← Ch.148 | Ch.150 → |
Ngôn Lăng Nhi nghe thấy đại ca nói vậy, trong lòng lập tức yên tâm hơn, cảm thấy cơn nôn nghén vốn không thoải mái lắm kia đều đã giảm bớt đi nhiều.
Nàng nhắm mắt lại mặc cho đại ca 𝒽ô-ռ khóe môi nàng, tình ý triền miên, 𝐭.♓.â.n 〽️ậ.🌴 vô cùng.
✞*♓*â*ⓝ 🌴*h*ể của nàng 〽️ề·Ⓜ️ ⓜạ·𝐢 dán vào т𝖍-â-𝐧 ✝️-𝖍-ể ấm áp của Ngôn Thiếu Khanh, chẳng mấy chốc khiến Ngôn Thiếu Khanh có 𝒽_𝖆_𝖒 ⓜ⛎ố_𝖓.
Hắn xoay người thận trọng đè tiểu nương tử trên người hắn xuống dưới thân, môi hắn tràn trề yêu thương 𝐡*ô*п bờ môi nàng từng chút một.
Mặc dù 𝐭*𝖍*â*𝓃 𝐭*♓*ể ɱề-𝐦 Ⓜ️-ạ-❗ dưới thân còn chưa lộ ra mang thai nhưng Ngôn Thiếu Khanh cũng không dám dùng sức ép nàng, cánh tay chống vào hai bên người muội muội, gánh vác phần lớn trọng lượng cơ thể hắn.
Trên bàn chỉ để một chiếc đèn, ánh sáng rất yếu ớt xuyên qua bình phong dịch trạm rọi lên trên giường, làm cho làn da người ta có thể tỏa ra một tầng ánh sáng dịu dàng.
Ngôn Lăng Nhi nhẹ nhàng kéo giãn cơ thể, mặc cho đại ca ♓ô*𝐧 lên má, nàng bật ra một tiếng kêu khe khẽ, vẻ mặt biếng nhác lại mang theo chút lưu luyến.
Mê người như vậy.
"Những người Bắc Đột kia nói nàng là hồ ly tinh, đại ca vẫn luôn cho rằng lời này không hề nói sai."
Ngôn Thiếu Khanh ⓗô.𝐧 làn da trơn nhẵn của nàng, ✅ù-𝖎 𝐯à-𝖔 cổ nàng gặm nhẹ làn da non mềm chỗ đó rồi nói tiếp: "Lăng Nhi muội muội, nàng nói xem, có phải nàng phù phép gì với đại ca hay không? Sao đại ca chỉ cần dính vào 𝖙*♓*â*ⓝ 𝖙h*ể nàng là giống như không khống chế nổi bản thân vậy."
Yêu tinh dưới người hắn nghe vậy cười nhạt, tay trắng vươn lên giống như dây leo mềm yếu không xương quấn lấy cổ Ngôn Thiếu Khanh, chỉ nghe nàng trách mắng: "Đó là bản thân đại ca không chịu nổi dụ hoặc lại đi trách cứ ta, tối hôm nay, cái gì Lăng Nhi cũng chưa có làm mà."
"Đúng vậy, cái gì nàng cũng chưa làm."
Môi Ngôn Thiếu Khanh hướng xuống cắn nụ hoa cao ngất trước п-🌀ự-ⓒ Ngôn Lăng Nhi, cách một lớp sa y rất mỏng.
Lại thở dài: "Chỉ là nàng không đẩy đại ca ra thôi."
Cho dù nàng cái gì cũng không làm, chỉ không cự tuyệt hắn là hắn đã bị mê hoặc, ý loạn tình mê.
Cả đời này Ngôn Thiếu Khanh cứ như vậy, từng bước giẫm vào trong cạm bẫy của Ngôn Lăng Nhi rồi không thể tự kiềm chế nữa.
Ngôn Lăng Nhi nằm ở trên giường hơi ngẩng đầu, lộ ra cái gáy trắng tuyết và một đoạn làn da mịn màng tinh tế, mái tóc đen dài rơi xuống mép giường, nàng 𝒸ắ●𝓃 𝖓●𝒽●ẹ cánh môi đỏ thắm, bón cái vú bị y phục bao bọc cho huynh trưởng, 𝐫ê_n г_ỉ nói: "Đại ca vẫn nên kiềm chế một chút, Lăng Nhi bây giờ không cách nào hầu hạ đại ca đâu."
"Đại ca biết rõ."
Ngôn Thiếu Khanh cắn mạnh vào cái vú bọc vải áo bên môi mấy cái rồi xoay người từ trên người Ngôn Lăng Nhi xuống, khó chịu thở ồm ồm nói: "Thật là giày vò chất người, còn phải mười tháng nữa đấy."
Đếu nói nữ tử mang thai mười tháng, hắn tính thời gian, bây giờ còn vừa mới có, vui 💰●ư●ớ●ռ●ℊ lúc mới biết đích muội mang thai con hắn dần dần giảm bớt, thay vào đó là giày vò dài dằng dặc.
Khiến cho nam nhân ⓗ🅰️*〽️ 𝖒*𝖚*ố*𝓃 mạnh như hắn có chút sống không bằng ch. ết.
Lại thấy muội muội tựa sát lại, hắn giang tay ôm lấy, thở dài, vừa muốn nói gì đó lại cảm giác nương tử mảnh mai trong 𝐧_gự_ⓒ cầm lấy côn th*t sớm đã muốn ra trận của hắn.
Ngôn Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn nữ tử gối đầu lên vai hắn, tức giận nói: "Vừa rồi còn bảo vi phu kiềm chế một chút, hiện tại yêu tinh từ đâu tới trêu chọc thế này?"
Ngôn Lăng Nhi nghe vậy chỉ cười, ngón tay 𝖒ả𝓃·𝒽 kⓗ·ả·𝐧·𝐡 xoa nắn côn th*t giữa háng đại ca, hai tay nhỏ ɱ_ề_〽️ Ⓜ️ạ_ï không xương chậm rãi 𝐯·ц·ố·т ☑️·3 cây thịt của đại ca nhà mình.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |