ở trên bàn, trên đó viết:

'Duy Duy! Tối qua Tiêu Đồ phát bệnh khẩn cấp phải đưa qua Mỹ ngay, con đừng lo lắng quá. Mẹ và chú Tiêu đã thu xếp ổn thỏa mọi việc rồi, sẽ quay trở về nhanh chóng thôi. ' Đây là nét chữ của mẹ cô.

Cô kinh ngạc mở tròn hai mắt, Thỏ Thỏ lại phát bệnh? Trời ơi! Tại sao không có ai gọi cô thức dậy vậy?

Grừ! Nhất định là ý kiến của cái tên chết bầm kia rồi! Tên đó mỗi lần phát bệnh đều cẩn thận che mắt không cho cô hay, sợ cô biết thì đem anh ra chế giễu! Nhưng cô thật sự lo lắng cho anh mà...

Khuôn mặt Duy Duy nhăn nhúm lại khó coi cực kì. Không biết điện thoại của mẹ và chú Tiêu có chuyển vùng quốc tế [1] không nhỉ? Có thể liên lạc với họ được không đây? Tình anh em trỗi dậy, cô gấp gáp đến mức như kiến bò trên chảo dầu nóng, nhào vào phòng chuẩn bị lấy điện thoại gọi thì...

"Bíp bíp..." Có tiếng điện thoại từ trong phòng truyền ra.

Tiếng chuông điện thoại à? Không phải, đó là tiếng reo của điện thoại di động! Nhưng điện thoại của ai nhỉ? Củ sao? Anh không mang điện thoại theo? Điều ấy có thể cho biết, lần này bệnh của anh tái phát rất nặng.

Để tránh bị mất liên lạc, cô lay hoay tìm kiếm... Duy Duy không dùng điện thoại. Đơn giản chỉ vì có người nào đó nói rằng, thành tích học tập của cô kém, dùng ba cái đồ công nghệ này chỉ làm cô thêm mất tập trung. Mặc kệ lý do có chính đáng hay không, mẹ cô luôn nghe theo ý kiến của anh. Anh nói gì thì mẹ làm theo cái ấy.

Cho nên tuy cô đã vào trung học, hoàn cảnh gia đình không tệ nhưng đến giờ vẫn chưa có điện thoại để liên lạc. Điều này đôi lúc khiến cô cảm thấy bất tiện vì mất đi rất nhiều mối liên lạc tình cảm với các bạn học.

Lần theo tiếng chuông của điện thoại, cô tìm ra nó ở phía dưới giường. Hóa ra là có tin nhắn gởi đến.

Trên màn hình hiển thị tên người gởi là Triệu Dung Hoa, là bạn học của anh sao? Người này tính tình lập dị, chưa bao giờ thấy anh lui tới thân thiết với bạn học chung trường nào.

Khoan đã! Triệu Dung Hoa? Cái tên này như một luồng sét đánh trúng vào đầu cô, cả người Duy Duy bất động kinh ngạc.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ... Triệu Dung Hoa này là người mà cô quen biết sao? Tò mò và nghi hoặc, cô mở tin nhắn ra kiểm chứng sự thật... Bên trong chỉ có một tin nhắn rất đơn giản:

'Hôm nay em có thể đưa anh ra sân bay được không? Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh, chỉ đứng từ xa nhìn anh thôi. ' Ngôn ngữ trong tin nhắn khiêm tốn như lời cầu xin.

Lời lẽ e ấp giống như của một cô gái vừa biết yêu, đối đãi thận trọng với người mình ngưỡng mộ. Đây là trực giác đầu tiên mách bảo cho Duy Duy biết! Thế nhưng làm sao Thỏ Thỏ lại quen biết với 'nữ King Kong' Triệu Dung Hoa?

Triệu Dung Hoa sợ anh từ chối, nên nhắn thêm một tin khác:

'Em vẫn nghe lời anh dặn, sẽ bảo vệ thật tốt em gái của anh, sẽ không cho cô ấy có cơ hội yêu đương mà chậm trễ việc học hành. ' Cô ta khiêm tốn để đổi lấy một cơ hội cuối cùng.

Chăm sóc tốt cho em gái của anh? Khóe môi của Duy Duy ngậm lại thật chặt.

Điện thoại trong tay reo lên, Duy Duy nhíu mày lại chần chờ trong vài giây rồi quyết định bắt máy. Không đợi choầu dây bên kia nói gì, cô đã đánh phủ đầu, gằn giọng hỏi:

"Bạn học Triệu Dung Hoa, có thể cho tôi xin hỏi một câu không? Thế nào được gọi là yêu đương làm chậm trễ việc học hành?"

Quá biến thái! Quá bệnh hoạn! Chỉ vì sự cô đơn của mình mà muốn làm người khác không hạnh phúc mới được sao? Cô bị con thỏ láu cá kia đùa giỡn đến sắp chết rồi!

oOo

Tại nước Mỹ.

Tiêu Đồ luôn luôn cô đơn. Thời gian đối với anh mà nói không có ý nghĩa gì cả. Suốt ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn... cứ lặp lại như thế, chỉ vì duy trì sự sống mà thôi.

Không khí nơi này thật trong lành thoáng mát, rất thích hợp để anh nghĩ dưỡng nhưng trái tim anh vẫn buồn bã, tê liệt. Bệnh của anh vẫn kéo dài thêm từng ngày.

Trong cơ thể của anh, vị trí lỗ hổng ở trái tim đã lan rộng ra, hơn nữa càng lúc càng tồi tệ hơn. Kiểm tra lâm sàng cho thấy, trái tim đã hình nên một 'rạn san hô' lớn và động mạch đã bị ngăn cách từng tầng. Các khối huyết tranh nhau bám vào màng tim, làm sức khỏe của anh ngày càng yếu dần. Cơ thể đã bị vi khuẩn xâm nhập vào các bộ phận nội tạng khác.

Anh đã ở đây hơn một năm lẻ chín tháng mà sức khỏe vẫn không khôi phục, sắc mặt luôn trắng nhợt như tờ giấy. Cuộc sống của anh đang chờ đợi cái chết đến từng ngày.

Bây giờ đối với anh mà nói, động lực để sống dường như 'tất cả' chỉ có buổi tối thứ bảy cuối tuần. Anh và cô có hẹn cố định vào ngày đó sẽ gặp nhau trên MSN, nếu không gặp sẽ không về.

Hơn một năm trôi qua vẫn như thế, ngoại trừ lúc vừa đến Mỹ hai tháng, Duy Duy vẫn còn giận anh nên không tiếp điện thoại, không trả lời email. Hai người suýt chút nữa thì mất liên lạc, sau đó bọn họ hòa giải và tiếp tục 'tương thân tương ái'.

Một năm qua, cuộc sống của mọi người đều không có gì biến đổi. Sức khỏe anh vẫn yếu ớt như cũ, Duy Duy vẫn chỉ yêu thích những chàng trai có cơ bắp nhưng lại hầu như vô duyên với tình yêu.

Anh luôn tự tin vững chắc rằng, đến một ngày nào đó anh sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ trở thành khẩu vị 'đồ ăn' mà cô

Anh sẽ là người chiến thắng! Cho đến một ngày kia, niềm tin vững chắc ấy hoàn toàn sụp đổ.

"Thỏ Thỏ à! Em đang yêu, em gặp được tình yêu đích thực rồi!" Trên webcam, cô nói với vẻ mặt thật vui sướng.

Cô đang yêu ư? Cô gặp được tình yêu đích thực à?

Mặt của anh trở nên ảm đạm, trái tim anh trỗi lên từng ngọn sóng đau đớn. Bởi vì cô mãi mãi không thể hiểu được, anh đã sớm gặp được 'tình yêu đích thực'. Vì vậy làm sao anh có thể để cho bất kì kẻ nào cướp đi 'tình yêu đích thực' của anh?

"A Thiết ơi! Tới đây chào anh trai của em đi." Cô quay đầu vui sướng gọi bạn trai lại trước webcam, giống như muốn chia xẻ hết những hạnh phúc ngọt ngào với anh ta.

Sau đó một người cao to như con 'Kinh Kong' đang leo trên Empire State Building xuất hiện trước tầm mắt anh... Khẩu vị 'đồ ăn' của cô ngày càng nặng đô!

Con 'King Kong' kia trên thân trần trụi, cơ bắp rắn chắc bóng láng, thân thể thật mạnh mẽ đến nỗi một nắm đấm thôi cũng có thể giết chết một con khủng long bạo chúa. Cho dù anh có hao phí thời gian cả đời, cũng không thể nào 'to bự' đến như thế.

"Anh trai! Em nói cho anh biết nha, cơ ngực của anh ấy có thể kẹp luôn cây bút bi đó. Để em gọi anh ấy biểu diễn cho anh xem nhé." Vẻ mặt cô đơn thuần, vui vẻ huyên thuyên nói chuyện không ngừng.

Trên thân anh ta trần trụi mà còn ở trong khuê phòng của cô? Bọn họ vừa mới làm cái gì trong đó? Nào đâu phải là một sự nghi ngờ vô căn cứ, sự thật trước mắt như một quả cầu tuyết đè nghẹt hơi thở của anh. Anh bắt đầu ho khan, càng lúc cơn ho càng nặng nề thêm cho đến khi cả khuôn mặt đều xanh tím một mảnh.

Trên lưng, trên vai, trên cánh tay đều liên tục run rẩy, đau đớn... Mà màn hình bên kia như đang trả thù anh, vẫn không ngừng vui vẻ biểu diễn trò chơi dùng cơ ngực kẹp lấy cây bút bi.

"Kẹp lấy! Kẹp lấy!" Tiếng vỗ tay trong niềm vui sướng.

'Chu Duy Duy, tôi nhất định, nhất định sẽ không tha cho em!'

Kề cận với cái chết trước mắt vì hít thở không được, trong đầu anh chỉ thì thầm duy nhất một câu nói ấy.

oOo

Đó là năm cô 17 tuổi và anh 20 tuổi.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh nếm trải hương vị của những ngày tháng 'cách xa'.

Thời gian trôi đi càng dài, anh càng nếm đủ vị đắng cay của đau buồn.

Sau đó là hối tiếc... Quả nhiên khi mọi việc nằm ngoài tầm tay, một 'con khỉ đột' đã thừa cơ hội nhảy vào.

Anh liếm vết máu trên môi mình cũng nếm luôn hương vị chua chát của nỗi xót xa.

Đối mặt với cái chết, lần đầu tiên anh hiểu được: Bạn yêu một người, không nhất định người đó sẽ yêu lại bạn. Có lẽ cô ta còn hận không thể giết chết bạn.

Điều quan trọng nhất là: Người bạn yêu không nhất định phải thuộc về mình.

~*~

[1] Dịch vụ roaming.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-57)