← Ch.02 | Ch.04 → |
Vì phòng ngừa việc không may, Quan Trạch Thao mua một chiếc xe mới, còn đặc biệt dặn dò cửa hàng tăng cường các trang bị an toàn, để ngăn ngừa vạn nhất (khả năng ít ỏi)
Tài xế xe lão Trần điều khiển xe đến đầu vùng núi phía bắc nơi biệt thự Quan gia, trong khi chờ đợi cổng lớn khắc hoa mở ra, Kiều Cảnh Nghị đã muốn nhịn không được ngạc nhiên rướn cổ ra đánh giá nơi này.
"Đây là nhà của chúng ta?" Cô kinh ngạc hỏi Quan Trạch Thao bên cạnh.
"Ừ, em đã ở chỗ này một năm." Cô lại hỏi như vậy, liền cho thấy cô đối với nơi này không có ấn tượng, vì thế Quan Trạch Thao giải thích rõ.
"Nơi này tiểu khu (khu vực nhỏ gồm nhiều nhà ở) gác cổng còn rất nghiêm ngặt." Trực giác của cô cho rằng bên trong hẳn là một tiểu khu.
"Thiếu phu nhân, nơi này chỉ có duy nhất một hộ là Quan gia, không phải tiểu khu!" Lái xe lão Trần không khỏi mỉm cười mở miệng.
" Lớn như vậy?!" Kiều Cảnh Nghị càng kinh ngạc.
Cả người cô dán hướng cửa kính xe, tò mò nhìn phía cổng lớn chắc chắn nhưng không mất mỹ quan, tường cao vút che giữ lùm cây được cắt sửa đều đặn, cùng với kiến trúc theo phong cách hiện đại.......... Chỉ là ở cổng chứng kiến nhìn thấy, cũng đã làm cho cô phi thường kinh ngạc, tin tưởng phía trong tường kia tất cả sẽ khiến cô líu lưỡi.
"Không nghĩ tới tôi thật là gả vào nhà giàu có!" Kiều Cảnh Nghị không có trang điểm nói ra suy nghĩ trong lòng, thật bất ngờ mình sẽ thích người giàu có như vậy.
Tuy rằng các đồng học đến khi đến thăm bệnh có nói qua, nhưng là cô đều nghĩ đến đó là tâng bốc nói đùa, hiện tại tận mắt thấy mới tin tưởng bọn họ không phải tùy tiện nói lung tung.
Nghe vậy không chỉ Quan Trạch Thao, ngay cả lái xe Trần cùng quản gia Liên thẩm đều mỉm cười.
"Như vậy, điều này với em mà nói là tốt hay xấu?" Quan Trạch Thao chăm chú nhìn khuôn mặt cô, quan tâm suy nghĩ của cô.
"A........ Thật bất ngờ, cảm giác lại càng không chân thật." Kiều Cảnh Nghị vẻ mặt có chút mê muội.
Mất trí nhớ, chồng, khu nhà cao cấp........ Đối với trí nhớ dừng lại ở mới vừa tốt nghiệp đại học như cô mà nói, đều là không chút suy nghĩ quá!
"Từ từ rồi sẽ quen." Quan Trạch Thao trấn an vỗ vỗ bả vai cô, không hi vọng cô bởi vì không hòa hợp với nơi này mà tâm tình sinh ra kháng cự, cho nên tiếp đến chỉ hi vọng cô có thể trước quen với nơi này.
Xe vững vàng tiến vào làn xe trong sân, dừng ở trước biệt thự, Kiều Cảnh Nghị còn chưa có xuống xe, liền nhìn thấy nhiều người đứng ở cửa, đột nhiên trong lòng lại khẩn trương lên.
"Xuống xe đi, nhìn những người giúp việc đã từng phục vụ em." Ngay tại lúc cô lo lắng do dự Quan Trạch Thao đã đi trước xuống xe, vòng qua thay cô mở cửa xe.
