← Ch.49 | Ch.51 → |
Đêm hôm đó, ái ân thương tiếc nhẹ nhàng vô bờ.
Ngoài lần đầu mới vào phòng hai người đều quá mức kích động ra, thì trong suốt quá trình Tiêu Đồ rất dịu dàng êm ái. Động tác của anh rất nhẹ, không trêu đùa, không làm người ta khó chịu... Anh cẩn thận mang tới cho cô niềm khoái hoạt.
Toàn bộ hành trình đều nghĩ tới sức khỏe của cô, sợ cô lại sốt tiếp, anh thậm chí không cởi hết đồ cô ra. Dù có chút trở ngại, nhưng Duy Duy cảm thấy đây là sự gắn bó cực hạn cho một lần kết hợp.
Chẳng có thứ khiến người ta khốn khổ và sảng khoái, nhưng có sự yêu thương chở che vô cùng tựa một đôi tình nhân nồng nàn.
Sáng sớm, Duy Duy rón rén bước vào thang máy lên lầu.
"Em đi làm rồi à?"
Vừa vào cửa đã có tiếng nói ôn hòa vang lên, khiến cô hết hồn.
"Em quên mang theo điện thoại, anh từ bệnh viện về nhà chẳng thấy em đâu, đang tìm kiếm em khắp nơi đây." Nói những câu này không phải để trách cứ hoặc làm cô áy náy, mà hy vọng cô hiểu được mọi người ở chung phải nên thông cảm lẫn nhau.
"Em..."
Cô nghĩ rất lâu rồi ngập ngừng nói: "Em... về nhà mẹ, mẹ... mẹ muốn em ngủ lại..."
Lời của cô khiếnTriệuNhân Thành im lặng không nói gì.
"Em... em về phòng trước." Vì chột dạ, Duy Duy chẳng dám đứng lâu.
"Ừ." Anh cũng không nói nhiều.
"Tinh thần em thoải mái hơn rồi, anh rất yên tâm."
Không dám nán lại, sau khi trở về phòng đóng kín cửa, Duy Duy mới lấy tay đè lên trái tim đang nhảy nhót kinh hoàng của mình. Cô cảm thấy tội lỗi chất đầy.
TriệuNhân Thành nói rất đúng, tinh thần cô quả thật rất tốt.
Hôm qua còn phát sốt nhưng suốt một đêm 'vận động' bốc lửa, thì chẳng những cơn sốt đã lui mà toàn thân cũng không hề đau đớn nữa, gân cốt trở nên thư giãn rất nhiều.
Duy Duy nhìn xung quanh bốn phía, ngồi một lát rồi đứng dậy. Cô mở tủ, bắt đầu sửa soạn quần áo cho mình.
Tuy trên danh nghĩa cô vàTriệuNhân Thành là vợ chồng sắp cưới, nhưng có vô vàn yếu tố cần xem xét lại. Mặc dù cô không muốn sống bên cạnh Thỏ Thỏ, nhưng nếu tiếp tục sống vớiTriệuNhân Thành cô cũng cảm thấy quá gượng ép.
Đang thu dọn thì điện thoại để trên bàn reo lên.
"Duy Duy à, Nhân Thành tìm con cả đêm, con đi đâu vậy?" Vừa bắt máy, mẹ đã hỏi dồn.
Duy Duy sợ run rẩy, trong tích tắc mồ hôi chảy thành dòng lạnh toát. Ban nãy cô nói dối trắng trợn, TriệuNhân Thành đã biết, nhưng để tránh xấu hổ anh không vạch trần mà thôi? Anh là người đàn ông tốt, cô tin tưởng tương lai họ thật sự có thể nuôi dưỡng được cảm tình.
Tuy nhiên cô đành phải bày ra một cớ lừa luôn cả mẹ. Dù đánh chết cô cũng chẳng dám khai với người khác, đêm qua mình lên giường với Thỏ Thỏ.
