← Ch.082 | Ch.084 → |
Chân Bảo Chương cười nhẹ nhàng, nói: "Ta có thể có ý gì? Chỉ là có lòng tốt tới nói cho Lục muội muội biết thôi, hôm nay vừa lúc Lục muội muội ở Linh Phong tự, thì hãy thay Tiết Đại công tử cầu phúc, để hắn tránh được một kiếp đại nạn không chết đi."
Trên mặt Chân Bảo Chương vui sướng khi người gặp họa, nói dễ dàng đấy, nhưng lúc biết tin tức, trong lòng vẫn từng có lo lắng. Suy cho cùng nàng đã từng coi trọng nam nhân này, nhưng hắn mắt mù, lại thích Chân Bảo Lộ. Vả lại hiện giờ Chân Bảo Chương đã là Tĩnh Vương Trắc phi, tuy nói không có ân ái sau khi cưới, nhưng trong đêm động phòng hoa chúc Tĩnh Vương cũng dịu dàng, khiến nàng thấy được trên giường người nam nhân này cũng cường tráng tài giỏi, vậy thì, Chân Bảo Chương tự nhiên đối với Tĩnh Vương càng để tâm hơn.
Chân Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương một cái, biết mặc dù Chân Bảo Chương thích đối nghịch cùng nàng, nhưng loại sự tình này, hẳn không bịa đặt vô căn cứ.
Nàng cũng không hỏi nhiều nữa, vội vội vàng vàng đi tìm Từ thị.
Bên trong đại điện, vừa lúc Từ thị đi ra, nhìn bộ dáng khuê nữ hốt ha hốt hoảng, liền nhíu mi trách nói: "Nhìn con thử xem, tính tình trẻ con khi nào thì có thể thay đổi?"
Nhưng Chân Bảo Lộ đỏ mắt nói: "Mẫu thân, hình như Đại Biểu Ca xảy ra chuyện rồi."
Chân Bảo Lộ đem lời của Chân Bảo Chương nói cho bà biết. Từ thị vừa nghe, lúc này trong lòng mới lo lắng, cũng không ở lâu lại Linh Phong tự, cùng Chân Bảo Lộ xuống núi.
Dọc theo đường đi Chân Bảo Lộ lo lắng trùng trùng, dưới loại tình huống này, nàng không thể làm gì, chỉ có thể lo lắng suông. Mà Từ thị ngồi bên cạnh khuê nữ, sửa sang lại ống tay áo, nghiêng đầu nhìn nữ nhi, vốn muốn an ủi vài câu, lại đột nhiên phát hiện bà chưa từng làm qua loại chuyện này, không biết nên nói cái gì.
Trong lòng Từ thị tự trách, ôn nhu nói: "Con yên tâm, Tiết Nhượng làm việc ổn trọng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Nhưng Chân Bảo Lộ nghe không vào, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Từ thị ngẩn ra, cũng không có nói nữa.
Đến khi Chân Bảo Lộ trở về phủ Tề Quốc Công, Chân Như Tùng vừa vặn hạ triều trở về, nàng vội vàng tiến lên hỏi gấp: "Phụ thân, người có tin tức của Đại Biểu Ca sao?"
Chân Như Tùng ngẩn ra, hơi kinh ngạc vì nữ nhi vậy mà biết rõ, mặt mày ôn hòa nói: "Chúng ta vào trong rồi nói."
Chân Bảo Lộ gật gật đầu, vội vàng đi theo Chân Như Tùng vào trong, mà Từ thị lại theo ở phía sau.
Vào phủ, Chân Như Tùng mới nói tin tức vừa nghe được với Chân Bảo Lộ. Nguyên lai là ngay lúc Tĩnh Vương bình định chiến loạn biên quan thì gặp được quân địch đánh lén, tử thương thảm trọng, Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng đều bị thương, nhưng Tĩnh Vương chỉ là bị thương nhẹ, Tiết Nhượng thì khá nặng.
Chân Như Tùng nói xong, thấy nữ nhi lo lắng, vổ về nói: "Con yên tâm, tuy nói Nhượng nhi bị thương nặng chút, nhưng hôm nay đã thoát khỏi nguy hiểm, tánh mạng không sao."
Chân Bảo Lộ lẳng lặng nắm chặt hai tay, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Chân Như Tùng giơ tay vuốt ve đầu con gái, mặc dù trong lòng ông cũng lo lắng, nhưng vào thời điểm này, ông không thể biểu lộ ra trước mặt của con gái. Giọng nói ông trầm ổn: "Nam nhân lên chiến trường, nhận chút thương tổn, lưu vài vết sẹo cực kỳ bình thường, không ăn chút khổ cực, ngày sau như thế nào đính thiên lập địa, che gió che mưa thay người nhà?"
Lúc này Chân Bảo Lộ mới dễ chịu hơn.
Đúng vậy, nàng đã biết Tiết Nhượng theo võ học, liền nghĩ tới điểm này. Nhớ đến mới vừa rồi nàng bởi vì lời nói của Chân Bảo Chương mà rối rắm, dù sao trong trí nhớ của nàng, đời trước chỉ biết Tiết Nhượng theo võ học, sau đó thì không biết gì nữa. Cho nên khi Chân Bảo Chương nói Tiết Nhượng sinh tử chưa biết, liền lập tức liên tưởng đến đời trước nàng không nghe nói qua Tiết Nhượng, có lẽ bởi vì hắn đã sớm chết trận sa trường. Hiện giờ nghĩ lại, nàng thật sự là hồ đồ, ví như Tiết Nhượng thật sự bởi vậy mà chết, nàng không có khả năng không biết.
Chân Như Tùng ôn nhu nói: "Tốt rồi, nếu có tin tức gì, phụ thân khẳng định nói cho con biết trước tiên, con cũng đừng lo lắng nữa, nhanh về phòng nghỉ ngơi một chút, đừng nghĩ lung tung nữa."
Chân Bảo Lộ đã ổn định cảm xúc, liền đứng dậy trở về U U Hiên. Lúc này Từ thị mới đi đến bên cạnh Chân Như Tùng, thấy phu quân nhà mình nhíu mày, đau lòng nói: "Tuy Tiết Nhượng thật tốt, cứ một mực theo võ học, ngày sau tránh không được khiến Tiểu Lộ lo lắng hãi hùng." Trong giọng nói, có vài phần hối hận đã đem nữ nhi gả cho hắn.
Chân Như Tùng Chân Như Tùng nghe xong thì khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, gằn từng tiếng nói: "Việc làm của Nhượng nhi bây giờ, đó là chuyện trong lòng ta muốn làm ngày xưa. Đứa nhỏ này, là ta thấy ổn trọng nhất cũng cực kỳ có gan dạ sáng suốt." Ông cũng không nhìn Từ thị, mà gương mặt của Từ thị đã sớm tái đi, khẩn trương do dự không biết nên nói cái gì. Chân Như Tùng nói, "... Ngày sau không cần nói những lời như vậy nữa."
Tuy là giọng điệu nhàn nhạt, lại khiến trong lòng Từ thị kinh hãi, vội nói: "Là thiếp thân hồ đồ."
Nói đến sau khi Chân Bảo Lộ trở về phòng, lấy trong ngăn tủ ra phong thư Tiết Nhượng viết cho nàng.
Tiết Nhượng đã rời đi hơn hai tháng, nhưng đã gửi thư cho nàng một lần, bên trong viết nhiều chuyện linh linh này nọ, đến cuối thư còn nói sau này mỗi tháng đều sẽ gửi cho nàng một phong thư. Chân Bảo Lộ thành thật nghiêm túc xem, chỉ là lúc ấy nàng có chút thương cảm bởi vì tỷ tỷ xuất giá, sau khi xem xong cũng không để trong lòng. Tháng này Tiết Nhượng không có gửi thư, nàng lại cảm thấy đại khái tính tình nam nhân cẩu thả, tám phần đem chuyện này quên đi, cũng không có nghĩ nhiều.
Hiện giờ xem ra, là vì chiến sự khẩn cấp, mà hắn còn bị trọng thương.
