Tâm tư
← Ch.37 | Ch.39 → |
Cô rốt cuộc cũng ăn xong. Đêm sâu hun hút, những chiếc thưa dần, tay trong tay hắn kéo cô đi dọc ven đường, chầm chậm về đến khách sạn. Hôm nay hắn thật sự rất vui, tất cả những vất vả đều được khoảnh khắc hạnh phúc này vùi lấp.
"Cậu ở đâu? Cách đây xa không?', cô khẽ hỏi.
"Đi xe chỉ mất hai mươi phút thôi", Tiểu Vũ bình thản trả lời, "Vừa đến nơi, tôi không kìm được nên gọi điện cho cô, muốn gặp cô ngay, còn chưa vào phòng nữa, chỉ nói với họ là muốn đi thăm một người bạn, rồi lao thẳng đến đây".
An An mỉm cười: "Cậu thật là, sếp không phê bình vô tổ chức, vô kỷ luật
"Cũng may, tôi nói với họ là tôi đi gặp người thân đưa ít đồ", Tiểu Vũ đắc ý bảo.
Cô không chịu được đưa tay véo má hắn, "Cậu như vậy rấtxấu", nhưng hắn không giận, ngược lại còn thích thú.
"Nhưng làm sao Tiểu Vân có thể dễ dàng nói tên khách sạn tôi nghỉ cho cậu?", cô vẫn còn tức giận, không ngờ con bé đó lại dễ dàng bán đứng cô như vậy.
"Là vì tôi nói với cô ta, người bà con ở Đại Liên có nhờ cô mang giúp chút đồ, tôi chẳng phải là 'em họ' cô là gì. Cho nên cô ta hoàn toàn không nghi ngờ mà nói cho tôi biết."
Hắn buông tay, chuyển qua ôm lấy vai An An, cô ngốc này hình như đang ghen."Công việc sao rồi? Có đảm đương nổi không?", hắn đổi chủ đề.
"Cũng tạm, có chuẩn bị từ trước nên vẫn làm được." Cô bĩu môi: "Còn cậu thế nào? Kế hoạch đào tạo sắp xếp sao rồi?".
"Không lên lớp học thì lại hoạt động theo nhóm, còn phải học văn hóa doanh nghiệp nữa." Tiểu Vũ có vẻ không hứng thú lắm, chẳng qua đây chỉ là hình thức. Nhưng buổi tối có thời gian hoạt động tự do, chỉ cần báo cáo với nhóm trưởng, vẫn có thể đi với bạn bè, dạo quanh đây đó.
"Cô ở đây bao lâu?", hắn tính toán xem có bao nhiêu thời gian bên cạnh cô.
"Theo tiến độ có lẽ là khoảng một tuần, không chừng còn ngắn hơn", cô cười, "Sao thế? Lẽ nào còn muốn tôi ở lạivới cậu thêm một tuần nữa".
"Tôi muốn lúc nào cô cũng bên tôi." Tiểu Vũ vẫn nhìn về phía trước, khoác vai cô tiếp tục đi. An An ngẩng đầu nhìn gương mặt hắn, bình thản, ánh mắt xa xăm nhìn về phía con đường tối. Nếu như có thể, thật sự cô cũng rất muốn như vậy, hai người không ai lên tiếng, cứ thế lặng lẽ đi bên nhau. Màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe vội vã lướt qua. Ngọn đèn đường hắt bóng hai người đổ dài, quấn quýt, níu giữ đến khó rời.
Hắn đưa cô đến cổng khách sạn, đừng từ xa nhìn cô bước vào thang máy mới quay người rời đi, bắt một chiếc taxi, trở về khách sạn của mình.
Đồng nghiệp cùng phòng ra mở cửa cho Tiểu Vũ, trông cậu ta có vẻ chân chất thật thà, cũng không nhiều chuyện hỏi hắn đi đâu. Mở cửa xong, lại quay về giường ngủ tiếp.
Hắn cũng chỉ đơn giản nói cảm ơn, đặt túi lên bàn, đi thẳng vào phòng tắm, hứng nước vã lên mặt, thuận tay vuốt xuôi tóc xuống, sau đó dựa vào tường. Tiểu Vũ nở nụ cười mãn nguyện, hắn đang rất vui.
Nhớ lại vẻ mặt ngỡ ngàng của An An, nhất định lúc nãy cô cảm thấy khó tin. Hắn đã thành công. Trước đây cho dù làm bất cứ điều gì khiến cô bất ngờ, ngạc nhiên nhưng rốt cuộc lý trí và ràng buộc vẫn luôn khiến cô rời bỏ hắn. Mỗilần quan sát, rõ ràng thấy sự dao động đấy, nhưng cuối cùng cô vẫn thu mình lại, ương bướng nhấn mạnh mối quan hệ "chị em" càng khiến hắn chán nản.
