Người Phụ Nữ Bất Hạnh
← Ch.84 | Ch.86 → |
Cả người hắn ta thấm đẫm máu.
Vết thương lớn nhỏ đều có, máu lại không ngừng chảy xuống mặt đất.
Khuôn mặt nhợt nhạt, quần áo rách đến tơi tả nhìn mà đáng thương.
Vừa thấy Dương Thiên Bảo qua màn hình nhỏ, sắc thái biểu cảm của hắn bỗng thay đổi hẳn.
- Thiên Bảo... !mau thả nó ra.
Mày mà làm hại tới nó hôm nay tao sẽ quyết sống chết với mày.
Hắn ta gầm lên cố gắng đứng dậy lao về phía anh.
Nhưng chưa kịp làm gì hắn ta đã bị Bách Hào cho một cước vào bụng mà ngã xuống sàn.
- Sao? Ông thương tiếc nó à?
Anh nhướn mày, nhìn bộ dạng thê thảm của hắn ta dưới mặt đất.
Anh sớm đã biết Dương Thiên Bảo không phải con ruột của Dương Kiệt Hoàng.
Mặc dù đã có bằng chứng xác thực ADN từ lâu nhưng anh vẫn không nói.
Anh muốn tìm chính xác cha ruột của hắn.
Nhưng thật không ngờ đó lại là một người đàn ông tầm thường như này.
Năm đó hắn ta yêu say đắm Lăng Minh Hạ nhưng bà ta biết lại chẳng thèm quan tâm.
Chỉ vì kế hoạch của bà ta mà bà ta sẵn sàng lên giường với hắn để trao đổi.
Nhưng không ngờ rằng chỉ sau một đêm bà ta lại mang thai Dương Thiên Bảo.
Không đợi lâu bà ta liền nhanh chóng chèo lên vị trí Dương phu nhân rồi nói rằng Thiên Bảo là con của Dương Kiệt Hoàng.
- Mày... !mày đã biết được gì?
- Những gì tôi biết nhiều hơn ông nghĩ đấy.
Anh thả lỏng người dựa ghế về sau.
Thật muốn xử lý xong chuyện này để về với cô.
- Mau thả nó ra.
Những gì mày cần biết tao sẽ nói.
Cuối cùng con cáo già đến đâu cũng mắc bẫy.
Chỉ cần doạ một chút cũng khiến nó lòi đuôi.
Anh đưa tay ra hiệu cho Bách Hào mang ba mẹ con kia ra ngoài.
Con bé bên trong có mặc áo chống đạn máu khi nãy chỉ là máu giả anh để vào.
Vậy mà lại khiến mẹ nó khóc đến ngất đi.
- Được rồi, ông nói đi.
Anh thở hắt ra một hơi, đưa tay nhanh chóng bật ghi âm lên.
Xử lí xong chuyện này anh lại có thể về với cô rồi.
Hắn ta được Bách Hào cởi trói rồi ngồi đối diện anh.
Vẻ mặt có chút ủy khuất nhưng vẫn chọn nói ra.
- Năm đó tôi được Lăng phu nhân thuê để đâm chết Dương phu nhân.
Lăng phu nhân có nói sau khi vụ đó kết thúc sẽ cho tôi một khoản tiền an nhàn đến già... !
Từng câu từng chữ đến từng lời nói đều khớp với những gì anh điều tra ra được.
Chỉ sau khoảng ba mươi phút tra hỏi hắn ta đã khai hết tất cả không chừa một chút nào.
- Được rồi, cảm ơn ông đã hợp tác.
Anh đứng dậy, tắt máy ghi âm rồi đi về phía cửa.
- Khoan đã, làm ơn cho tôi gặp Thiên Bảo.
Nó... !có sao không?
Lúc này anh mới chợt nhớ đến cái hình ảnh anh đã dàn dựng cắt ghép.
Thiên Vũ cười lạnh, không cần quay lại anh cũng biết vẻ mặt của ông ta lúc này.
- Hắn ta đang rất tốt.
Khi nãy chỉ là hình ảnh mô phỏng.
Ông tin cũng nhanh thật đấy.
Nói rồi quay tiếp tục bước đến bên cửa.
Toan mở cửa thì phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy tới.
Hắn ta gầm gừ như con thú dữ.
- Mày chết đi.
Đôi môi cong lên, ánh mắt sắc lạnh chưa kịp nhìn qua thì ông ta đã sớm đi về với tổ tiên.
Bách Hào nhẹ nhàng thu lại súng cất vào trong áo mà chạy đến bên cạnh anh.
- Thiếu gia, cậu không sao chứ?
- Không sao, xử lý gọn lẹ ông ta.
- Vâng.
Anh mở cửa bước ra khỏi phòng.
Chợt ánh mắt nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi dựa lưng trên tường.
Vẻ mặt thất thần như vô vọng.
Anh có chút đồng cảm mà đi tới đứng trước mặt người phụ nữ ấy.
Hai đứa con còn nhỏ, chồng lại là tên bội bạc.
Sao bây giờ nhiều người phụ nữ lại có số phận đau khổ đến vậy.
- Xin lỗi, về việc mất mát này Mạc Thiên sẽ đền bù tổn thất về tinh thần cho gia đình.
Tập đoàn sẽ chu cấp nuôi hai đứa nhỏ tới năm mười tám tuổi và khi đi làm sẽ nhận vào công ty.
Giọng anh khàn khàn lại có phần trầm ấm.
Bà cười trong hai hàng nước mắt, tay cố bám vào tường đứng dậy.
- Sao phải xin lỗi? Tôi không trách cậu.
Ông ấy đi ngày nào lại tốt cho ông ấy ngày đó.
Thay vì cứ mãi ở bên tôi, ngày đêm dằn vặt nhớ nhung người phụ nữa ấy thì đây không phải là cách tốt nhất rồi sao?
Nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khoé mắt, bà quay người đi về phía hai đứa nhỏ đang đứng đợi.
Cái dáng người nhỏ bé mập mờ ẩn hiện sau ánh mắt hiu hắt của tầng hầm lại làm anh nhớ tới mẹ.
Thiên Vũ nhìn mãi theo bóng dáng ba mẹ con ấy đến khi khuất dần.
Trước đó anh có nghe thấy đứa con gái nhỏ ngây ngô quay ra hỏi mẹ nó.
- Mẹ ơi, ba đâu rồi? Ba không về nhà với chúng ta sao?
Bà im lặng một hồi lâu như đang có tâm sự chất chứa trong lòng.
Cuối cùng anh chỉ nghe được một câu nói của người mẹ đó.
- Ba con từ nay sẽ không về nữa đâu.
Ông ấy đã đi tìm hạnh phúc bấy lâu nay bị mẹ kìm hãm rồi.
Đúng thật là trên đời này điều gì cũng có thể xảy ra.
Bà cũng đã hứa sẽ giữ bí mật chuyện này đến suốt đời.
Khi có ai hỏi bà lại trả lời " Ông nhà tôi đi tìm hạnh phúc trong mơ của ông ấy rồi.
"
Anh cầm đoạn băng ghi âm rồi ra xe.
Lúc này đây người anh muốn gặp nhất là cô.
Anh muốn nói cho cô biết rằng quãng thời gian tươi đẹp của hai người sắp tới rồi.
Giông bão đi qua, con đường về sau sẽ phủ đầy hoa hồng và mật ngọt.
Sẽ chẳng còn đau thương mà mất mát, tất cả cuối cùng cũng đã qua rồi..
← Ch. 84 | Ch. 86 → |