Bàn tay trắng nõn của Chân Bảo Lộ nắm chặt lá thư, đầu ngón tay trở nên trắng bệt, nhìn nét chữ cứng cáp hữu lực như rồng bay phượng múa bên trên, biết đây là trong lúc cấp bách tranh thủ chút thời gian mà viết. Chân Bảo Lộ thở dài một hơi, cẩn thận xếp lá thư lại, một lần nữa đem cất kỹ.
Ngày kế khi đi trường nữ học, Tiết Nghi Phương nói việc này với Chân Bảo Lộ. Đến khi nhìn thấy bộ dáng của Chân Bảo Lộ tỏ vẻ đã sớm biết, Tiết Nghi Phương mới nói: "Đúng vậy, muội là vị hôn thê của đại ca ta, chuyện này nên nói cho muội biết trước tiên, làm sao đến phiên ta nói với muội." Lại nhíu mi trầm giọng nói, "... Bất quá ta nghe nói, vốn là đại ca của ta sẽ không bị thương, nhưng là vì cứu Tĩnh Vương đó."
Chân Bảo Lộ ngẩn người, hỏi: "Thật sự?"
Tiết Nghi Phương gật gật đầu, hai tay chống cằm nói: "Ta nghe phụ thân nói, nên sẽ không sai." Vẫn là Tiết Nghi Phương bênh vực cho Tiết Nhượng người đại ca này, lẩm bẩm bất mãn nói, "Cứu Tĩnh Vương làm gì chứ? Mạng của đại ca cũng là mạng, nếu lỡ có nguy hiểm..."
Chân Bảo Lộ cũng nghĩ như vậy, không muốn Tiết Nhượng mạo hiểm, nhưng lúc này Tiết Nhượng đi theo Tĩnh Vương, gánh vác trách nhiệm bảo hộ Tĩnh Vương. Tĩnh Vương là hoàng tử được Tuyên Hòa đế sủng ái nhất, nếu Tiết Nhượng không đi cứu, lỡ như Tĩnh Vương xảy ra chuyện, Tiết Nhượng cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.
Ở đây Chân Bảo Lộ nói chuyện cùng Tiết Nghi Phương, Từ Tú Tâm ngồi ở bên trên cười cười, lên tiếng một cách kỳ quái: "Cũng đúng thôi, đâu phải người nào cũng giống như đại ca của ta, ai đó chọn tới chọn lui lại chọn một kẻ lỗ mãng chỉ biết múa đao lộng thương, hiện giờ hối hận, có thể oán ai đây?"
Nếu là lúc trước Từ Tú Tâm đối nghịch với Chân Bảo Lộ, không có ý xấu, thì sau khi Từ Thừa Lãng bệnh nặng một hồi, Từ Tú Tâm liền cực hận Chân Bảo Lộ. Mà chuyện tình ở biên quan, đã truyền tới Hoàng Thành, tất cả cô nương ở trường nữ học đều là khuê nữ thế gia, đương nhiên đã nghe thấy. Từ Tú Tâm biết cũng không có gì lạ.
Tiết Nghi Phương buồn bực, lập tức quăng tới một câu: "Quả nhiên là miệng chó phun không ra ngà voi!"
Tiết Nghi Phương đang nổi nóng, hiển nhiên nói được rất khó nghe.
Từ Tú Tâm cáu giận, đứng dậy muốn đi qua, vẫn là cô nương bên cạnh can gián mới chịu yên.
Ngày thường Chân Bảo Lộ tại trường nữ học được nhiều người thích, lúc này được bọn họ tụ lại thành tốp năm tốp ba an ủi. Những tiểu cô nương này tuy là có lòng tốt, vẫn cảm thấy, Chân Bảo Lộ xinh đẹp lại có xuất thân hiển hách, hoàn toàn không cần thiết phải đi theo một phu quân chọn võ học. Nguyên nghĩ tới, lấy thanh danh của Chân Bảo Lộ, việc hôn sự không nên còn chưa đến lễ cập kê đã sớm định ra như vậy, cuối năm tới là đính thân rồi.
Đại công tử phủ An Quốc Công, chúng tiểu cô nương cũng có nghe thấy. Không thể không nói, đích thật là người tuấn mỹ vô song sáng sủa lịch sự, nhưng cho dù mặt mày có đẹp, cũng không thể coi như ăn cơm. Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, tiểu cô nương nào nguyện ý xuất giá để sau này cả ngày lo lắng đề phòng?
