Phan tuấn kiệt
← Ch.04 | Ch.06 → |
<images>
Ơn phước mà Dương Hạ Vũ trao cho Hoa Thiên Tuyết còn hơn cả loại độc dược ăn nát lục phũ ngũ tạng, đau đớn gặm nhấm tàn thương linh hồn thuần khiết, từ một cô bé hay cười, hồn nhiên ấp ủ một tình yêu trong sáng nay lại trở thành người phụ nữ tâm lạnh như băng, tình tàn như cát bụi, tâm tư sâu thẳm đến khó đoán.
Sự lầm lì của cô trong mắt người khác thì trở thành kiêu kì, chảnh chọe nhưng đối với hắn lại là một con vật cưng ngoan ngoãn đáng yêu, Hạ Vũ cho cô một đặc quyền được nói còn những thứ khác hắn đều cấm tuyệt, khóc ư? Hắn ghét nhìn thấy lệ nóng lăn vòng nơi khóe mắt cô. Cười à? Cũng được nhưng chỉ khi nào tâm tình của hắn được tốt, còn không nụ cười của cô chẳng khác nào đang chế giễu hắn. Bỡn cợt đùa giỡn? Đừng trở nên hư đốn như vậy, Thiên Tuyết chỉ biết thuận theo và răm rắp nghe lời, có lẽ những tổn thương Tuyết phải chịu đã tạo nên khí thái mạnh mẽ nơi tâm trí chưa mục rữa của cô, cố gắng không để mình gục ngã và nghĩ quẩn đi vào con đường chết chóc hay ngu dốt để làm những việc có thể phật lòng hắn.
- Hoa Thiên Tuyết, đoán thử xem tôi là ai?.
Giọng nói ngọt ngào khẽ vang sau tai cô cùng trò đùa bịp mắt đoán người, cô nâng khóe môi cười tươi rói, bàn tay nhỏ bẻ đặt lên đôi tay to lớn mềm mại, chu mỏ:
- Phan Tuấn Kiệt.
Tuấn Kiệt tháo tay ra vẻ mặt hờn dỗi:
- Gian lận, lần nào cũng đoán đúng.
Thiên Tuyết cười rộ như hoa tường vi khoe sắc giữa nắng trời êm ả:
- Ai bảo lên tiếng làm gì?.
Tiếng nói ngọt ngào pha chút tinh ranh của Kiệt như in sâu vào tâm thức của cô mất rồi, chỉ cần cậu nói một chữ cô cũng biết, huống chi một câu dài như thế. Phan Tuấn Kiệt cóc yêu lên vầng trán bóng loáng của Thiên Tuyết, cậu cười ôn hòa nắm tay cô bước đi trên con đường được trải đầy lá vàng, từng cơn gió nhẹ thoảng bay lùa đi những khổ đau mà Tuyết phải chịu, trong đôi mắt cô chỉ còn niềm vui, hạnh phúc và sự yên bình.
Tháng tám mùa thu năm mười bảy tuổi cô hồn nhiên quên đi cú sốc ngày đó và tất cả cũng nhờ vào Tuấn Kiệt, cậu như thiên sứ được thượng đế ban xuống chiếu cố cứu vớt tâm hồn cô. Hai người cùng nắm lấy tay nhau, người đi từ tốn kẻ nhảy nhót đáng yêu, tia sáng ấm áp in bóng hai người trên con đường vắng lặng, tiếng cười lẫn sự trách móc hòa quyện vào nhau tạo nên những giai điệu tươi vui, ngọt ngậy.
- Thiên Tuyết dù mai này có xảy ra bất cứ chuyện gì cậu cũng phải tin mình, có được không? Vì tớ yêu cậu rất nhiều, yêu hơn những gì cậu tưởng đó.
Đôi má Thiên Tuyết phớt hồng sau câu nói ẩn ý nhưng đầy chân thật của Kiệt, cô khẽ gật đầu ôm chặt cậu trong lòng, hứa hẹn mãi mãi cũng chỉ đặt niềm tin nơi cậu thôi. Và rồi...
