Chương 41 (4)
← Ch.190 | Ch.192 → |
Từ trước đến giờ Vô Nham làm việc cẩn thận, hắn thiết kế không ít cung nỏ trang bị đạn tín hiệu trong tay áo chính mình, mà màu đỏ tức là có tạo phản, nàng tin, Vô Nham sẽ biết.
Mà lúc này, Khúc Vô Nham đang ở ám lâu bỗng nhiên bị một tiếng nổ này làm kinh động, kỳ thật ám lâu cũng không xa Đô Sát viện, bởi vậy nên có thể nhìn ánh sáng màu đỏ kia rất rõ ràng.
Tâm Khúc Vô Nham giờ phút này chìm đến đáy cốc.
Hắn cùng Tuyết Nhi bị lừa.
Có lẽ ngay cả Thủy Nhược cũng bị lừa.
Đô Sát viện kia bất quá chỉ là ngụy trang.
"Chủ thượng!" Sát thủ ám lâu nhìn thấy tín hiệu chuyển mắt chờ mệnh lệnh của Khúc Vô Nham.
Nơi này, ám lâu từng tồn tại đã không còn nữa, hơn nữa sau một lần tái thiết, giờ phút này người trong lâu, đại đa số đều là nhân thủ được điều động tới từ Khúc gia.
Khúc Vô Nham thản nhiên liếc mắt nhìn vị trí của Đô Sát viện một cái, mắt sáng anh tuấn, u ám tĩnh mịch.
Tuyết Nhi, nếu ngươi có việc gì, ta nhất định sẽ để hoàng thất chôn cùng!
Trong Đô Sát viện, cùng bị tín hiệu này kinh động còn có Thủy Nhược.
Nàng nhìn khói hồng dần biến mất trên bầu trời, màu mắt từng chút một chìm xuống.
Nàng.... Chung quy vẫn bị phát hiện sao.
Quân Lam Tuyết để mặc huyền thiết ám vệ đem chính mình vây bắt, bị đưa đến chỗ sâu nhất trong ám lao Đô Sát viện.
Càng đi vào bên trong, dần dần, nàng nghe được càng nhiều âm thanh quen thuộc.
"Hỗn đản, chỉ là một hoàng thất nho nhỏ cũng dám đụng đến Quân gia bọn ta, gia chủ đại nhân, chúng ta mau nghĩ biện pháp ra ngoài, sau đó dẫn người đến hủy Hoàng Thành này!"
"Quân Tử Y, ngươi im lặng một chút có được hay không, thứ cần bây giờ là biện pháp thoát khỏi nơi này, mà không phải là ở trong này cãi nhau."
"Quân Tương Đình ngươi có ý gì, ngươi nói ai ầm ĩ, có bản lĩnh thì ngươi nhanh nghĩ biện pháp thoát ra khỏi đây đi, ta xem, ngũ trưởng lão không ở nơi này, tám phần cũng là người của đại trưởng lão, là phản đồ Quân gia!"
"Ngươi! Ngươi im miệng! Cha ta mới không phải là gian tế!"
"Ai biết được, ngày thường ngươi cùng Quân Nhất Châu lui tới, hiện tại nhất định là khổ nhục kế."
"Quân Tử Y ngươi không cần ngậm máu phun người...."
"Đều câm miệng cho ta." Bỗng nhiên một âm thanh nén giận, giọng nói có chút già nua nặng nề vang lên: "Ai ở đây lắm miệng một câu, lão phu sẽ giết nàng ngay bây giờ."
Quân Tử Y cùng Quân Tương Đình liếc mắt trừng nhau, không cam tâm quay trở lại góc ngồi."
Nói chuyện là nhị trưởng lão, đêm Quân gia có biến đổi lớn đối với hắn tràn đầy cảm xúc, một đêm kia, lão thất đột nhiên thông báo chủ tử gặp nạn, hai người bọn họ phân công nhau hành động, lão thất đi cứu tiểu thiếu gia, mà hắn một đường theo dõi tam trưởng lão, cũng không ngờ ngay lúc này đại trưởng lão đã bỏ đi lại quay lại, hắn buồn bực mệt mỏi, lúc này mới rơi vào tay bọn họ.
Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, chậm rãi tràn ra bên môi, hắn giương mắt, nhìn về hướng phòng giam của Quân Mạc Thiên.
Bọn họ được đưa đến phòng giam sau này, lúc đến liền thấy gia chủ ở trong này, nghe nói đã bị giam ba ngày, khi đó máu tươi trên người hắn đã khô thành màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn ra thương thế của hắn quá nặng.
Từ lúc nói câu đầu tiên sau khi tiến vào phòng giam này, Quân Mạc Thiên vẫn ngồi ở góc sáng của phòng giam, không nhúc nhích, giống như đã sớm biến thành tượng đá, không có sự sống. Nếu không phải có thể cảm giác được hơi thở mỏng manh của hắn, chỉ sợ hắn cũng nghĩ rằng Quân Mạc Thiên đã chết.
Nhưng dù vậy, thương thế của Quân Mạc Thiên quá nặng, nếu không ra ngoài tìm đại phu chữa trị, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.
Nhị trưởng lão nhắm mắt lại, thờ dài một tiếng, trời diệt Quân gia của hắn a.
Đúng lúc này, một tiếng gọi nhẹ nhàng trầm thấp đột nhiên vang lên trong phòng giam tối tăm.
"Cha."
Một chữ đơn giản, lại bao hàm nhiều cảm xúc, có bi thương, có lo lắng, có phẫn nỗ, càng nhiều hơn là vui sướng.
Vui sướng vì, cha, còn sống.
← Ch. 190 | Ch. 192 → |