Bởi vậy, mọi người cảm thấy Chân Bảo Lộ chọn mối hôn sự này thật không ổn.
Mà tuy Từ Tú Tâm được nuông chiều ương ngạnh, các nàng cũng phải thừa nhận, vị đại ca kia xác thực xuất chúng. Thẩm Trầm Ngư đã thành dáng dấp kia rồi, Từ đại công tử tác phong nhanh nhẹn tao nhã còn chủ động cầu thân, hành động đó không biết đã khiến bao nhiêu tiểu cô nương sinh lòng hâm mộ, chỉ cảm thấy Từ đại công tử là người có tình có nghĩa.
Hôm nay Chân Bảo Lộ chẳng muốn gây gỗ với Từ Tú Tâm, chỉ ngồi tại chỗ đọc sách, nhìn cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Cứ như vậy lại qua hai tháng.
Đến thời điểm cuối tháng năm, bên biên quan truyền đến tin chiến thắng, mà trận này Tĩnh Vương đánh cũng rất hay, ít ngày nữa sẽ trở về Hoàng Thành.
Được tin tức này, Chân Bảo Lộ coi như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đến ngày Tĩnh Vương cùng Tiết Nhượng mang binh về Hoàng Thành, Chân Bảo Lộ lựa chọn cẩn thận, mặc bộ xiêm y tề ngực màu hồng thêu hoa văn hình lá sen, đem chính mình trang điểm một chút.
Tiểu cô nương đang trong lúc phát triển vóc dáng. Chỉ mới hơn nửa năm, trái lại cao lên không ít, dáng người càng yểu điệu tinh tế, bộ ngực còn căng đầy, vòng eo nhỏ nhắn tha thướt, hai chân thon dài thẳng tắp, cho dù cô nương cũng nhìn không dời mắt nổi.
Thường ngày Chân Bảo Lộ đi trường nữ học, hiển nhiên ăn mặc bình thường hơn, lúc này trang phục tỉ mỉ, càng xinh đẹp kinh người.
Ngay cả Hương Hàn và Hương Đào hầu hạ nhiều năm như vậy, nhìn bộ dáng xinh đẹp của tiểu thư nhà mình, cũng trợn mắt thật to nhìn.
Chân Bảo Lộ cố ý ăn mặc xinh đẹp, nhưng suy cho cùng không muốn làm quá, chỉ khoác một cái áo choàng mỏng, che đi xiêm y xinh đẹp, sau đó đội nón che mặt, lúc này mới hài lòng hướng về phía hai nha hoàn nói: "Chúng ta đi thôi."
Hương Hàn Hương Đào bắt kịp, theo tiểu thư ra cửa.
Chân Bảo Lộ mỉm cười đi ra khỏi U U Hiên, nào biết mới vừa đi tới bên ngoài, lại nhìn thấy mẫu thân Từ thị tiến vào.
Chỉ có vào buổi tối Từ thị mới tới xem một chút, trái lại ban ngày rất ít khi tới. Nhưng tâm tình Chân Bảo Lộ đang rất tốt, liền cong cong môi, giọng nói trong vắt gọi: "Mẫu thân."
Từ thị nhìn cách ăn mặc xinh đẹp của Chân Bảo Lộ, nhất thời nghĩ tới điều gì, hỏi: "Đây là muốn ra ngoài?"
Đương nhiên Chân Bảo Lộ không thể nói nàng muốn ra ngoài nhìn Tiết Nhượng, nên nói: "Hôm nay con hẹn Nghi Phương biểu tỷ đến tiệm sách."
Tiểu cô nương có một đôi mắt to vừa sáng vừa tròn, lại óng ánh, nói lời nói dối cũng không nháy mắt. Ngay cả lão thái thái thông minh nhanh trí có đôi khi nhìn mắt to của cháu gái, cũng không chịu nổi. Nhưng Từ thị làm mẫu thân, trong lòng lại sáng tựa như gương.
Từ thị chậm rãi mở miệng nói: "Ta biết hôm nay là ngày Đại Biểu Ca của con trở về, nhưng một cô nương phải biết dè dặt, nếu không sẽ bị người khác xem thường. Con có biết nếu như để người ngoài nhìn thấy, sẽ nói con như thế nào không?"
Mặt Chân Bảo Lộ nóng bừng, biết mình không gạt được bà, nắm chặt hai tay suy nghĩ, rồi sau đó nói: "Con chỉ đứng trên trà lâu, từ xa nhìn thôi." Nàng sợ mẫu thân không đáp ứng, liền bổ sung thêm, "Hơn nữa hôm nay không phải chỉ có một mình con, đa số những cô nương ở trường nữ học đều đến, đây bất quá chỉ là thuận đường, xong rồi con còn phải hẹn gặp các nàng ấy trò chuyện nữa." Đây là lời nói thật.
Nhưng thái độ Từ thị cứng rắn, không cho phép nữ nhi làm ra hành vi không có chút dè dặt, nói: "Mẫu thân sẽ phái người đi nói một tiếng, hôm nay con ở lại phủ, chỗ nào cũng không cho đi." Lúc trước có Chân Bảo Quỳnh, chuyện của Chân Bảo Lộ, Từ thị liền mở một con mắt nhắm một con, nhưng Chân Bảo Quỳnh xuất giá rồi, Chân Bảo Lộ là cô nương duy nhất của đại phòng, hiển nhiên mọi chuyện đều phải làm tốt nhất, nếu ngày nào bị người nắm được chỗ sai, lại bị nói tùm lum ra ngoài.
Chân Bảo Lộ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Mẫu thân, tại sao người có thể như vậy chứ?... Chuyện này hôm qua con đã nói với phụ thân, phụ thân cũng ngầm đồng ý rồi."
Không nói đến Chân Như Tùng thì thôi, nhắc tới, khuôn mặt xinh đẹp của Từ thị lập tức chìm xuống, lạnh lùng nói: "Ta xem ngươi chính là bị cha ngươi làm hư rồi, dù sao hôm nay có ta ở đây, không cho ngươi không biết quy củ đi ra ngoài..." Nói xong, liền phân phó Chúc ma ma đứng ở một bên nói, "Còn không nhanh đưa tiểu thư vào phòng."
Chúc ma ma ngẩn ra, nhìn bộ dáng này của Từ thị, thường ngày đều không để ý tới tiểu thư, hiện giờ lại đột nhiên muốn quản. Tuy rằng Chúc ma ma bất mãn, nhưng dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, không dám nói gì, chỉ đi đến bên cạnh Chân Bảo Lộ, nhỏ giọng vổ về nói: "Tiểu thư, hay là nghe phu nhân? Theo lão nô đi vào đi."
Chân Bảo Lộ vừa tức vừa giận, lúc này mới chu mỏ xoay người đi vào phòng.
Nàng ngồi trên ghế trước cửa sổ, nhìn mặt trời gay gắt phía ngoài, tiếng ve kêu liên tục không ngừng làm cho nàng cực kỳ bực bội.
Đến một lúc lâu, Chân Bảo Lộ không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy.
Phía tường cao ở hậu viện, Hương Hàn Hương Đào cùng Chân Bảo Lộ ba người cẩn thận đem cây thang đặt thật tốt. Chân Bảo Lộ vỗ vỗ tay, nhấc váy leo lên.
Hương Đào bên cạnh lo lắng nói: "Tiểu thư, tường cao quá, nếu bị té thì sao? Hay chúng ta nghĩ biện pháp khác đi?"
Chân Bảo Lộ làm gì còn lo những thứ này? Hiện nay thời giờ đã không còn sớm, nếu nàng còn không đi, sẽ không kịp nhìn thấy Tiết Nhượng vào thành. Nàng cúi đầu nhìn nàng ta, tươi cười sáng chói, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm vô song, mở miệng nói: "Yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Động tác của Chân Bảo Lộ lưu loát leo lên tường, rồi sau đó run run rẩy rẩy đứng trên mái nhà, nhìn xuống dưới.
Cao như vậy.
Chân Bảo Lộ có chút đầu váng mắt hoa, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, lúc này mới nhấc váy nhảy xuống.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |