Chương 56 (2)
← Ch.237 | Ch.239 → |
"Sợ rằng một phần là do lời của Khúc Vô Nham." Tô Lăng Trạch cau mày suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Để người của huyền thiết ám vệ tương kế tựu kế, nếu hắn muốn bức vua thoái vị, liền phối hợp với hắn, phân phó xuống, mọi người không nên đi ra ngoài, nếu như ta đoán không lầm, nhất định sẽ có người tới chế trụ chúng ta, không để cho chúng ta lấy được tin tức từ hoàng cung."
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi ngay." Hách Liên Diệc đứng dậy rời đi.
Người vừa đi. Không tới một khắc đồng hồ sau, hắn đi vòng trở lại, trong mắt mơ hồ mang theo vài tia mừng rỡ: "Điện hạ, ngài quả nhiên là liệu sự như thần, những người đó đã đem Lăng Vương Phủ của chúng ta vây lại."
Tô Lăng Trạch cúi đầu, giữa lông mày lại chợt như nghĩ ra điều gì, sau đó nói: "Đi, đi xem một chút."
Lúc này.
Lăng Vương Phủ.
Màn đen thâm sâu tĩnh lặng, Lăng Vương phủ đèn đuốc vẫn sáng trưng, bốn phía tựa như ban ngày, cả Lăng Vương phủ tạo thành ba vòng vây, phía ngoài là một đám người trong bộ trang phục màu xám tro, mắt nhìn chằm chằm vào phủ.
Vòng vây thứ hai là thị vệ Vương phủ, lúc này đang dàn trận để nghênh đón quân địch, không cho phép người ngoài tiến vào vòng vây của bọn họ một bước, bọn họ duy trì trạng thái phòng thủ, không nhúc nhích, tựa hồ đã có một đoạn thời gian, lại không thấy bất cứ người nào có chút buông lỏng.
Vòng thứ ba thì ít hơn, chỉ có mấy người.
Tô Lăng Trạch ngồi ở vị trí chủ vị, chậm rãi uống trà, trấn định tự nhiên.
"Là Khúc Vô Nham gọi các người tới đi." Hắn nhìn trong đại sảnh, hắc y nhân im lặng không lên tiếng, thản nhiên nói.
Hắc y nhân không trả lời, sắc mặt của hắn rất trắng, tựa hồ là người hàng năm sinh sống trong bóng tối, chưa từng tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.
Tô Lăng Trạch động tác ưu nhã đặt ly trà xuống, thờ ơ tiếp tục nói: "Ngươi đã đích thân vào cửa Vương Phủ của Bổn vương, Bổn vương từ trước đến nay là một người mến khách, ngươi không cần khách khí, cứ tự nhiên đi, về phần Bổn vương... sẽ đi nghỉ ngơi trước."
Tô Lăng Trạch tựa hồ không sợ hãi hắn ở nơi này sẽ làm ra loại chuyện động trời gì, nói xong liền xoay người đi về hậu viện.
"Đường chủ..." Tùy tùng sau lưng hắc y nhân tựa hồ như muốn nói điều gì, tay hắc y nhân vừa nhấc, cắt đứt lời của hắn: "Để hắn đi đi, muốn trở mình trong lòng sóng, cũng không phải là dễ dàng như vậy, còn có, chủ thượng có lệnh, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, nếu không, giết không bỏ qua."
Cười lạnh một tiếng, hắc y nhân tiếp tục cẩn thận quan sát bốn phía, ôm cây đợi thỏ, không biết Tô Chỉ Trần nơi đó như thế nào, bất quá chỉ cần một buổi tối nữa, sợ rằng đến lúc đó, ngay cả Tô Lăng Trạch muốn sống cũng không sống nổi, hừ.
Tô Lăng Trạch trở về hậu viện, Mạc Ninh cùng Dương Thành lập tức tiến lên đón: "Điện hạ, thế nào rồi?"
"Đúng như trong dự tính của ta." Tô Lăng Trạch ngồi xuống, ôn hoà nói: "Mục đích của Khúc Vô Nham đã rất rõ ràng, chính là muốn giữ chân chúng ta, nếu như ta đoán không sai, Tô Chỉ Trần hiện tại chắc chắn là đang muốn đổi toàn bộ đội cấm vệ của Hoàng Thành thành huyền thiết ám vệ, không muốn để cho chúng ta nhúng tay, không muốn để chúng ta đi bẩm báo, vì thế nên mới để Khúc Vô Nham đến nơi này cầm chân chúng ta, không để cho chúng ta rời đi nửa bước."
Quả đấm của Mạc Ninh nặng nề đập vào trên bàn, lửa giận dâng cao: "Tên Khúc Vô Nham ghê tởm, mọi lần đều là hắn ở sau lưng gây sóng gió."
Tô Lăng Trạch thản nhiên nói: "Quân Khúc hai gia tộc ngàn năm tình như một nhà, hôm nay Quân gia đã không còn nữa, Khúc gia tự nhiên không thể ngồi chờ chết, nếu không người chết chính là Khúc gia bọn họ."
Huống chi...
Huyết hải thâm cừu hoành hành trong lòng hắn như vậy, tiểu nô tài là vị hôn thê của hắn, thù của nhạc phụ nhạc mẫu, hắn là không thể không báo đi.
"Điện hạ, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, chỉ ở chỗ này chờ sao?"
"Không sai." Tô Lăng trạch lạnh nhạt nói: "Huyền thiết ám vệ bên kia ta đã giao cho Hách Liên Diệc chuẩn bị, chúng ta bây giờ chỉ cần đợi kết quả là được."
Lời vừa dứt, Tô Lăng Trạch chợt nghĩ tới điều gì, vội vàng đứng dậy, có chút nóng nảy hỏi: "Hôm nay là ngày mấy?"
Tựa hồ chưa từng thấy qua bộ dáng chủ tử nhà mình mất đi bình tĩnh như vậy, Dương Thành cùng Mạc Ninh đều sửng sốt, vội vàng nói: "Ngày ba mươi tháng bảy, sáng mai chính là ngày đầu tháng tám."
← Ch. 237 | Ch. 239 → |