Truyện:Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ - Chương 47

Sự Nham Hiểm Của Tiêu Đồ
Trọn bộ 57 chương
Chương 47
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mũi tiêm đâm từng chút từng chút vào cơ thể cô, khiến các tế bào bình thường và bị ưng thư như miếng ngọc bích bị vỡ, nhào lộn không ngừng làm cô nôn mửa liên tục.

"Duy Duy à, đau không con? Đau không?" Mẹ vừa chăm sóc vừa sốt ruột hỏi.

Hi Hi cũng xin phép nghỉ học, nắm chặt lấy tay cô.

"Ựa." Cô nôn đến chảy nước mắt.

Khốn khổ, thật khốn khổ quá.

Cô ngước mắt lên, trong phòng bệnh còn có một vóc dáng mảnh khảnh vẫn im lặng tựa vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Trái tim Duy Duy căng thẳng. Nhớ tới việc tối qua dưới ánh trăng... bên trong xe, hai người quấn quít lấy nhau làm mặt cô đỏ rần lên.

Ân ái xong, họ quả thật đã nằm trong xe ngắm sao.

Cô ngồi trên đùi anh, một bộ phận cơ thể anh vẫn chôn sâu trong cô, chậm rãi cọ sát. Đêm qua họ làm tới mấy lần, làm đến mỏi mòn sức lực.

Sao họ có thể phù hợp đến vậy? Hoàn toàn như con sói gặp cừu non. Dĩ nhiên trong suốt quá trình, cô có vẻ giống sói hơn. Thỏ Thỏ đã phân tích, cô sợ mất đi những điều tốt đẹp nhất, nên cố sức tiêu xài phung phí.

Bây giờ cô cũng tưởng tượng giống tối qua, nép đầu vào ngực anh đòi lấy sự ấm áp. Nhưng không được vì có mẹ và Hi Hi ở đây. Quan trọng hơn là họ chẳng thể công khai tình cảm ngoài ánh sáng.

"Ựa." Cô che miệng, sau một cơn cuồn cuộn lại làm cô bắt đầu nôn thốc tháo.

"Bác sĩ Triệu, bệnh nhân Chu Duy Duy ở bên trong, anh có cần thăm nom chút không?"

"Vâng, cảm ơn."

Ngoài cửa mơ hồ truyền tới mẫu đối thoại, người hỏi thật cẩn thận, mà người trả lời thật do dự. Rồi sau đó tiếng bước chân trầm ổn càng đến gần.

Trái tim Duy Duy Duy từ từ đập chậm lại. Hóa ra, cô không phải hoàn toàn vô cảm.

Từ bữa tiệc đính hôn tới nay, không riêng gì gia đình họ Triệu mà cả Triệu Nhân Thành cũng gọi điện cho cô rất nhiều lần, nhưng cô hoàn toàn không nghe máy. Chú rể biến mất trong buổi đính hôn, đối với cô mà nói chẳng cần phải nhắc lại cơn ác mộng đó.

"Em có khỏe không?" Triệu Nhân Thành mặc áo blouse trắng bước tới trước mặt cô.

Duy Duy lạnh lùng ngoảnh mặt, nhìn chằm chằm vào mũi tiêm, không nói một tiếng nào. Cô ghét nhất kiểu 'mèo khóc chuột' giả từ bi. Nếu có thể làm một chú rể chạy trốn được, thì vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt cô nữa!

"Duy Duy, Nhân Thành hỏi con kìa!" Mẹ bất ngờ trách cứ cô.

Cô khó tin nheo mắt.

"Nhân Thành à, Duy Duy nhà bác đang bệnh nên tính tình mới quái đản như vậy, thật xin lỗi cháu." Mẹ còn cất lời xin lỗi.

Duy Duy muốn hộc máu. Cô bị vứt bỏ, sao lại biến thành thiếu nợ người ta? Thậm chí cả con bé Hi Hi cũng nháy mắt ra dấu với cô? Bây giờ rốt cuộc là sao đây?

