Thời thế đã thay đổi
← Ch.10 | Ch.12 → |
Về tới nhà Dương Hạ Vũ sai người giám định ngay cho dù nó chỉ mới là hòn máu nhỏ bé thôi, kết quả được đưa đến chưa đầy một tiếng, hắn mãn nguyện nhìn tờ giấymà cười toe, 99% phần trăm, một con số khá lớn đấy. Ngã lưng xuống giường Vũ nằm nghiêng người bên cạnh Hoa Thiên Tuyết, hắn đưa tay vuốt ve hàng lông mi cong vuốt của cô, yêu thương ôm chặt cô vào lòng như món bảo bối quý giá.
Nhìn khuôn mặt xanh mét, đôi môi trắng bệch cùng thân trung ấm lúc lạnh lúc nóng, trái tim khẽ chùng xuống, hắn lướt cánh môi vờn quanh hõm cổ cô thân mật mà gọi:
- Tuyết Tuyết, nếu đã tỉnh rồi hà tất gì cứ vờ ngủ như thế.
Thiên Tuyết nặng nhọc hé cặp mắt mỏi mệt, nặng trĩu, cô đã tỉnh từ lúc có người bước vào báo cáo kết quả bào thai trong bụng cô, Tuyết cắn chặt môi dưới, ngước mắt nhìn hắn, âm thanh lạnh nhạt bất tuân vang lên:
- Tôi không muốn tỉnh dậy, tôi không muốn nó.
Cô đưa tay chỉ vào bụng, viền mắt khẽ rưng rưng từng giọt lệ óng ánh rơi lên mái tóc huyền ảo như suối của Tuyết, từng giọt cứ đua nhau chảy dài cho đến khi chủ nhân cạn nỗi lòng, khô khốc trong hốc mắt, những gì còn lại chỉ có sự rát buốt, tê tái tâm hồn.
Tại sao Thiên Tuyết lại mang thai? Tại sao lại con của hắn cơ chứ? Dù nói là không muốn nhưng Tuyết lại nghĩ khác nó là con cô và lần này cô sẽ bảo vệ nó. Cô vẫy khỏi hắn định ngồi dậy thì hay ra vùng dưới đau hơn ngàn cây kim đâm vào, đôi chân rần rần những con kiến bò loạn xạ, bàn tọa thốn mạnh khiến Tuyết ôm chặt bụng nằm vật xuống giường, đôi mắt vô hồn hướng lên trần nhà nhìn vào khoảng hư không.
Không khóc cũng không oán, tâm hồn Thiên Tuyết trống rỗng, trí óc cũng hoàn toàn bất định, trong một thoáng chốc Tuyết dường như nhớ đến hình ảnh đã diễn ra tại nhà Quốc Hòa, Phan Tuấn Kiệt đã không còn nữa, con người hiền lành lương thiện ngày ấy đã hứa sẽ bảo vệ cô, yêu thương cô mãi mãi đã biến mất rồi. Bây giờ người tồn tại trong thân xác Tuấn Kiệt là thiếu gia Lý Mẫn Hạo, một con người tuyệt tình, dơ bẩn, độc ác, con người tội lỗi ấy đã chà đạp cô. Nỗi đau da thịt sao bằng được vết thương trong tim, cô thương tâm co tròn người, trái tim thắt chặt cùng yết hầu nghẹn đắng, dáng vẻ Tuyết lúc này thật tội nghiệp, yếu đuối và thật mỏng manh.
Dương Hạ Vũ giương mắt nhìn trong một chốc bỗng tâm hắn cũng đau chẳng kém cô, nhìn thân thể cô gầy nhom, suy nhược đến tội lỗi, những đốt xương vươn lên sau lớp da mỏng manh kia khiến hắn buồn lòng ôm chặt cô trong lòng, hôn nhẹ lên xương quai xanh cô, hắn dịu giọng:
- Tuyết ngoan, em không sao rồi, những gì tên khốn ấy làm với em tôi sẽ bắt nó trả gấp trăm ngàn lần.
Đôi tai Tuyết ong ong những âm thanh không rõ ràng, có lẽ trái tim đã không còn chỗ để chứa thêm bất cứ tổn thương nào nữa nên thân người cũng bị dư chấn run rẩy, phờ phạt những giác cảm. Tuyết chớp mi tiệp trong bóng đêm tâm tư, vươn người lại gần hơi ấm bên cạnh, vùi mình vào giấc ngủ bình yên. Vô ưu vô lo, bất ái bất tâm, chỉ còn cô trong thế giới của riêng mình.
Thấy Thiên Tuyết đau khổ mà ngủ say, lòng Hạ Vũ như ai đó dùng dao tùy ý cứa nát, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu từ khi nào thì trái tim luôn hướng về phía cô, khi cô cười nhẹ trong những lúc vô tình hắn đã ngắm nhìn đến mê mẩn. Và trong những giây phút Tuyết gục ngã do bàn tay Vũ hay người khác gây nên thì trái tim hắn bỗng chốc rơi thẳng vào cửa môn quan chịu những đòn roi của quỷ dữ đau đến không tả nổi.
Đời người trôi qua rất nhanh, thời xuân xanh cũng chẳng vươn lại bao lâu cả, hoa khoe sắc cũng có lúc tàn và Thiên Tuyết lãnh đạm trong lòng cũng như vậy. Đến một ngày nào đó cô cũng sẽ rời bỏ Vũ để đi đến nơi nào đó thật xa, hay có khi hắn sẽ đi trước cô đấy chứ. Cái điều không tưởng ấy làm hắn càng cực khổ trong nỗi lòng sợ mất đi cô. Ôm Tuyết trong lòng, vùi khuôn mặt mệt nhừ vào đám tóc đen xơ xát, hắn mơ màng ngủ say. Nhưng trước khi thiếp đi hắn không quên cong khóe môi cười hạnh phúc, đôi tay rê nhẹ nơi chiếc bụng phẳng lì của Tuyết, ai biết được nơi đây đang chứa đứa con của hai người chứ.
Và rồi mọi chuyện trôi qua trong yên bình, một tuần rồi lại hai tuần đến chừng đã gần hai tháng thì Thiên Tuyết dở chứng. Hằng ngày cô đều nằm lì trên giường ra lệnh, tắm, ăn rồi lại ngủ, hôm nay bỗng nhiên nhảy cẳng lên đòi Dương Hạ Vũ đưa đi học, cô bảo ở nhà mãi riết chán. Chẳng lẽ Tuyết chẳng có quyền được nói nhưng từ lúc cô có thai thì mọi thứ cô muốn hắn đều làm cho. Thiên Tuyết bảo không muốn thấy bất cứ cô gái hầu nào trong nhà, lập tức trong một giờ người hầu đều đổi thành bô lão. Chưa dừng ở đó cô quát lớn không muốn căn nhà mang màu trắng toát khó chịu, Hạ Vũ nghe xong chưa đến một ngày đã bắt nhân công sơn hết ngôi nhà thành màu xanh ngọc, chỉ riêng phòng ngủ chưa sơn bởi thai phụ ngửi thấy mùi hôi từ sơn thì không tốt lắm.
Tuyết cũng chẳng vui vẻ gì cả, bởi lẽ bao năm qua chính mình đã chịu đựng rất nhiều, có cơ hội thì cứ hành hắn đi. Tối ngủ cô bỗng đói meo bắt hắn tỉnh dậy nấu cháo thịt cho, mà Tuyết không chịu người giúp việc làm bắt buộc Vũ phải vận động, hắn ậm ừ lê lết tâm trạng đầy mỏ quạ xuống bếp vừa ngáp vừa nấu cháo. Ban ngày Hạ Vũ đi học Thiên Tuyết chỉ ở không cũng chán nên đòi hắn mua cho chú mèo nhỏ, vài tiếng sau có người bồng con mèo màu cam nhạt thuộc giống hoàng gia về, Tuyết yêu chiều đặt tên Lông Vũ (ơ ơ ơ cái này cố ý nà:v), mấy hôm đầu Hạ Vũ nhất quyết bắt đổi tên nhưng cô không chịu cãi cự dã man sau đó người thua tất nhiên là hắn, vài bữa sau nữa Tuyết cứ dính chặt lấy Lông Vũ không thèm để mắt tới Vũ, hắn bực mình ghen tức tống con mèo vào kho. Thiên Tuyết quậy một đợt banh nhà hắn đành ngặm ngùi ẵm Lông Vũ trả lại cho cô.
Sự tình đang rất gây gắt thì Hoa Thiên Tuyết đòi đi học, Dương Hạ Vũ nâng mi mắt lườm cô, hình tượng thiếu gia Dương cao cao tại thượng mấy tháng qua đã bị cô đạp thẳng xuống hố xí nay lại muốn đi học phải chăng cô đang chọc tức hắn. Hạ Vũ không cho, ra lệnh bắt nằm ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thai, Tuyết khoanh tay bên cửa, khuôn mặt bặm trợn tức giận nhìn hắn khuất dần. Thời thế đã thay đổi, bây giờ người quyết định không còn là Vũ nữa, cô cũng định mặc đồ đi học nhưng nghĩ lại vào đó cũng chẳng làm gì. Rón rén bước chân Tuyết vào phòng sách của Vũ lục tìm địa chỉ cha mẹ đang ở hiện giờ, cưỡm ít tiền cô lên xe taxi đi đến đó.
Lòng cô hân hoan lạ thường, nỗi nhớ mong lẫn tình thương cha mẹ bao năm qua lớn dần và nổ tung, khoái chí Tuyết cười muốn rớt quai hàm, không biết khi gặp cô thì cha sẽ làm gì nhỉ? Còn mẹ nữa chắc sẽ khóc rống lên sau đó nấu canh khoai cho cô đây. Những năm qua không biết rằng họ có sống tốt không, có nhớ đến cô không nữa?.
Chiếc xe dừng lại trước một khu chung cư sang trọng trong trung tâm thành phố, cô mở trợn mắt nhìn ngôi nhà to cao tráng lệ chẳng khác cung điện cho các phi tần là bao, phong cách thượng cổ như Trung Hoa lại mang nét hiện đại quý phái của nền móng phương Tây. Nhìn lại địa chỉ Thiên Tuyết dụi mắt rõ ràng mình nhìn không hề sai, nhớ ngôi nhà trước nhỏ nhắn nằm trong góc phố nghèo nàn và rồi so sánh nơi đây. Cuối cùng Hạ Vũ đã lưu đày cha mẹ cô hay tôn vinh và nuôi họ thế?. Bước vào thang máy ngôi nhà chung cư hai mươi lăm tầng, đưa tay vô thức bấm tầng hai mươi mà lòng khó hiểu, không thể tin nổi.
Ting
Thang máy dừng lại nơi hành lang sâu thăm thẳm được lót vải len đỏ, thật giống lối đi của nhà trắng nha, Thiên Tuyết bước đến số nhà A040, cô đưa tay lên cao định bấm vào chiếc nút đỏ đỏ nhưng chợt khựng lại rồi buông lỏng giữa không trung, ánh mắt dịu nhẹ rơi xuống sàn. Tuyết do dự cô không biết mình có nên đối mặt với cha mẹ không nữa.
- Cô bé?.
Tiếng gọi của bà lão đứng kế bên từ lúc nào làm cô giật mình thức tỉnh khỏi suy nghĩ, cuối đầu chào bà:
- Dạ, bà kêu cháu?.
- Sao lại đứng ở nhà ông Hoa vậy? Cháu đến gặp họ mà sao không hẹn trước? Mà có tìm thì cháu đến không đúng lúc rồi, hôm qua con rể hai người ấy đã mang họ đi du lịch Pháp. Cháu có nhắn gì không ta sẽ chuyển lời cho?.
- Hả? Con rể? - Hoa Thiên Tuyết bất ngờ vì lời nói của bà lão này, cha mẹ chỉ có một còn và mình cô là con gái thôi, với lại cô còn chưa chồng thì lấy con rể đâu ra.
- Ừ, con rể, nghe nói cậu ta là cậu ấm tập đoàn Dương đấy.
Thiên Tuyết gật đầu, đơ người bần thần cảm ơn bà, quay mặt bỏ đi lòng cô cứ dăng dẳng hai chữ "Con rể", vậy là sao? Tại sao hắn lại trở thành con rể nhanh vậy? Và vì sao hắn lại làm thế, thật ra hắn đang mưu tính việc gì. Buồn đan xen vui cô thất vọng khi không gặp được cha mẹ nhưng lại hài lòng vì cuộc sống của họ hiện tại.
Cô lại chột dạ bao năm qua đã nghĩ hắn hành hạ cha mẹ cô đến côn đảo biệt lập cơ đấy.
"Dương Hạ Vũ, đến khi nào em mới hiểu được anh?".
← Ch. 10 | Ch. 12 → |