Ác quỷ xuất hiện trong giấc mơ tươi đẹp của cô, hắn trắng trợn cướp hết những gì mà thượng đế đã rủ lòng thương cho cô, đau đớn Thiên Tuyết chết tâm, đôi mắt đục ngầu vì chứng kiến cái chết thảm thương của Tuấn Kiệt. Cậu đã yêu cô đến như thế, sẵn sàng ký bảng giao ước với hắn rằng Tuấn Kiệt dùng mạng mình đổi lấy sự tự do cho cô, nhưng cậu đã quá ngốc nghếch. Ai lại đi ký giao ước với một tên quỷ dữ chứ?.
Sự quằn quại đau đớn đến phút cuối của cậu cũng chẳng đổi lại được gì, Hạ Vũ xé nát tờ giấy ấy, một lần nữa độc quyền chiếm hữu cô còn nở giọng cười khinh thường sự ngu xuẩn của Tuấn Kiệt, cô đã vũng vẫy như một chú mèo bị thương nặng nề, tìm đến cái chết là điều cô làm không biết bao nhiêu lần cho đến khi Dương Hạ Vũ chết tiệt dùng tính mạng của ba mẹ cô ra để uy hiếp thì mọi nỗ lực đấu tranh muốn thoát khỏi bàn tay ác ma đã tiêu tan. Hoa Thiên Tuyết rũ bỏ tất cả để trở thành một sủng vật nghe lời, một món đồ chơi vô tri vô giác chấp nhận tất cả.
Bước lên một bục cao của giấc mộng vinh hoa mà những cô gái luôn mong ước, Thiên Tuyết chỉ biết cười lạnh trong lòng đối với mộng ước tầm thường của bọn họ, cạn bẫy được sự quyền quý hư vô che đậy quá tài tình.
Choàng lấy tay hắn bước vào buổi tiệc sinh nhật sang trọng của nữ diễn viên xinh đẹp Bạch Nhu, Thiên Tuyết như tảng băng di động không hề cười cũng chẳng màn liếc mắt đến ai, thanh băng ngọc khiết khiến người người chao đảo mà đưa mắt ngắm nhìn, một cô gái tầm thường không được cho là nổi bật lại có thể đi bên cạnh cậu ấm tập đoàn Dương lẫy lừng. Hạ Vũ nở nụ cười một cách giao tiếp cứng đơ nhưng không kém phần quý phái, hòa nhã. Hắn thật giỏi đóng kịch trước mắt mọi người.
Dương Hạ Vũ bị nhiều người bủa vây lấy hết chào đến hỏi còn cả việc giới thiệu tiền nhân hoặc con gái nữa, cô không thể cười nỗi mà hắn cũng có cho đâu, mắt lãnh đạm nhìn từng người trước mặt đến chán nản, nói nhỏ vào tai hắn cô bước ra ngoài vào phòng vệ sinh. Không ngờ rằng lại gặp Bạch Nhu rửa tay, khuôn mặt chị có vẻ rất vui, hạnh phúc, đôi môi đã muốn đụng thẳng mang tai rồi.
Chị ngước mặt nhìn gương thoáng giật mình, nở nụ cười hiền hòa chào hỏi:
- Thiên Tuyết đã lâu không gặp em rồi.
Hoa Thiên Tuyết chưa bao giờ có ác cảm với Bạch Nhu có lẽ vì chị ta không như lời đồn thổi chanh chua, chảnh chọe, đanh đá, kiêu căng ngạo mạn, cô thoáng ý cười nơi khóe mắt gật đầu chào chị rồi bước đến vòi nước rửa tay.
Bạch Nhu lúc quen với Hạ Vũ đã biết đến sự tồn tại cũng như tính tình lạnh nhạt của Thiên Tuyết, chị quen rồi nên không lấy làm lạ chỉ vỗ nhẹ bả vai cô cùng nụ cười thương tiếc mà rời đi. Hoa Thiên Tuyết nhìn qua khẽ mắt nơi bóng dáng chị đang khuất dần sau cánh cửa nhà vệ sinh, cô rửa mặt, lấy thỏi son tô nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của mình, khuôn mặt mộc mạc không phấn kem trắng bệch như xác chết, quầng mắt mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu khiến cả thân thể suy yếu. Đến bao giờ sức sống lại đến với cô đây?.
Bước khỏi cô ngoái đầu nhìn theo hướng Dương Hạ Vũ, nếu nhìn từ phía người lạ thì hắn trông thật bảnh bao, ấm áp, dễ gần, thật tài giỏi và đầy màu sắc khiến người đối diện chói mắt - chàng trai kim cương nhưng với một người đã quá quen thuộc thì chỉ có bốn chữ để hình dung ra hắn "độc ác - nham hiểm". Cười lạnh trong tâm Thiên Tuyết uyển chuyển bước đến gần đứng cạnh hắn làm ra vẻ như vị tiểu thư cao sang, Hạ Vũ đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt của cô, hắn đưa tay lau nhẹ giọt nước còn động lại bên thái dương Tuyết, cô chợt rùng mình nhưng không biểu hiện ra ngoài, những ánh mắt xung quanh đều nhìn cô theo nghĩa khác nhau một số thì hâm mộ, còn lại là ghen ghét nổi lửa.
Bỗng nhiên căn phòng tối đi chỉ còn chiếc đèn nơi sân khấu, hàng trăm người đưa mắt nhìn lên dõi theo một bóng hình trắng toát như thiên thần giáng thế từ phía cầu thang được bố trí đẹp đẽ bước xuống. Bạch Nhu cười tươi rói như cơn gió tinh khiết mùa xuân không nhiễm bụi trần, Thiên Tuyết mê mẩn hình ảnh đẹp đẽ như thế cô cũng muốn giương khóe môi để cười nhưng tại sao nơi đó đông cứng nhấc lên không nổi mà có đi chăng nữa cũng thật miễn cưỡng.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng, những cậu ấm cô chiêu đến cả danh nhân bậc tiền bối đều phải ngưỡng mộ sắc đẹp và tài năng của chị. Bạch Nhu cầm lấy micro cất giọng thanh thoát nhẹ nhàng, ánh mắt trong suốt khẽ chớp:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật lần thứ hai mươi của tôi, tối nay chúng ta cùng vui đùa, giao lưu vui vẻ nhé!.
Phía dưới đồng loạt vỗ tay, chị ngừng lại rồi nói tiếp:
- Và hơn hết tôi phải cảm ơn người đã tổ chức cũng như tài trợ tất cả vào tối nay, thiếu gia Lý Mẫn Hạo.
Cái tên này hình như được nghe qua rồi, nhưng chẳng ai từng thấy được dáng vóc, khuôn mặt của chàng thiếu gia ấy cả, lời bóng gió bảo rằng đó là một ông già năm mươi tuổi hay cặp kê cùng người mẫu, diễn viên, nghe đâu đấy tài sản của Lý Mẫn Hạo rất nhiều chẳng thua kém tập đoàn Dương bao nhiêu đâu, mà tiếng tăm của tập đoàn Lý chuyên về đá quý mới nổi cách đây sáu bảy thôi, không ngờ con người đôi lúc lên như diều gặp gió vậy. Nhưng suy ra sao bằng gia thế của dòng họ Dương hơn trăm năm đứng đầu mọi lĩnh vực.
Mọi người đưa mắt tò mò nhìn lên cầu thang nơi mà Bạch Nhu vừa bước xuống, trông chờ, mơ mộng và cả đố kỵ đều đang chờ đợi, một làn khói trắng mờ ảo được tỏa ra thao tóm cả sân khấu, bóng dáng ẩn ẩn hiện hiển từ làn khói bước ra khỏi. Cả căn phòng như ngập chìm trong sự im lặng, hơi thở ngưng trọng một điểm, mắt giương to kinh ngạc. Trẻ quá!
Cả Thiên Tuyết - Hạ Vũ cùng nghiêm mặt, mở tròn mắt không thể tin được những gì đang xảy ra:
Phan Tuấn Kiệt
← Ch. 04 | Ch. 06 → |