Mắt Tiêu Đồ nheo lại lạnh lẽo kh thấy cảnh này, thật khó khăn anh mới kiềm chế được mình đừng nhúng tay vào. Dẫu sao hiện giờ anh cũng chưa có vị trí nào, chẳng qua anh chỉ là bạn tình của cô mà thôi. Hai người không hứa hẹn, ngay cả yêu đương bình thường cũng không phải. Nếu anh thiếu kiên nhẫn ra tay can thiệp, ngược lại sẽ phản tác dụng.

"Em ở lại đây một đêm nay, ngày mai có thể xuất viện rồi." Triệu Nhân Thành cũng không giận, ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng dặn dò.

"Xin hỏi bác sĩ Triệu, bây giờ anh dùng thân phận nào để nói những lời này?" Người đầu tiên phá vỡ im lặng, cất giọng kém cỏi chính là Duy Duy.

Cô tức giận, nhưng vì sao anh có thể xem như chẳng xảy ra việc gì?

"Duy Duy, sao con ăn nói với chồng chưa cưới của mình kiểu đó? Hỗn hào quá!" Vì hạnh phúc của con gái mai sau, mẹ nghiêm mặt phê bình.

Chồng chưa cưới?

Hi Hi gật mạnh đầu, còn mắt Tiêu Đồ càng u ám hơn.

"Con, con và anh ta..." Có thể là vợ chồng sắp cưới sao? Bọn họ coi như đã đính hôn rồi ư?

"Các con đã ra mắt gia đình hai họ rồi, bất kể ngày đó xảy ra việc gì thì danh phận hai đứa cũng đã xác định!" Mẹ nghiêm trang nói.

Duy Duy suýt nữa ngã quỵ. Sao có chuyện chẳng phân rõ trắng đen thế này?

Triệu Nhân Thành im lặng.

Tiêu Đồ nắm chặt tay khoảng mười giây mới lấy lại tỉnh táo, khóe môi dương cao, cười nhẹ chậm rãi nói bâng quơ.

"Đính hôn thiếu nhân vật chính, thì cứ coi như hai bên gia đình gặp mặt xã giao thôi, chuyện nhỏ mà."

"Đúng vậy!" Duy Duy vội vàng gật đầu theo.

Nói rất chí lý, rất chí lý! Cô không có cách nào để tha thứ cho Triệu Nhân Thành!

"Chị à!" Nhưng bây giờ ngay cả Hi Hi đều thấy cô quá đáng.

"Các người rốt cuộc bị sao vậy?" Duy Duy nhịn hết nổi

Không giúp cô thì thôi, mắc gì mọi người đều đứng về phía Triệu Nhân Thành?

"Chị! Hôm ấy bác sĩ Triệu đến muộn, nhưng chị mới là cô dâu bỏ trốn mà!" Hi Hi hét lên chân tướng.

Hơn nữa theo lời người họ hàng lén lút mách lẻo, thì chị gái cô bỏ chạy theo một tên gian phu nào đó!

Duy Duy kinh ngạc, động tác chậm chạp, thật chậm chạp nhìn về phía gương mặt cương nghị của Triệu Nhân Thành.

"Anh... anh chỉ đến muộn thôi?" Không phải vứt bỏ cô?

Triệu Nhân Thành chần chờ một lúc, không lắc mà cũng chẳng gật đầu.

"Hôm đó bệnh con gái bác sĩ Triệu chuyển xấu, nên cậu ấy không kịp đến tiệc đính hôn!" Mẹ lại nói ra chân tướng một lần nữa.

Mặc dù rất phiền lòng nhưng với tư cách của trưởng bối, loại tình huống này có thể được tha thứ.

"Sau khi bệnh tình Tiểu Vũ ổn định, cậu ấy đi tới nhưng con đã chạy mất rồi. Chúng ta đã gọi điện thoại cho con rất nhiều lần, thế mà con có bắt máy đâu?" Con gái đang mang bệnh, sợ nói nhiều sẽ gây kích động ảnh hưởng tới sức khỏe, nên mọi người đều tránh nhắc đến những lời khó chịu.

'Người bị hại' chân chính quả thật làm người ta chẳng lọt mắt, phải không?

"Tiểu Vũ bị sao vậy?" Duy Duy cau mày hỏi.

"Bệnh của nó rất xấu, cần ghép gan." Rốt cuộc Triệu Nhân Thành trả lời.

Ghép gan? Sao đột ngột quá? Duy Duy sửng sốt.

"Vậy bây giờ làm sao?" Cô đang trong giai đoạn xạ trị.

"Đừng lo, anh đã tìm thấy người hiến gan thích hợp rồi." Triệu Nhân Thành cười nhẹ, bình thản trả lời.

Tuy nhiên Duy Duy cảm thấy gương mặt tươi cười kia thật gượng ép, dường như chất chứa rất sâu nỗi đau xót.

"Ngày mai em xuất viện muốn trở về nhà của anh không?" Triệu Nhân Thành thành khẩn hỏi.

Duy Duy chẳng biết trả lời ra sao. Cớ gì kịch bản lại bỗng dưng biến đổi như vậy? Cô cảm thấy kì lạ nhưng chẳng biết kì lạ chỗ nào? Tối đó vì Tiểu Vũ phát bệnh, nên anh mới mất tích? Không phải vì vợ cũ anh nói câu gì đó, khiến anh dao động?

Một cơn hỗn loạn, quá mức hỗn loạn ập vào, khiến đầu óc Duy Duy như bị bắn tỉa.

"Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, không cần anh lo." Tiêu Đồ ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng.

"Anh trai." Hi Hi vội vàng kéo ống tay áo anh mình, nghiêm túc nói.

"Thà hủy đi mười ngôi chùa, cũng đừng hủy hoại một cuộc hôn nhân."

Hi Hi vô cùng hoài nghi, tên gian phu tối đó chính là người anh trai thân yêu của cô. Bởi vì hôm ấy anh trai cũng mất tích. Thật là... thiếu đạo đức!

Thật ra Hi Hi rất mâu thuẫn, cô cảm thấy bác sĩ Triêu cũng tốt. Nhưng trong tâm tư vẫn hy vọng anh trai mình chiến thắng, thế nên cô chỉ có thể yên lặng chờ xem náo nhiệt.

Hay cho câu 'thà hủy đi mười ngôi chùa, cũng đừng hủy hoại một cuộc hôn nhân'!

Tiêu Đồ nhìn Duy Duy chằm chằm, hy vọng sự biểu hiện của cô. Nhưng buồn thay, Duy Duy chỉ giật mình và dao động.

Nếu... nếu chuyện hôm đó đúng như thế, thì việc cô say xỉn và lên giường với Thỏ Thỏ có phải nên bị thiên lôi đánh chết không?

*****

Ngày xuất viện.

"Duy Duy, lên xe đi." Tới đón cô có rất nhiều người, không chỉ có bà Triệu mà còn có cả Triệu Nhân Thành vừa tanThấy bà Triệu vẫy tay về phía mình, da đầu của Duy Duy chợt run rẩy.

"Ha ha mẹ à! Con sẽ về nhà, ở nhà mình được tự do hơn." Duy Duy rất nhạy cảm phát hiện ra, phía sau lầu hai có một người lạnh lùng đứng gần cửa sổ văn phòng theo dõi cảnh tình này.

Anh đang chờ sự lựa chọn của cô. Ánh nhìn lạnh lẽo sắc bén ấy làm lưng cô tê buốt như đóng băng, khiến cô muốn bỏ chạy mất dạng.

Ngày đó anh cũng hỏi: 'Heo con, em có muốn đến nhà anh không?' Nhưng nếu chuyển đến nhà anh, thì chẳng phải công khai mối quan hệ vô cùng mờ ám của họ với mọi người sao?

"Con mà dám giao xác cho một đứa thiếu hiểu biết như Hi Hi chăm sóc hả? Quên chuyện đó đi!" Mẹ không biết gì, dĩ nhiên vừa nghe đã từ chối ngay.

Không phải Hi Hi chăm sóc cô! Thỏ Thỏ đã nói rồi, nếu cô dọn về nhà thì anh cũng lấy vài bộ đồ chuyển qua đó, tự tay lo cho cô. Nhưng mấy lời này Duy Duy chẳng dám nói với mẹ, sợ bà nhìn ra mình và Thỏ Thỏ có ẩn tình.

"Nếu không thì con đến ở nhà của mẹ nhé." Cõi lòng Duy Duy đầy hoài mong.

Tuy nhiên khi bắt gặp ánh mắt khó xử của bà, Duy Duy đã biết mình lỡ lời. Mẹ có cuộc sống riêng của mẹ, cô không còn là đứa bé lên ba nữa, nếu sống chung một nhà với cha kế thì rất bất tiện.

Cô chưa kịp nói thêm gì thì bà Triệu đã xuống xe, thân thiết cầm tay cô thực hiện chiêu cướp người.

"Duy Duy à, đến nhà của Nhân Thành đi, quần áo của con còn ở đó mà, rất thuận tiện."

Lần này nhất định phải làm cho con trai tranh thủ lấy điểm, đem con dâu ngoan của bà giữ chặt lấy.

Điều này... Duy Duy chẳng biết nên làm sao, yên lặng nhìn qua Triệu Nhân Thành đang ngồi trong xe nở nụ cười hiền hòa với mình. Nụ cười ấy ấm áp như một ma lực, nó đã từng rất thu hút cô.

"Duy Duy, chúng ta đi thôi. Mẹ đưa con đi ăn đồ ngon bồi bổ cơ thể!" Thấy cô tỏ vẻ hoảng hốt, bà Triệu nhanh chóng thừa cơ hội nhét Duy Duy vào xe, rồi đổi luôn cách xưng hô của mình.

Ngồi trong xe được mọi người ân cần hỏi han, nhưng Duy Duy theo bản năng ngửa đầu nhìn về phía cửa sổ tầng hai. một tiếng 'ầm' vang lên, cánh cửa chớp choáng bị đóng lại một cách não nề.

Khép lại một gương mặt trầm lặng u ám, khép lại những sung sướng rạng rỡ. Họ có là gì đâu? Chỉ là đôi bạn tình, một thứ tình cảm có thể từ bỏ mà chẳng mang chút gánh nặng.

Cuối cùng, Duy Duy vẫn đi theo bác sĩ Triệu về nhà. Lúc ấy vì chia tay đột ngột, nên thậm chí cô chưa đến nhà Triệu Nhân Thành thu dọn hành lí. Bây giờ có rất nhiều quần áo để dùng.

"Hôm qua em mới làm xạ trị xong, hôm nay đừng tắm rửa, chỉ thay quần áo thôi." Cô nằm trên giường, Triệu Nhân Thành giúp cô tìm quần áo trong tủ.

Trong tủ chất đầy đồ đạc, một nửa là quần áo của cô và một nửa là của anh. Mỗi một thứ đều dựa vào thân thiết. Cô từng cho rằng sắp xếp như vậy thật ấm áp, như khoảng cách trái tim đang cố lại gần. Nhưng bây giờ cô nhìn ra sao cũng thấy mất tự nhiên.

"Anh đừng nên gạt em." Ở đằng sau, Duy Duy lẳng lặng nói.

Triệu Nhân Thành đang giúp cô tìm quần áo, bỗng khựng lại.

"Ngày đó, người đi tới có phải là em trai anh không?" Đừng trách cô nghĩ vậy, thật sự cô cảm thấy chuyện này hơi rắc rối.

Tiểu Vũ đột nhiên phát bệnh? Vì sao điện thoại của anh cũng mất tín hiệu, làm cả nhà họ Triệu nháo nhào? Vấn đề này rất đáng ngờ, thật sự rất đáng ngờ.

"Không, là anh." Anh lấy ra một bộ đồ kín đáo mặc ở nhà, tránh để cả hai xấu hổ.

Xem ra em trai anh rất có đạo đức, không đồng ý với yêu cầu ngớ ngẩn của mẹ.

Thật là anh ư? Anh thật sự có đến lễ đính hôn? Duy Duy cứng họng.

"Chuyện hôm đó, anh xin lỗi... Anh có chút việc... tâm trạng rất hỗn loạn... Hơn nữa Tiểu Vũ bỗng dưng phát bệnh, nên đầu óc anh quá bối rối, vốn dĩ chẳng nhớ rõ thời gian..." Quên mất còn có người đang đợi mình tại lễ đính hôn.

Khi gặp em trai, Sĩ Thành chỉ hỏi một câu: "Anh thật sự muốn sử dụng cách tàn nhẫn và vô lương tâm như vậy để giải quyết vấn đề?"

Lúc này người đ độn như anh mới giật mình thức tỉnh.

"Anh đã tạ tội với thân thích bên nhà của em rồi." Anh đem bộ quần áo tới đưa cho cô.

Duy Duy biết anh có chuyện, nhưng không muốn nói. Rõ ràng cô có để ý, rõ ràng nên tức giận, nhưng lúc này Duy Duy thấy mình chẳng còn một chút lập trường nào.

"Tuy nói những lời này có thể đã quá trễ, nhưng chúng ta hãy thử bắt đầu lần nữa, được không?" Vẻ mặt anh vẫn thật dịu dàng, mang theo đầy thành ý thiết tha.

Duy Duy sửng sốt. Thành ý trong mắt anh khiến cô rung động. Cho dù lúc anh muốn nửa lá gan của cô, mắt anh cũng chưa lộ ra sự dịu dàng như thế.

Duy Duy im lặng. Nếu không có trò cười kia, cô nghĩ mình sẽ lấy điểm này để tra tấn anh thỏa thích rồi mới bằng lòng, vì cô thật sự có thích anh.

Thấy biểu hiện của cô, anh không bức bách mà ngồi xổm trước mặt, vỗ nhẹ vào tay cô trấn an.

"Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm."

Duy Duy nhìn thẳng vào ánh mắt dịu dàng của anh, bỗng nhiên cô thấy cả một miền hoang vu giá lạnh.

"Tại sao?" Cô cảm giác được thành ý của anh, so với trước kia càng thêm nồng nhiệt. Tuy nhiên, cô cũng không rõ vì đâu anh lại bỗng dưng cẩn thận bàn đến chuyện này bằng sự biến chuyển tinh tế như vậy.

Ngày đó vợ cũ của anh đã nói những gì?

"Không tại sao cả! Chẳng qua là bỗng nhiên cảm thấy mình nên tới lúc phải thành gia lập thất... Nên có một đứa con để nâng niu..." Nhắc đến hai chữ đứa con, vẻ mặt anh trầm lắng đầy áp lực.

"Anh... rất thích có con..." Có một đứa con máu mủ của mình, sẽ cảm thấy cuộc đời còn nhiều ý nghĩa để sống.

"Duy Duy à, điều anh muốn nói với em là chuyện giữa anh và Nhã Vi đã thành quá khứ hết rồi." Con người đó, sau này anh không muốn nhắc lại nữa.

Nếu trong lễ đính hôn hôm ấy, anh nói với cô những lời này, thì cô sẽ vô cùng vui mừng. Nhưng... bất kì việc gì cũng cần một thời c

"Em... để em ở trong phòng khách đi..." Cô xốc chăn lên, cả người mềm nhũn nhưng vẫn miễn cưỡng đứng dậy.

Triệu Nhân Thành sửng sốt, không nghĩ cô sẽ đưa ra yêu cầu bất ngờ này.

Duy Duy nhận lấy quần áo với đủ thứ ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Bước chân cô lảo đảo, vội vàng dựa vào vách tường mà đi. Cô sợ mình ở chung với anh trong một căn phòng, dù chẳng phải đêm nay thì sau khi sức khỏe hồi phục, 'quan hệ' tiến thêm từng bước nhất định sẽ xảy ra chuyện 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén'.

Bây giờ toàn thân cô từ trên xuống dưới đều phảng phất hơi thở của Thỏ Thỏ, dù chỉ đến gần bác sĩ Triệu, cô cũng không dám. Rốt cuộc cô nên làm sao đây?

Lúc này giống 'nóng – lạnh song hành' quá. Cô nên quên hết tất cả, để bắt đầu với Triệu Nhân Thành một lần nữa ư?

Crypto.com Exchange

Chương (1-57)