Lần thứ hai nắm tay để tay tiến vào lòng bàn tay của anh, Kiều Cảnh Nghị cảm giác được một loại sức mạnh an tâm yên ổn, giống như nói cho cô—-
Đừng sợ có anh ở đây, mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh đều ở bên cạnh em......
Một loại tình cảm ấm áp ngọt ngào lặng lẽ thâm nhập vào trong lòng, Kiều Cảnh Nghị thở sâu tự nhiên giơ lên nụ cười nhẹ, ung dung đi ra khỏi xe, đối mặt nhiều người quen thuộc mà xa lạ này.
"Thiếu phu nhân, hoan nghênh phu nhân trở về!" Nhóm người hầu thiệt tình nghênh đón bình dị gần gũi Kiều Cảnh Nghị về nhà.
"Các ngươi khỏe." Bọn họ cư xử thiện ý khiến Kiều Cảnh Nghị khóe miệng lại giương lên một chút.
"Đây là Liên thúc, phụ trách nghề làm vườn." Quan Trạch Thao thay cô giới thiệu người đứng phía ngoài cùng.
"Liên thúc? Vậy cùng Liên thẩm không phải phải......." Kiều Cảnh Nghị phản ứng thật rất nhanh, lập tức liên tưởng.
Mang theo túi hành lý đứng một bên Liên thẩm trả lời: "Hắc hắc, chúng ta là vợ chồng."
Kiều Cảnh Nghị cười, thân thiết hướng phía Liên thúc gật gật đầu.
"Thiếu phu nhân, ta là A Qúy a! Phu nhân thích nhất ăn đồ ăn tôi làm, còn nhớ rõ ta sao?" Đầu bếp nữ hơn bốn mươi tuổi A Qúy rất nhiệt tình giới thiệu chính mình.
Trước khi Kiều Cảnh Nghị trở về, mọi người đã biết tình trạng của cô, cho nên hi vọng có thể khơi mào một chút trí nhớ của cô.
Kiều Cảnh Nghị nghiêm túc nhìn A Qúy vài lần, sự thân mật thân thiện của cô có cảm giác thật thân thiết, nhưng cô lại không có ấn tượng gì.
"Thật xin lỗi, tôi không có nhớ rõ." Nàng vẻ mặt xấu hổ
"Hừ.. , Thiếu phu nhân ngay cả thiếu gia cũng không nhớ rõ, ngươi chảnh chọe a, làm sao phu nhân có thể nhớ rõ ngươi a!" Bên cạnh A Qúy là người ở đây Dân A Nhạc, trợ giúp Liên thúc làm vườn, cũng phụ trách công việc nặng nhọc trong biệt thự, tính tình thẳng thắn nói năng không suy nghĩ.
Ba, ba, ba, ba........
Lời vừa nói ra, thanh âm gõ đầu lập tức liên tiếp truyền đến, tất cả đều trách cứ hắn nói năng không chừng mực, đâm trúng miệng vết thương của Quan Trạch Thao.
"A, a, a, a ......" A Nhạc kêu rên, vỗ về đầu bị đau nhìn xung quanh hai bên."Ai đánh tôi? Ai đánh tôi?"
Kiều Cảnh Nghị cứng họng, ánh mắt trợn tròn, nhìn người bị đánh lén A Nhạc, cùng mọi người rõ ràng ra tay nhưng không thừa nhận, không khỏi lại nhìn về phía bên cạnh Quan Trạch Thao, không nghĩ tới ngay cả anh cũng làm một bộ dường như không có việc gì, bộ dáng cái gì cũng chưa thấy, vậy cô cũng tốt biết nghe lời ngậm miệng.
"Thiếu phu nhân người có nhìn thấy không, những người đó đều là người xấu a! Chỉ có tôi thiện lương nhất!" A Nhạc lập tức tố oan, vừa nói xong lập tức ôm đầu phòng ngừa đánh lén, sau đó quay đầu vừa nhìn quả nhiên thấy rất nhiều ngón tay giơ lên cao, muốn gõ đầu của hắn.
"Này, bắt được a!"
