← Ch.08 | Ch.10 → |
Coi như bớt chút thời gian lại thăm hỏi bạn trai đi. Nếu anh ta rảnh rỗi thì cùng nhau đi ăn khuya, hoặc đi xem phim cũng được.
Duy Duy vỗ nhẹ đôi gò má, cố gắng xua đuổi cơn buồn ngủ, để lộ nụ cười ngọt ngào như mật.
Anh ta luôn thích nói: 'Cưng ơi! Anh thích nhất là lúc em cười, nó sáng lấp lánh như ánh mặt trời trên ton thế gian này. '
Mỗi lần hẹn hò, bạn trai luôn quyến luyến không nỡ chia tay. Cô nghĩ nếu mình xuất hiện đột ngột, chắc chắn sẽ làm anh ta bất ngờ, thật kinh ngạc lẫn vui mừng.
Duy Duy đặt hành lý sang một bên, đưa tay lên bấm chuông. Chờ đã một phút trôi qua mà vẫn không có ai mở cửa.
"Đinh đong... Đinh đong." Cô lại bấm chuông thêm vài lần nữa.
Hai phút... rồi ba phút... bên trong vẫn không một chút động tĩnh.
Anh ta đang làm gì nhỉ? Bạn trai của cô là một huấn luyện viên thể hình, thời gian làm việc hầu như là buổi tối, lại hao tốn rất nhiều sức lực. Cho nên mỗi ngày mười giờ khuya anh ta mới tan tầm, về nhà mệt mỏi quá nên không muốn ra khỏi cửa.
Đây là những lời bạn trai nói, và cô rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Cô lấy điện thoại gọi, thì anh ta đã tắt máy.
Có khi anh ta đang ngủ chăng? Duy Duy nhìn đồng hồ, đã gần một giờ sáng. Có lẽ cô thật lỗ mãng, làm sao chỉ vì câu nói của Kim Bàn Tính mà rối loạn cả tay chân lên thế này?
Quá mệt mỏi, Duy Duy quyết định không chờ cửa mở nữa, chuẩn bị xoay người rời đi thì bên trong có tiếng bước chân dồn dập vang lên.
"Ai đó? Gọi hồn hả? Bấm chuông gì mà liên tục thế?" Cánh cửa chỉ kéo được một nửa, thò đầu ra là một khuôn mặt nhá nhem còn đang ngái ngủ.
Lần đầu tiên cô mới biết, người bạn trai luôn nói năng nhẹ nhàng cũng lớn giọng như vậy.
Duy Duy bổ nhào vào lòng anh ta, ôm lấy cổ và nở nụ cười xinh như mộng nói.
"Là em đây!"
Cô tự tin chỉ cần thấy sự có mặt của mình, bạn trai sẽ hết giận do vui mừng. Bởi vì trước đó anh ta thể hiện như không có cô một ngày thì chẳng thể sống nổi. Quả nhiên anh ta cứng lại như há, há hốc miệng nhìn chằm chằm vào cô không nháy mắt.
"Không... không... phải... hôm nay... em... em... em có chuyến bay sao?" Anh ta lắp bắp hỏi.
"Đúng vậy, hôm nay em có chuyến bay thật." Cho nên anh ta mới cảm động, phải không?
"Vậy... vậy... vậy em... em làm sao có thể...?" Anh ta vẫn tiếp tục nói lắp bắp.
Duy Duy cảm thấy có chút kì quặc, cô rời khỏi lòng anh ta, nheo mắt lại hồ nghi hỏi.
"Anh mất hứng khi thấy em sao?"
"Không... không phải... không phải vậy đâu." Anh bạn trai cuống quít giải thích.
Không phải thì sao lại biểu hiện kì lạ thế kia? Duy Duy kìm chế sự mất vui, một lần nữa mỉm cười tươi tắn.
"Em đói bụng quá, chúng ta đi ăn khuya, được chứ?"
Cô là một người con gái thông minh, nếu giờ này mà còn đứng trước cửa phòng của bạn trai thì có hơi mờ ám. Thật ra cô e ngại, nếu anh ta mở miệng mời cô vào nhà thì phải làm thế nào? Họ quen nhau đã mấy tháng, bạn trai cũng dùng đủ thủ đoạn để mồi chài dục vọng nơi cô. Mặc dù lần này người chủ động tìm đến chính là cô, nhưng chắc chắn cô cũng không để cho anh ta 'như ý' kéo được cô lên giường.
Trinh tiết của người con gái rất quý giá, nếu tùy tiện đem dâng hiến cho người ta, ngược lại chỉ làm họ khinh bỉ. Vì vậy cô không ngu đến nổi nạp mình. Chưa hứa hôn nghĩa là chưa có lời ước hẹn trăm năm, cho nên cô phải cẩn thận giữ thân.
"Được... được mà!"
Khuôn mặt cứng như đá của anh ta cuối cùng thay đổi một chút, sau đó anh ta đưa tay định đóng cánh cửa lại...
"Anh ăn mặc như vậy mà ra đường được sao?" Duy Duy nghi ngờ hỏi.
Bạn trai của cô có một vóc dáng cường tráng nhưng giờ này đã là đêm hôm khuya khoắc, có cần phải để bán thân trần trụi đi ra đường biểu diễn không? Cô chẳng thể lý giải nổi, bình thường anh ta là một người rất thông minh, tại sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch như thế?
"Anh đi vào thay quần áo đi, em đứng chờ ở đây."
Duy Duy vẫn cười ngọt lịm, nhưng bắt đầu cảm thấy kì quái. Diễn biến câu chuyện này rất quen mắt...
Giữa lúc bạn trai đang phân vân có nên đóng cửa lại không, thì trong nhà có tiếng nói vọng ra...
"Cưng ơi! Ai tới vậy?"
Bên trong đi ra một cô gái còn đang ngái ngủ, quần áo xốc xếch thiếu chỉnh tề. Người bạn trai đóng băng tại chỗ.
Tốt lắm! Câu chuyện càng phát triển càng gây cấn đây. Cô lại bắt quả tang kẻ gian dối tại trận nữa rồi!
"Gọi anh bằng 'cưng ơi' ư? Cô ta là ai vậy?" Duy Duy không giận, trái lại cười hỏi.
"Cưng ơi! Em nghe anh giải thích đi." Anh bạn trai hốt hoảng lên tiếng.
Cô chẳng thích nghe hai chữ 'cưng ơi', cảm thấy nó thật buồn nôn lại không chân thành. Nhưng bởi vì anh ta thích gọi, nên cô chấp nhận. Tuy nhiên đến hôm nay cô mới phát hiện, hóa ra hai chữ 'cưng ơi' tồn tại trên mối quan hệ tình tay ba rất phức tạp.
Người con gái bên trong thông minh lập tức hiểu được tình huống hiện tại, cô ta thức thời nói.
"Mọi người đều vui vẻ cả thôi, đừng coi nặng vấn đề quá." Cô ta nhún vai ra vẻ thờ ơ, xoay người trở về phòng mặc quần áo vào.
"Đúng... là cô ta dụ dỗ anh." Anh bạn trai khẩn trương giải thích.
Chẳng phải hắn không có lập trường vững chắc, mà là làm sao có người đàn ông nào từ chối được các cô gái xinh đẹp chủ động tìm tới cửa?
Duy Duy mỉm cười, lắng nghe anh ta tiếp tục nói. Thật sự không phải trời sinh cô bản tính bình tĩnh, mà là loại chuyện rắc rối này đã xảy ra nhiều lần, khiến người ta chỉ biết chết lặng.
"Cưng ơi! Anh thật sự chỉ yêu mình em thôi, những người khác đều là vui chơi qua đường. Không! Không! Anh hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ tái phạm nữa." Anh bạn trai còn tưởng rằng nói vậy sẽ xoa dịu được cô, nên cố gắng một cơ hội tha thứ.