Cuộc đấu tranh và do dự của cô đều không qua được mắt hắn. Nhưng nếu như phải từ bỏ, quả thực hắn không làm được. Hiện nay ngoài chuyện đua xe ra, điều duy nhất hắn mong muốn thực sự được sở hữu, đấy chính là cô, ngờ nghệch nhưng rất đỗi dịu dàng, lại luôn thấu hiểu hắn. Trái tim An An rất mềm yếu, chỉ cần hắn làm nũng cô nhất định sẽ đầu hàng. Cho nên, hắn không muốn ép cô phải lựa chọn ngay bây giờ, điều đó chỉ khiến cô khó xử, nên hắn quyết định lùi bước. Mồi lần nhìn thấy ánh mắt đầy xúc động của cô, Vũ Minh biết người con gái này đang tiến đến cái bẫy của mình ngày càng gần hơn.
Để có được An An, hắn không quản hao tổn tâm sức, thậm chí là lợi dụng những người bên cạnh cô. Hắn tự hỏi tại sao mình lại thích cô gái ngốc nghếch này, đúng đấy, chính hắn cũng không rõ, tại sao lại là An An. Vũ Minh chỉ biết mồi lần trông thấy sự dịu dàng của cô đối với anh chàng kia, trái tim hắn giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhấm, cảm giác đó khiến hắn suốt đêm mất ngủ. Tại sao lại có cô gái ngốc nghếch đến nỗi bị coi thường như vậy mà vẫn bằng lòng quan tâm chăm sóc người kia. Hắn luôn cho rằng bất kỳ người nào cho đi cũng sẽ muốn nhận lại điều gì đó. Nhưng cô đã dạy cho hắn biết một điều, cho đi cũng là một thứ hạnh phúc.
Dựa vào cái gì mà một người ưu tú như hắn lại gặp phải một cô gái ngốc như cô. Những người trong gia đình đã dùng tiền để dạy cho hắn biết một điều, tất cả những gì đạt được đều phải trả giá trước. Hắn căm ghét cái loại để đạt được mục đích, sẵn sàng diễn trò hề cho người khác. Thậm chí những cô gái tiếp cận hắn, ngoài mặt tỏ ra ngượng nghịu, nhưng bên trong dục vọng đã lộ ra hết, lòng tự trọng có lẽ cũng sớm vứt bỏ, dường như chỉ cần có thể khiến hắn vui thì điều gì cũng đáp ứng được.
Đối diện những ý đồ ghê tởm của đám người ấy, hắn chỉ có thể thu mình lại, giống như một cơn gió vụt qua, thách thức giới hạn cao nhất của cuộc sống, ngược lại cuộc đời cũng chẳng thực sự quan tâm đến hắn. Có lẽ vì vậy mà Vũ Minh không tin vào bất kỳ điều gì, hắn coi những thứ được gọi là tình yêu mà mọi người tán dương kia là dối trá, cuộc đời như một trò chơi mà thôi.
Nhưng, cô gái ngốc nghếch này lại vô tình nhảy vào cuộc sống của hắn. Ngây ngô, dịu dàng cho đi, không quan tâm người khác nói thế nào, trong mắt chỉ có một người, mà gã kia vốn không biết yêu thương cô. Tiểu Vũ tự trách mình, một người con gái "thiếu não" như vậy thì có gì đáng để hắn phải chú ý. Tuy nhiên, ngoài miệng thì nói như vậynhưng trái tim đã bị cô dẫn đi mất rồi.
Hắn thích cảm giác ấm áp đó, mồi lần chỉ cần trông thấy sự yêu thương luyến tiếc trong mắt cô là có thể cảm như có người đang chăm sóc mình, nó khiến hắn như kẻ bị trúng độc, không muốn từ bỏ.
Tiểu Vũ không quan tâm, chỉ biết cô phải thuộc về hắn, cho dù dùng thủ đoạn nào đi chăng nữa, hắn cũng phải giữ được cô. Lấy số điện thoại, cố ý xuất hiện bất ngờ ở dưới công ty, vờ như không để ý lại thông báo cô là bạn gái hắn, cố ý vạch trần tâm tư của cô, tâm sự về quá khứ của hắn... Hắn biết trái tim cô mềm yếu như thế nhất định sẽ mủi lòng.
Nhìn An An từng bước sa vào bẫy, hắn không hề có chút day dứt nào, bởi đơn giản cô nhất định sẽ là của hắn, cho dù bây giờ bên cạnh cô vẫn có anh chàng kia, hắn vẫn muốn giành lấy cô.
Lại xối nước lạnh lên đầu, những giọt nước chảy tràn trên mặt, cảm giác ngợp thở bao quanh Tiểu Vũ. Sự thôi thúc mãnh liệt lại đến, khiến con tim đầy khát vọng càng thêm nóng bỏng, nhất định sẽ không từ bỏ cô chỉ có thể là của hắn.
← Ch. 37 | Ch. 39 → |