Hắn tức giận bất bình trừng xem mọi người, nhưng là lại bị hung hăng đánh một cái âm thanh thanh thúy vang dội.
"Là ai đánh....." Chưa kịp nói hết khi bắt gặp hung thủ thì im bặt, giống như bị bánh bao nghẹn ở họng."Thiếu gia..."
"Phốc......" Chứng kiến việc này, Kiều Cảnh Nghị rốt cuốc buồn cười, phốc một tiếng bật cười.
Thấy cô cười, Quan Trạch Thao vẻ mặt nhu hòa hơn nhiều, mọi người cũng cười theo, A Nhạc tự giác lấy lòng mọi người, cũng rất vui vẻ ngây ngô cười, toàn bộ không khí trở nên thoải mái hơn.
Có lẽ tương lai không biết là bao lâu, nhưng có một đám người đáng yêu này, cùng Quan Trạch Thao kiên nhẫn chờ cô, Kiều Cảnh Nghị biết, quá trình khôi phục trí nhớ hẳn sẽ không quá khó khăn chịu đựng!
Lợi dụng buổi chiều ánh mặt trời ấm áp, Quan Trạch Thao dẫn Kiều Cảnh Nghị ở giữa làn gió mát, bắt đầu từ bên ngoài sân một lần nữa nhận biết cảnh vật xung quanh.
"Anh hôm nay không cần về lại công ty sao?" Đi ở trong sân nhìn hoa và cây cảnh tươi tốt, để tránh hai người ở cùng nhau cảm thấy xấu hổ, Kiều Cảnh Nghị chủ động mở lời nói chuyện.
Quan Trạch Thao mím môi mỉm cười lắc đầu."Cần xử lý đều đã xử lý tốt, ta nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên em về nhà, sợ em không quen, vẫn là ở cùng em sẽ tốt hơn."
Anh tâm ý săn sóc, khiến Kiều Cảnh Nghị không khỏi giơ lên môi đỏ mọng, thản nhiên nở nụ cười.
Đúng vậy, mặc dù đối với anh cũng không quá quen thuộc, nhưng ở nơi xa lạ này, có anh làm bạn thật sự trong lòng vơi đi hơn một nữa lo lắng.
"Anh... trước kia liền đối với em săn sóc như vậy sao?" Cô cúi đầu, hỏi cái này có điểm thẹn thùng, cho nên vừa đi vừa đá đá vụn dưới chân để che dấu sự xấu hổ.
Anh nhìn cô hỏi lại: "Anh nói đúng, em có tin không?"
Kiều Cảnh Nghị không ngờ bị hỏi lại, nếu nói không tin, vậy cần gì phải hỏi nếu nói tin tưởng dường như hơi là lạ, cuối cùng cô chỉ có thể nhún vai cười cười, tiếp tục đi về phía trước.
Quan Trạch Thao cũng không có hỏi đến cùng, theo sau đuổi kịp.
Cho dù vẫn không lấy được tín nhiệm của cô cũng không sao, ít nhất cô lại đối với quá khứ của hai người cảm thấy tò mò, muốn biết rõ cái này cũng đủ rồi.
"Oa~~ thiệt nhiều Tulip!" Kiều Cảnh Nghị ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên mừng rỡ hô nhỏ, ba bước thành hai bước nhanh tiến lên.
"Vườn hoa này là sau khi cưới, em nói phải phụ trách." Cô vui vẻ tươi cười cũng khiến hắn cười theo, nhìn cô trong mắt tràn ngập nhu tình mật ý.
"Này hoa Tulip chẳng phải chính là loại em thích?" Giọng điệu của cô giống như phát hiện tân đại lục.
Cô xác thực yêu thích nhất hoa Tulip, cho nên anh mới làm cho cô một mảnh vườn để chính cô thích trồng gì, tùy cô phát huy?
"Đúng vậy, trước khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em nói còn muốn trồng thêm loại Huân Y Thảo, anh tính toán kêu A Nhạc ở nơi này sửa lại thành một cái vườn hoa." Anh chỉ hướng chỗ mặt cỏ khác.