Trên thực tế là hắn lừa gạt cô, trước khi chưa quen biết Duy Duy, hắn say mê đi la cà làm quen các cô gái trẻ. Từ lúc qua lại với Duy Duy mấy tháng nay, hắn đã rất vất vả để 'thành thật'...
Lần này 'mặt hàng' tự động tìm đến tận cửa, nhưng không đúng dịp để nuốt vào, hắn thật sự có lỗi với thể xác và tinh thần của mình! Vì vậy bây giờ chỉ có cách dùng kế hoãn binh, mưa dầm thấm lâu... Nếu sai lầm chỉ một lần, chắc còn cơ hội được tha thứ? Bản chất thật sự của hắn chính là ở trước mặt bạn gái giả vờ đứng đắn, thuần khiết và chân chính.
Cô lạnh lùng cuời, sau đó đưa tay kéo hành lý, xoay người rời đi. Nhưng anh bạn trai cố tình không hiểu, ngăn cản bước chân cô.
"Duy Duy cưng ơi! Xin em tha thứ cho anh đi."
"Ầm... ầm... oang." Môi cô nhếch lên mỉa mai tiếp tục cất bước, phía sau lưng tiếng người bạn trai vẫn lải nhải van xin.
Phiền chán quá! Thật sự phiền quá đi! Lại bị Kim Bàn Tính xem bói đúng nữa rồi.
"Câm miệng lại." Cô dừng bước, quay đầu về phía sau quát lớn.
Anh bạn trai dừng chân, xép nép nhìn cô. Một người đàn ông có vóc dáng khỏe mạnh, lại để lộ sự yếu hèn của mình làm cô thấy thật ghê tởm.
Kỳ lạ thay, trong một giây cô luôn có thể yêu một người rất cuồng nhiệt, nhưng đến giây tiếp theo liền ghét cay đắng người đó. Ghét đến mức cầu mong sao cho trên hành tinh này đừng xuất hiện kẻ ấy nữa. Cô nhất định đã được di truyền cái gien lăng nhăng của bà mẹ xinh đẹp tên Mỹ Lệ ở nhà rồi.
"Duy Duy cưng ơi! Xin đừng rời khỏi anh mà." Anh bạn trai năn nỉ ỉ ôi, vẻ mặt càng thêm vẻ bi thảm.
Cô ghét nhất nhìn thấy người ta giả dạng bi thương!
"Anh nhắm mắt lại đi."
Sau đây cô sẽ làm một số hành động xấu xa, nên không 'nhẫn tâm' muốn cho anh ta chính mắt nhìn thấy.
Nghe nói vậy, người bạn trai mừng hết lớn, vội vàng nhắm mắt lại. Chẳng lẽ trước tình cảnh này màthân yêu của hắn vẫn có tâm trạng dâng tặng nụ hôn nồng nhiệt sao? Quả nhiên hắn đã tìm được người con gái có tính tình tốt nhất trên thế giới.
"Mẹ kiếp."
Ai? Là ai đang chửi thề vậy? Duy Duy thân yêu của hắn tính tình rất thùy mị, cô ghét nhất nghe người khác thốt lời thô tục. Vì thế dĩ nhiên cô là một người con gái lịch sự và nhã nhặn.
"Chui lại vào trong bụng của mẹ anh đi, đừng có sống mà làm người ghê tởm như vậy nhé." Tiếng mắng chửi tức giận quát lên.
Giọng nói này quen thuộc quá! Cả người hắn run lên, muốn mở mắt để kiểm chứng sự thật thì nhanh như chớp, một vật màu đỏ thật to bay thẳng vào giữa trán hắn.
"Ối!" Trên trán máu nhỏ từng giọt từng giọt rơi xuống, anh bạn trai đau điếng đến ngây dại cả người.
"Anh thân yêu! Chúng ta chính thức chia tay từ hôm nay. Bye bye!"
Ánh mắt cô trong veo, trên môi vẫn nở nụ cười tươi tắn, không hề chứa một giọt lệ. Cô kéo chiếc vali đi, ném cho anh ta một câu nói cuối cùng.
"Rầm... rầm... oang..." Tiếng bánh xe của chiếc vali chạm vào nền nhà kiêu ngạo vang lên, chỉ lưu lại phía sau bóng dáng héo rũ của anh bạn trai, và cũng quyết liệt đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm ngắn ngủi này.
"Duy Duy cưng ơi!" Có phải hắn bị rối loạn thần kinh hay không?
Trên trán đau quá, máu chảy ra rất nhiều làm hắn choáng váng cả đầu óc. À! Còn nữa, câu nói cuối cùng của cô là gì nhỉ?
Đồ súc sinh thú lai người! Nếu còn quấn quít bám theo cô, thì gặp chỗ nào cô sẽ đánh cho mềm xương chỗ đó!
Trời đất ơi! Ảo giác, nhất định đây là ảo giác rồi! Duy Duy thân yêu của hắn là một người con gái tính tình thùy mị nhất trên thế gian!
"Duy Duy cưng ơi! Đừng nói lời chia tay với anh mà..." Phía sau lưng, anh bạn trai vẫn thét gào thảm thiết.
*****
Một chàng trai đeo đuổi một người con gái cũng giống như con chó đực chạy theo con chó cái.
Lúc chưa có được thì mong nhớ ngày đêm đến nổi cả gân máu, nhưng khi chiếm được rồi sẽ từ từ lười nhác hâm nóng nó. Sau đó dễ dàng bị thế giới bên ngoài cám dỗ, vẫy vẫy cái đuôi chạy theo kẻ khác.
Đây đã thành thói quen của cô! Vì vậy trong mỗi cuộc tình, Duy Duy không dám để mình lún quá sâu vào đó.
Chuyện đến nước này, Duy Duy cảm thấy mình cũng rất may mắn. Ít nhất cô không bị dính vào một chỗ mà chẳng thoát được. Thật may có Kim Bàn Tính đoán chuyện như thần, mới không làm cô phát triển thêm tình cảm sâu đậm với kẻ xấu xa đó.
Cô không cảm thấy mình bị tổn thất. Có mất loại đàn ông vứt đi kia, cũng chẳng làm cô lãng phí một giọt nước mắt. Nhưng tại sao trong ngực vẫn còn nóng như lửa đốt, đến bây giờ vẫn chưa dập tắt được?
Cô liên tục tự hỏi: Bản thân mình đã đổ bao nhiêu tâm tư vào cuộc tình đó và nên tính nó là gì? Chỉ xem như một trò cười mà thôi.
Bây giờ có ai nói cho cô biết, vì sao cô lại cảm thấy hoang vắng đến vậy? Chu Duy Duy à! Tại sao mày luôn thất bại, luôn không tìm ra đúng người đàng hoàng?
"Đinh." Cửa thang máy mở, cô đã đến tầng trệt.
Cô kéo chiếc vali ra, liếc mắt nhìn chiếc gương chiếu bóng dáng mình trong thang máy một cái. Trông cô thật mệt mỏi, nhưng trong đôi mắt tìm không thấy một giọt lệ nào cả.
Cô lấy tay xoa nhẹ đôi má mịn màng, xua tan sự ảm đạm trên gương mặt nhỏ nhắn và rốt cuộc mỉm cười tươi tắn.
Cô nói với chính mình rằng, phải thật kiên cường, không thể nản lòng, người đàn ông tiếp theo nhất định sẽ rất hoàn hảo! Vận số đen đủi từ từ đem bán đi, sẽ không còn đeo bám trên người của Chu Duy Duy – cô nữa
Lúc lôi chìa khóa mở cửa ra, cô mới giật mình cười lớn.