Vốn dĩ mẹ không nghĩ sâu xa, chỉ dạy bảo:
"Duy Duy à, công việc của Nhân Thành bề bộn, con nên thông cảm cho nó. Đừng động tí là nổi cái tính tiểu thư lên nhé." Có đôi khi bà cảm thấy con gái đã bị Tiêu Đồ cưng chiều quá mức thành hư.
Cô không phải nổi tính tiểu thư, mà là... Cô biết làm cách nào để đối mặt với mớ rắc rối này đây? Nhưng có một số việc chẳng thể kéo dài, đúng không?
Mẹ vừa cúp điện thoại xong, thì có tiếng tin nhắn truyền tới.
"Một, hai, ba... sáu, bảy... Báo cáo với kẻ dâm đãng nhà chúng ta, trên người anh bây giờ có bảy dấu hồng hồng đỏ đỏ."
Vừa đọc nội dung Duy Duy đã biết của ai gởi, mặt cô đỏ bừng như gấc. Anh mới là dâm đãng ấy!
"Lúc vào cửa anh đã công kích, cắn em một cái rồi." Cô trả lời liền.
Hơn nữa vị trí anh cắn trên ngực rất mờ ám, nếu cô mặc áo hở cổ một chút nhất định sẽ bị bại lộ. Cho nên anh rất là xảo quyệt. Nhưng thật lạ kì, biết rõ ràng anh cố ý mà cô chẳng có chút phiền não, ngược lại còn thấy ngọt ngào.
ChuDuy Duy à, mày trăm ngàn lần đừng rơi vào bẫy tình! Dù bây giờ mày và Thỏ Thỏ có cái gì đi nữa, cũng chỉ là một trò chơi tình ái mà thôi!
"Thế sao? Hóa ra anh đói khát như vậy? Em có bị thương nặng hay muốn anh xoa bóp không?" Anh biết rõ còn cố hỏi.
"Khỏi cần xoa xiếc gì hết, anh bồi thường cho em một cái bánh sinh nhật đi!" Cô đưa ra yêu cầu.
Hai tuần nữa là đến sinh nhật cô và cô muốn được bên cạnh anh. Đây coi như lần đầu tiên cô đưa ra lời mời.
"Ồ, có bánh sinh nhật mà còn có anh nữa!" Anh sảng khoái nói.
"Em nói sẽ muốn anh sao?" Duy Duy trả lời liền.
"Có một hộp quà to, cũng không cần?" Chỉ vài giây sau, anh đã gởi tin mới.
"Không cần!" Duy Duy lạnh nhạt từ chối.
"Trong hộp đó anh mặc một bộ như cậu chủ trẻ lái máy bay, cũng không cần sao?" Lúc đó sức khỏe của cô đã hồi phục nhiều rồi.
Vừa đọc được tin nhắn ấy, Duy Duy ngây dại.
Thỏ Thỏ mặc đồ như cậu chủ trẻ lái máy bay? Nếu dùng cái thần thái của anh thì cô sẽ hỏi: 'Thưa cô, cô cần dùng nước uống gì ạ?'
Trong đầu hiện lên đủ thứ linh tinh, làm cô thiếu điều cười sặc sụa.
"Em... không thèm..." Từ chối thật khó khăn.
Cô rất muốn nhìn...
"Trong cái hộp ấy, anh mặc bộ đồ cậu chủ trẻ lái máy bay, và khoác cả bộ phi công nữa, cho em xé bộ cậu chủ trẻ trước, rồi bắt nạt tên phi công sau?" Món quà sinh nhật lớn và khẩu vị nặng như vậy, chắc thích nhỉ?
"..." Thật thiếu đạo đức!
Cô nhắn lại bằng một dãy dấu chấm, lời anh nói cứ ghim trong đầu:
"Có trường phái nào nói làm tình là thiếu đạo đức? Nho giáo hay đạo giáo? Chẳng phải tình dục là điều tự nhiên sao? Anh muốn đem mình cho em thay đổi khẩu vị cũng phạm pháp hả?"
"..." Đừng nói nữa!
"Nếu không thích sự sắp xếp này, thì anh tự đặt mình trong hộp, mặc bộ đồ cậu chủ, lại mặc luôn đồng phục phi công, sau đó bao luôn một khoang máy bay, chúng ta làm ở trong đó, hài lòng chưa?" Để thực hiện nó, anh tốn rất nhiều tiền.
Duy Duy thấy mình sắp chảy máu mũi. Đáng ghét! Cô vốn dĩ đã từng phản đối các đồng nghiệp có tư tưởng tình dục như vậy!
"Em mang theo bộ đồng phục tiếp viên hàng không, anh mặc áo blouse trắng là được rồi!" Gởi xong tin nhắn, Duy Duy ném điện thoại qua một bên rồi dùng tay che kín mặt.
Hai người chỉ chơi đùa thôi! Không được rơi vào bẫy tình!
Một hồi lâu, cô mới tỉnh táo lại. Có lẽ, bây giờ cô nên nói rõ vớiTriệuNhân Thành! Dù Thỏ Thỏ muốn làmTâyMôn Khánh, cô cũng không tình nguyện làm Phan Kim Liên. Bác sĩ Triệu là người đàn ông tốt, cô không muốn tổn thương anh.
*****
Duy Duy mở cửa, thấy Triệu Nhân Thành đang cầm chìa khóa trong tay.
"Có việc tìm anh hả?" Anh dừng bước, dịu dàng nhìn cô.
Duy Duy mất tự nhiên nói:
"À, cũng có chút việc..." Cô cảm thấy khó mở miệng.
"Bây giờ anh đi thăm Tiểu Vũ." Có vẻ anh không muốn nghe.
Đi thăm Tiểu Vũ?
"Chúng ta đi cùng nhé? Vừa đi vừa tán gẫu." Duy Duy chủ động nói.
Triệu Nhân Thành nghĩ để một người mới hết sốt ở trong nhà cũng hơi bất an.
"Được." Anh gật đầu.
Suốt dọc đường đi, anh chỉ tập trung lái xe. Anh làm chuyện gì cũng đều trong im lặng. Vì thế cô mới thích anh, nhưng bây giờ cô không biết nên bắt đầu từ đâu. Duy Duy có cảm giác anh biết cô muốn nói gì, nhưng vẫn im lìm như mọi ngày.
Giờ đang là mùa xuân mà Duy Duy thấy trong xe thật oi bức, cô mở cửa sổ vươn tay ra ngoài, cảm thụ làn gió thổi qua. Cô bỗng nhớ đến chiếc Porsche màu đen lạnh lùng dừng dưới lầu nhà mình.
Hai người ngồi trong xe, không nói lời nào thật như hai quả dưa hấu buồn chán. Cô nhấn nút, mở nhạc.
Khó tìm được một người tri kỉ cùng mình hàn huyên.
Nhất là khi đọc thấy rất nhiều điều phản bội.
Luôn bất an, nhưng đành phải mạnh mẽ.
Ai là người giết chết sự lãng mạn của tôi.
Khó có thể yêu hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Trở nên thực tế, có lẽ tốt, có lẽ xấu... mỗi bên một nửa.
...
Sau những tình yêu mơ ước, tha thiết đắm say không bằng bình tĩnh.
Hạnh phúc không dễ dàng có, mới khiến người ta mê muội kiếm tìm.
...
Cô như chìm vào cơn mê. Tht sự đúng vậy: Khó tìm được một người tri kỉ cùng mình hàn huyên. Khó có thể yêu hoàn toàn không cần suy nghĩ.
Người còn sống, những nỗi dằn vặt luôn tồn tại rất nhiều.
Thấy cô im lặng, Triệu Nhân Thành quay đầu nhìn cô cười nhẹ.
"Bài nhạc rất êm tai, lần trước em nói thích Hoàng Tiểu Hổ hát phải không?" Anh ghi nhớ trong lòng.
Duy Duy tiếp tục ngẩn ngơ. Đúng thế, cô từng nói qua.
Người đàn ông trước mặt thật kiên cường, dường như chẳng việc gì có thể phiền nhiễu đến anh ta. Khi anh ta cười, cúi đầu nhìn bạn, ánh mắt thật dịu dàng, anh ta ghi nhớ các sở thích của bạn, nhưng bạn chẳng bao giờ vào được tim anh ta.
Thỉnh thoảng cô tò mò muốn biết, trái tim của người đàn ông như anh có khi nào gợn sóng với cô không? Lúc tâm trạng bất an cũng đối xử đều đều như vậy? Hoặc có lẽ anh chẳng thèm để ý đến sự tồn tại của cô? Trái lại, cô dễ dàng khuấy động trước tình cảm, nhưng cũng mau chóng lạnh nhạt.
Cô đang cố sắp xếp các câu nói cho gọn gàng, quan sát thấy sự yên lặng của anh, khiến cô vô cùng bối rối.
"Em có việc muốn nói với anh..." Duy Duy ổn định tinh thần, lấy hết can đảm bắt đầu câu chuyện.
"Duy Duy à! Em đừng nói hết, nghe anh nói trước được không?" Anh nhẹ nhàng ngắt lời.
Anh quay sang nhìn cô bằng gương mặt hiền hòa, làm tim Duy Duy bất giác chậm đi mấy nhịp.
"Em còn bảy lần xạ trị nữa, chờ khi em xạ trị xong, chúng ta kết hôn đi." Anh nói êm ái.
"Đại khái khoảng sáu tháng cuối năm, đến lễ quốc khánh nhé?"
Duy Duy hoảng sợ, không ngờ mình lại được cầu hôn.
"Vốn dĩ anh không thích em mà!" Duy Duy vội vã nói.
"Anh đâu có thích em, miễn cưỡng làm chi?"
Cô chuẩn bị nói chia tay với anh, sao sự việc bỗng đi ngược lại thế?
Anh suy nghĩ thật lâu, vì bất ngờ trước câu trả lời của cô.
"Duy Duy à, anh có tình cảm với em mà."
Duy Duy ngơ ngác, cái này so với bị cầu hôn càng khiến cô cảm thấy kinh ngạc hơn.
"Hôm đi gặp mặt người lớn giữa hai nhà, anh nhớ em mặc bộ váy tơ tằm... nhìn rất đẹp." Có thể cảm giác ấy không phải là yêu, nhưng giây phút đó làm anh xao xuyến.
Cả người Duy Duy đều ngốc nghếch. Tuy biết ngày đó anh sửng sốt, ánh mắt có biến đổi, nhưng biểu hiện vẫn bình thường, rồi cô cũng gạt qua.
"Thật ra, anh không thích các cô gái xinh đẹp." Anh cười nhẹ.
"Tuy nhiên, sau khi bác sĩ Tiêu sắp đặt lừa em đi... Anh hơi căng thẳng và mất thoải mái."
Aaaaaaaaaaaa.
"Lúc trước anh đưa em về nhà, thấy hai người vội vã phất tay chạy đi... Giây phút đó anh tự hỏi, có nên đặt tình cảm của mình vào đó?" Không phải chỉ phụ nữ mới sợ tổn thương, mà đàn ông cũng vậy.
Trực giác mách bảo cho anh biết, bác sĩ Tiêu sẽ chẳng từ bỏ, mà cô và anh ta có sự mờ ám khó giải thích.
"Rồi trước đêm đã xảy ra một việc..." Có những chuyện anh không muốn nói, nhưng bắt buộc phải nói.
Anh cúi đầu im lặng hơn mười giây, mới tiếp tục.
"Hôm đính hôn Tiểu Vũ phát bệnh là thật, và anh đột nhiên do dự muốn cùng em kết hôn hay không cũng là thật." Anh nói thẳng thắn. Vì trước đó một ngày mới biết rõ chân tướng, làm anh mất hết niềm tin với cuộc hôn nhân kế tiếp.
Vì vậy hôm ấy anh thật sự cố tình tắt máy!
Rốt cuộc đẩy được đám mây mù, chiếm được đáp án cô hằng chờ mong. Nhưng lòng Duy Duy không một chút thoải mái vui vẻ.
"Nhưng anh không gạt em, sau đó anh có tới." Gặp em trai anh nói rằng, cô và gia đình vẫn còn sốt ruột ở buổi lễ.
Anh đồng ý tới, đồng nghĩa với việc đánh cuộc một lần, tình nguyện tin tưởng thêm một lần.
"Có thể em thấy anh chưa đủ yêu em, nhưng anh muốn tìm chính là một người không gây cho anh đau đớn, không cần yêu đương tha thiết, hai người yên lặng sống hết cả cuộc đời." Có yêu, có hận qua nên trái tim đã khô cạn, bây giờ anh chỉ tìm một người bạn thôi.
Duy Duy giật mình. Anh đi tìm một nửa, nhưng không phải tình yêu tha thiết, không phải ngọt ngào đắm say.
Có lẽ trong tương lai cuộc sống rất yên ổn, nhưng là hai kẻ 'đồng sàng dị mộng'. Đây là điều cô mong chờ ư? Đây là thứ cô theo đuổi à? Rõ ràng cô không muốn, nhưng sao lồng ngực lại đau xót?
"Em..."
"Đừng vội ra quyết định, cứ suy nghĩ kĩ đi." Anh lại ngắt lời cô.
"Nếu câu trả lời của em là có thể, vậy chúng ta sẽ định ngày kết hôn. Em phải nói rõ với bác sĩ Tiêu, đừng vướng víu nhau nữa, được không?"
Xe vừa đúng lúc đến bệnh viện. Vì vậy, Duy Duy cũng chưa kịp nói gì.
Trước tiên là đi thăm Tiểu Vũ, thật ra cô rất thích cô bé đó. Tuy cô bé đã cắt hỏng đầu tóc vì ghét cô, nhưng bây giờ cô cũng thích nghi với kiểu tóc mới rồi. Hơn nữa thỉnh thoảng còn an ủi mình, tốt thôi... Dù sao sau vài lần xạ trị, tóc cô cũng phải cắt bỏ và cầnóc giả.
"Có thể do cảm xúc bất ổn, nên hiệu quả điều trị của bệnh nhân rất kém. Bây giờ đã xảy ra hiện tượng suy gan rồi. Nếu có người hiến gan, chúng ta cần phẫu thuật sớm."
Trong phòng bệnh, vị bác sĩ trưởng khoa vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Nhân Thành, liền lập tức chào hỏi ngay.
"Anh Triệu, anh đến văn phòng tôi bàn bạc về chuyện người hiến gan."
Sắc mặt Triệu Nhân Thành bỗng trở nên nặng nề. Anh biết chắc chắn người đó lại xảy ra vấn đề. Đây không phải lần đầu.
Trên giường bệnh, nhìn thấy chú bác sĩ đưa cha mình đi, mặt mày Tiểu Vũ bất giác tái nhợt, gầy yếu khiếp người.
Duy Duy ngồi trên đầu giường, dịu dàng hỏi:
"Tiểu Vũ, em có đau không?" Nghe y tá nói, bây giờ cả lúc ngủ Tiểu Vũ cũng khổ sở không yên.
Họ là hai kẻ cùng mang bệnh, lúc này cả người cô cũng đều đau nhức.
Tiểu Vũ cúi đầu im lặng.
"Tiểu Vũ à, em đừng thù địch với chị nữa." Duy Duy thở dài.
Ai dè, chỉ một câu đã làm Tiểu Vũ hoảng sợ mở to hai mắt, vội vàng ngẩng đầu, lắp bắp nói:
"Chị ơi, chị ơi... Không, không... Mẹ, mẹ... con, con làm sao đối với mẹ có ý thù địch được? Tiểu Vũ sẽ thật ngoan!"