"Thêm một cái?" Cô bật cười lắc đầu."Em đã muốn thật kinh ngạc, chính mình có biện pháp chiếu cố vườn hoa này". Cúi người khẽ vuốt đóa hoa mềm mại, thực ra tiếng lòng nhẹ động.
Mặc dù cô đã quên những chuyện trước đây cùng anh, nhưng có thể từ một ít chi tiết nhỏ, nhìn ra được trước đây anh đối với cô thật sự rất tốt.
"Nếu thêm một vườn hoa, anh sẽ giúp em chiếu cố." Anh hứa thầm nghĩ tìm cơ hội ở cùng cô, một lần nữa bồi dưỡng tình cảm.
"Anh?" Cô đứng dậy nhướng mày nhìn anh, cô trêu chọc:"Đường đường tổng giám đốc tập đoàn Hồng Trạch, bỏ bê công tác để đi làm nghề làm vườn?"
" Nếu có thể tìm lại được trí nhớ giữa chúng ta, có gì không thể?" Anh mỉm cười nhưng chăm chú nhìn ánh mắt cô, lại xẹt qua một chút đau đớn.
Nghênh đón ánh mắt sâu thẳm như giếng sâu, Kiều Cảnh Nghị trong lòng bỗng rung động, cô giả ngu ánh mắt tránh né từ chối cho ý kiến.
Không có biện pháp tìm về được hay không, cũng không phải cô có thể quyết định, chuyện không có chắc chắn, cô phải trả lời như thế nào? Cùng với hy vọng của anh sẽ lại làm anh thất vọng, chẳng bằng trước đừng họa bánh nướng *. (* hjc cái này tuyết cũng không hiểu &_&)
"Trước anh nói nơi này còn có ôn tuyền trì (hồ nước nóng)..........." Đang muốn nói sang chuyện khác trước mắt đột nhiên toát ra một đóa Tulip mà chợt dừng.
Quan Trạch Thao mỉm cười."Tặng em."
Nghĩ muốn nắm tay cô, muốn hôn cô, dù là vuốt nhẹ tóc cô, đều có thể an ủi tâm tình anh, nhưng mà tất cả, đều bở vì đối với cô cam đoan, trói buộc chính mình, chỉ có thể đem hết thảy nhu tình mật ý, khắc sâu trong ánh mắt.
Tim cô đập nhanh, thẹn thùng tiếp nhận hoa Tulip, tâm mơ hồ tồn tại từng gợn sóng lay động.
"Cảm ơn." Cô ngọt ngào nói cảm ơn.
"Đi, anh đưa em đến ôn tuyền trì".
Quan Trạch Thao cảm xúc căng ra không thể phát tiết dẫn đầu đi trước, không dừng lại nữa chỉ vì vừa rồi bộ dáng kiều mỵ kia, làm cho trong lòng anh mạnh mẽ xuất hiện một cỗ xúc động, anh lo lắng cho mình nếu vẫn còn dừng ở cô, sẽ nhịn không được đem cô kéo đến trong ngực, chặt chẽ ôm lấy.
Kiều Cảnh Nghị kinh ngạc đuổi kịp, không hiểu vì sao thấy bóng lưng của anh lộ ra một cỗ u sầu cô đơn, mà lòng của cô nhưng lại vì thế mà ẩn ẩn đau..........
Chẳng lẽ, mặc dù trí nhớ cô quên mất anh, nhưng lòng của cô vẫn không quên anh?
Mới vừa trở lại Quan gia ngày đầu tiên, Kiều Cảnh Nghị rất thuận lợi nhận biết hoàn cảnh mới, mỗi người đối cô cũng đều rất hòa thuận, khiến tâm tình cô dần dần trầm tĩnh lại, đã quên thấp thỏm bất an lúc đầu.
Bất quá, dù sao cũng mới ra viện, thân thể so với bình thường yếu hơn, chỉ là đi một chút cũng hao hết không ít thể lực, tới buổi tối rồi, Kiều Cảnh Nghị còn thật là mệt mỏi.
Trước khi chuẩn bị tắm rửa đi ngủ, cô nghĩ tới Quan Trạch Thao buổi chiều mang cô thăm quan ôn tuyền trì, ngay ở sân thượng lầu bốn, quyết định đi ngâm nước nóng, tiêu tan mệt nhọc cả ngày.
Cốc cốc cốc ......
Đứng ở trước cửa phòng sát vách, thay đổi tốt áo tắm cô dự định hướng Quan Trạch Thao báo cáo một tiếng hành tung, miễn cho anh tìm không được người, lại kinh động nhiều người.
Cô rất kinh ngạc cũng cảm ơn anh đã tôn trọng cô, chủ động đưa ra yêu cầu phân phòng, nhưng lại lo lắng đến muốn giúp cô nhớ lại quá khứ, đem phòng ngủ lúc trước của hai người cho cô, chính mình dọn sang phòng bên cạnh ngủ.
Trước ở trong bệnh viện, có ba mẹ bạn bè ở, lực chú ý của cô phân tán, ngày hôm qua trở lại Quan gia, cô yên lặng cảm thụ, càng có thể cảm nhận được tâm ý của anh.
" Kỳ quái, không ở sao?" Đợi một hồi, trong phòng không hề có động tĩnh, Kiều Cảnh Nghị không khỏi buồn bã lẩm bẩm, sau khi lại gõ một cái vẫn là không có đáp lại, cô đẩy cửa vào, xác định anh không ở, cô dứt khoát tự mình lên lầu ngâm nước nóng, dù sao nhiều lắm cũng nửa tiếng đồng hồ, sẽ không lâu lắm.
Đi tới lầu bốn, tiến vào khu vực ôn tuyền như chuyên biệt xây dựng cho hoàng đế theo phong cách Nhật Bản, cô trở tay đóng cửa lại, cởi áo tắm ra, trước dùng vòi hoa sen rửa sạch thân thể, sau đó hướng ôn tuyền trì đi tới, lại bị một bóng đen trong góc hồ làm cho sợ đến hít một hơi.
" A——" Cô dưới chân vừa trượt, thân thể mất đi thăng bằng.
" Cẩn thận!" Bóng đen rất nhanh di chuyển, cùng lúc cô trượt xuống hồ, vươn tay đỡ cô.
Bọt nước văng khắp nơi, Kiều Cảnh Nghị sau một trận hoảng loạn rốt cục đứng vững, không ngờ phát hiện mình trần trụi đang ở trong ngực Quan Trạch Thao, mà xúc cảm trơn nhẵn này nói rõ anh cũng là trần như nhộng.
" A—-" mắt hạnh trợn tròn, lại một lần nữa hoảng sợ hét chói tai, đê-xi-ben cao, chấn động cả chim bay cá nhảy trong núi rừng đều bị làm cho chạy tán loạn.
"Xuỵt!" Bên cạnh giai nhân đang sử sụng ma âm chọc thủng đầu, Quan Trạch Thao không khỏi buông cô ra, che lại lỗ tai mình, để tránh khỏi màng tai bị phá vỡ.
Kiều Cảnh Nghị ôm ngực, ngồi xổm xuống, cả người ở trong ôn tuyền, chỉ còn một cái đầu ở trên mặt nước, kinh ngạc quay sang anh nói lắp lên án:" Anh anh anh.... Anh làm sao lại ở chỗ này?"
" Anh đến ngâm nước nóng a!" Mặc dù lỗ tai còn nghe ong ong, nhưng bộ dạng này của cô thật đáng yêu, làm đáy mắt anh xẹt qua ý cười.
" Anh anh anh.... Anh đến đây lúc nào?" Cô trừng lớn mắt chất vấn.
" Đã tới được một lúc rồi." Anh không nghĩ tới cô ngày hôm nay sẽ đến ngâm nước nóng, chẳng qua, này xem như là thu hoạch ngoài ý muốn.
Con ngươi màu đen vừa chuyển, cô không khỏi cúi đầu một chút. Này cô vừa rồi thong dong cởi quần áo như vậy tắm rửa, chẳng phải là bị anh nhìn thấy hết?!
Ách thật xấu hổ! Anh nói sẽ không chạm cô, cô nhưng chủ động khỏa thân dâng lên cho anh nhìn?
Đừng, đừng khẩn trương Hiện tại trời rất tối, nói không chừng anh cái gì cũng không thấy được!
" Anh anh anh.... anh có thấy cái gì hay không?" Hai tay đem bộ ngực che càng chặt, cô đề phòng ánh mắt trừng nhìn anh.
" Ừ ..." Anh cố ý đùa cô, do dự kéo dài âm cuối, hại cô nhíu mày theo dõi anh không tha, một lòng bất ổn chờ đợi câu dưới.
" Không thấy được thì nói không thấy được, làm chi do dự lâu như vậy!" Cô chờ không kịp trực tiếp đáp lại.
" Không phải, anh là đang do dự có muốn hay không nói thật đi." Anh vẻ mặt một bộ rất bối rối.
Nghe vậy, Kiều Cảnh Nghị con mắt trừng lớn hơn nữa. Ý tứ này là .......
" Nên nhìn đều thấy được." Anh miệng xuất ra tươi cười, nhìn cô rất ảo nảo suy sụp hạ khóe miệng, còn đặc biệt bồi thêm một câu thoải mái nói:" Không cần lo lắng, anh đều không phải ngày hôm nay mới nhìn đến."
Cô sững sờ trừng mắt nhìn.
Đúng vậy, trước khi mất trí nhớ, cô là vợ anh, hẳn là xem qua rất nhiều lần... Một cỗ nhiệt khí xông thẳng lên ót, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đỏ tới mang tai.
Chờ một chút, anh không chỉ xem qua cô, còn cùng cô phát sinh qua chuyện rất thân mật rất thân mật... Suy nghĩ điều này, Kiều Cảnh Nghị con mắt nhìn anh càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng sợ hãi.
Này bọn họ bây giờ trần trụi cùng nhau ngâm nước nóng?
Nói không chừng, trước đây bọn họ đã từng ở chỗ này ......
Anh có thể hay không đột nhiên hưng trí, liền ác hổ phách dương (hổ hung dữ bổ nhào vào dê), đối cô như vậy như vậy?
Ách! Muốn chết! Cô đang suy nghĩ cái gì, thế nào đầu hoàn toàn là tư tưởng hủ bại a?
Cô phải nhanh chóng chút đứng lên, bằng không lại lưu lại ở đây, tưởng tượng chuyện này, cô xác định chắc chắn mạch máu sẽ nổ tung. Cô nhưng là ngày hôm nay mới xuất viện, mới không muốn nhanh như vậy đã lại tiến bệnh viện!
" Em đang suy nghĩ cái gì? Khuôn mặt hồng như vậy?" Thấy cô sắc mặt biến đổi lại biến đổi, biểu tình rất phong phú, anh mỉm cười muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt cô, lại bị cô giống như tránh vi khuẩn giống nhau mà tránh đi.
"Anh anh anh.... Từ từ ngâm đi! Em vẫn là trước đứng lên được rồi." Tim cô đập rất nhanh, hô hấp cũng rối loạn, nhưng ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng chậm chạp không có động tác, bởi vì .... này thân thể, không có vật che đậy, sẽ lần thứ 2 bị anh nhìn sạch bách.
" Em ngâm đi, anh cũng nên đứng dậy." Anh bỗng nhiên đứng dậy, cất bước lên bờ, hoàn toàn không vì bản thân lõa lỗ mà có chút không được tự nhiên.
Tầm mắt không kịp tránh, Kiều Cảnh Nghị hít một ngụm khí, mở to mắt thưởng thức một bức tranh tuấn nam tắm ra cảnh tượng kinh diễm vô cùng.