Cô giả vờ cho ai xem đây? Hi Hi còn nhỏ, đối với chuyện nam nữ chưa hiểu biết rõ, mẹ đã tái giá. Hơn nữa, hai người thân quan trọng nhất cuộc đời cô lúc này đã sớm chìm vào giấc điệp, làm sao đủ thời gian để quan tâm đến việc thất tình của cô? Cô bất giác phát hiện, dường như mình cô đơn đến ngay cả một người kể khổ cũng chẳng có.
Con cú mèo Kim Bàn Tính cũng không online. Cô chỉ có thể tìm một nơi yên tĩnh, an ủi vết thương đau nhức của mình. Dĩ nhiên chỗ này chính là căn phòng nhỏ của cô rồi!
Cách tốt nhất để trút cơn cảm xúc buồn bã lúc này, ngoại trừ đánh người ra chỉ còn cách đi ngủ... Một bên xoa nhẹ sau gáy, một bên chân hướng về phía phòng mình.
Làm tiếp viên hàng không hai năm qua, cô không chỉ cẩn thận lúc làm việc mà còn phải rèn luyện cách đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng. Cô hay tăng ca ban đêm, vì vậy nhiều lúc giờ giấc ngủ nghỉ rất thất thường. Cho nên mỗi lần về nhà cô cũng chả bật đèn, bước chân rón rén, cố gắng không gây tiếng động ảnh hưởng đến Hi Hi.
Trong bóng tối của căn phòng, cô đã quen thuộc mọi ngóc ngách nên mở tủ lấy chiếc váy ngủ ra. Cô cởi chiếc áo khoác đồng phục màu xanh, sau đó chiếc váy, rồi chiếc áo sơ mi và cuối cùng là cởi luôn chiếc áo ngực quăng lên trên giường.
Cô xoay người, định mặc áo ngủ vào thì cả người đông cứng lại. Bởi vì dưới ánh trăng nhàn nhạt, cô mơ hồ nhìn thấy trên giường của mình có một người đang 'nằm' ở đó. Cô nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh, tròng chiếc áo ngủ vào người và sau đó hét lên.
"Á!~" Một tiếng thét kinh động cả bầu trời.
Trời ơi! Trong nhà có kẻ trộm! Có lẽ là tên yêu râu xanh!
Tiếng của cô ngân lên cao vút, hoàn toàn đủ tiêu chuẩn để tham gia cuộc thi người có giọng nữ cao. Vài hộ hàng xóm bên cạnh đã bị đánh thức, lục đục mở đèn, đảo mắt khắp nơi tìm 'chứng cứ' tội phạm.
Mà trên giường của cô, người kia đang trong giấc ngủ say nồng cũng bị tiếng hét chói tai như tiếng thủy tinh vỡ đánh thức. Anh ta bóp trán, ngồi dậy buồn bực hỏi.
"Chu Duy Duy! Nửa đêm nửa hôm, em lại phát bệnh thần kinh gì vậy?
Đó là tiếng nói trầm ấm, trong trẻo nhưng lạnh lùng rất quen thuộc.
Duy Duy choáng váng cả người, miệng nhếch lên nhưng chẳng thốt được lời nào. Bởi vì... bởi vì... là Tiêu Đồ phải không?
Dưới ánh trăng khuya, những nét ấn tượng quen thuộc trên khuôn mặt chững chạc trầm ổn, đẹp trai hơn nhiều so với thời niên thiếu đập thẳng vào mắt cô. Thậm chí ngay cả cái cách anh yên lặng quan sát như xuyên thấu người khác cũng không thay đổi.
Tiêu Đồ đã trở về rồi?
Duy Duy vui mừng muốn reo lên. Nhưng khoan đã, đợi một chút! Tám năm trước không phải bọn họ đã tuyệt giao rồi ư? Tại sao anh lại nằm trên giường của cô vậy?
Hừ! Đáng giận! Thật đúng là dọa chết người! Ngay cả khi xuất hiện cũng muốn làm người ta sợ hãi đến mức xém té xỉu!
← Ch. 08 | Ch. 10 → |