Khóe mắt Duy Duy co rút lại. Hai chữ 'mẹ ơi' Tiểu Vũ gọi quá gian nan, cô nghe rất mất tự nhiên. Nhưng Tiểu Vũ bị sao vậy? Cô chỉ nói một câu, thế mà cô bé đã muốn khóc. Hơn nữa trong ánh mắt nó có thể nhìn thấy rất nhiều nỗi hoang mang buồn bã.
"Chị... mẹ... mẹ, mẹ cùng cha kết hôn rồi, đừng bỏ Tiểu Vũ được không?" Tiểu Vũ nắm chặt tay áo cô, căng thẳng hỏi.
"Tiểu Vũ phải làm gì đây? Mẹ bỏ con rồi, mẹ nói nếu cha không cần, thì đem con bỏ vào cô nhi viện..."
Bé lo sợ cha có gia đình mới rồi sẽ vứt b
"Cha em làm sao có thể vứt bỏ em?" Duy Duy kinh ngạc.
Có phải khi trẻ con mang bệnh sẽ rất nhạy cảm? Nhưng vợ cũ của anh nói cái thứ khốn kiếp gì thế? Vì muốn giữ chồng mà dọa một đứa bé như vậy sao? Cô tin tưởng, bác sĩ Triệu thà rằng mất hết mọi người đàn bà nào trên đời, cũng sẽ lựa chọn con gái của mình!
"Nhưng... nhưng các chú bác sĩ và các chị y tá nói, em không phải là con ruột của cha.... Cha cũng biết rồi... Cha muốn ba ruột em phải hiến gan, nên hôm đính hôn với chị bọn họ đã tranh cãi dữ dội... Cha còn đánh người nữa, cha nói sẽ làm ba ruột em có trách nhiệm... phải... phải nuôi dưỡng em..." Vì quá kích động, lúc ấy bé ngất xỉu.
Con nít thường không biết nói dối, nhưng khi nghe xong, đầu óc Duy Duy đều tê dại.
Không phải cha ruột.... cha cũng biết? Để ba ruột phải có trách nhiệm nuôi dưỡng Tiểu Vũ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Tiểu Vũ, đừng khóc... Chị, chị đi tìm cha em!" Nói xong, Duy Duy chạy ra khỏi phòng.
Từ nhỏ tới lớn, cô chẳng thích nghe bí mật của ai hết. Vì cô biết bí mật của mẹ, nên cha thầm oán trách cô không khai báo. Đến khi cha chết, lòng cô luôn hối hận ám ảnh.
Năm đó tìm về bái lạy cha, cô cảm thấy dưới suối vàng mình không còn mặt mũi để gặp ông.
Bây giờ cô cũng không muốn biết bí mật của người khác, phớt lờ luôn việc Thỏ Thỏ thực lòng yêu cô. Bởi vì cô không muốn sống với anh.
Cô càng muốn chạy trốn bí mật đáy lòng mình, nhưng bí mật của Triệu Nhân Thành...
"Anh Triệu, lần trước anh đã liên hệ với anh Trương rồi, nhưng hôm nay chúng tôi hẹn anh ta tới lấy sinh thiết làm kiểm tra lần cuối thì anh ta bỗng dưng nói không giúp." Tiếng vị bác sĩ vang lên.
"Anh Triệu à! Tôi biết tâm trạng anh rất khổ sở, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, nếu anh hy vọng con mình còn sống thì vẫn nên khẩn cầu đối phương một chút, được không? Nếu anh bỏ mặc, thì thật sự chẳng còn ai để cứu mạng nó cả."
Cô chạy tốc hành đến cửa văn phòng, lại kịp lúc nghe được câu chuyện như trên. Chẳng lẽ anh thật sự không cần Rốt cuộc là gì đây?
← Ch. 49 | Ch. 51 → |