Vóc dáng anh khỏe mạnh, cơ bắp rõ ràng, không thấy một tia sẹo lồi, thân hình đúng tiêu chuẩn tam giác ngược *, vòng hông hẹp cùng đôi chân dài khỏe khoắn ... Tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng!
(* Thân hình tam giác ngược còn được gọi là thân hình chữ V. Đây chính là dáng vẻ trái ngược lại với thân hình trái lê vì phần trên của cơ thể lớn hơn phần dưới - vai khá rộng so với vòng hông hẹp, bộ ngực lớn, thon lại ở vùng eo. Nhưng nhờ thế mà bạn có dáng dấp của một vận động viên. Và thường thì thân hình loại này hay đi đôi với cặp chân thon đẹp. )
Này sẽ không phải chỉ là một giấc mộng a? Cho nên mới lại xẩy ra chứng bệnh có xác suất rất thấp mất trí nhớ sau đó cô thành phu nhân, còn có một trượng phu hoàn mỹ?
" Anh...... Thật là chồng em?" Cô vô thức hỏi ra trong lòng nghi vấn.
" Nếu như giấy kết hôn còn chưa đủ nói, anh rất thích dùng hành động chứng minh." Anh xoay người lại, giương môi cười, thâm ý ám chỉ hai người trên giường trong lúc đó hài hòa quen thuộc.
" Không cần không cần!" Cô vội vã xua tay, liên tục cự tuyệt, nhiều lần, lại bất ngờ phát hiện anh rốt cục đứng đối mặt với cô, nhanh chóng che mắt:" Anh mau xoay lại đi, em sẽ đau mắt hột!"
Liếc nhìn cô không lưu loát thẹn thùng nhưng lại khiến anh nhớ tới khi mới quen, Cảnh Nghị đáng yêu thông minh lại không mất dịu dàng kiều mị, Quan Trạch Thao không khỏi sủng nịnh cười.
" Mình em ở chỗ này ngâm nước nóng cũng phải cẩn thận, mỗi mười phút phải đứng lên nghỉ ngơi chút, ngâm lâu lắm sẽ thiếu dưỡng khí té xỉu, biết không?" Anh ôn nhu dặn dò.
" Đã biết, anh mau đi ra đi, nhớ phải khóa cửa a!" Cô nhắm chặt hai mắt, chỉ đưa ra một tay bảo anh rời đi.
Quan Trạch Thao miệng tươi cười, đi tới gian thay quần áo mặc vào áo tắm rời đi, đem nơi này lưu lại cho cô một mình hưởng thụ.
" Hô..." Xác định chỉ còn mình một người, Kiều Cảnh Nghị lúc này mới thả lỏng cập bờ mà ngồi, thở dài một hơi.
Mới ngày đầu tiên liền" Run như cầy sấy" như vậy, thời gian tới chẳng phải" Đặc sắc khả kỳ *"? (* thời kỳ đặc sắc)
Cô mặc dù không có khôi phục một chút ký ức, thế nhưng đối anh có cảm giác đặc biệt, dường như là sớm tồn tại trong tim, tùy ý dẫn dắt là có thể dễ dàng hiện lên ....
Có thể, trước kia lại gã cho anh, nhất định là không địch lại sức quyến rũ của anh, cho nên dù hiện tại mất trí nhớ, như trước bị sức quyến rũ của anh ảnh hưởng đi?
Hơi nóng bốc lên cùng ôn tuyền trơn nhẵn khiến con người trở nên lười biếng, khép lại mí mắt, cô không suy nghĩ nhiều nữa, di chứng tai nạn xe cộ khiến trong lòng cô nghĩ một chút chuyện rắc rối đầu liền vừa căng ra vừa đau.
Lúc này có gió đêm mát mẻ hợp lòng người, trăng sao trên cao phủ lên bóng đêm mỹ lệ cùng ôn tuyền tư nhân thoải mái, vẫn là không nên suy nghĩ, hưởng thụ thật tốt đi!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |