← Ch.071 | Ch.073 → |
Từ khi đem vấn đề đặt tên chuỗi cửa hàng cho Nghiêm Cẩn suy nghĩ, hắn ta đều chưa một lần xuất hiện, chỉ sai người mang đến cho nàng một tin tức, mọi chuyện đều ổn.
Long Vân Thấm nhận được tin chỉ bất đắc dĩ cười cười, quả nhiên đều làm được rồi. Long Vân Thấm vốn dĩ lười làm việc này, cũng mau Xuân Lan là một nữ nhân rất có năng lực, giao việc còn lại cho Xuân Lan, nàng hiện tại tập trung toàn bộ tinh lực vào việc tiếp đón sứ thần Bắc Tề quốc.
Tin tức đã được đưa đến kinh thành, người của Xích Viêm quốc cùng Bắc Tề quốc đã tiến vào cảnh nội Nam Hoàng, đi thêm hai ngày đường, ngày mai sẽ vào thành.
Hôm nay phải tiến cung, Long Vân Thấm cùng Long Thanh Dương cùng nhau chuẩn bị an bài mọi chuyện.
Bắc Tề, Nam Hoàng cùng Xích Viêm quốc là ba quốc gia có thực lực quân sự cũng như kinh tế gần tương xứng nhau, thế chân vạc này tồn tại trên đại lục không kém thời gian trăm năm là mấy.
Việc duy trì đám hỏi qua lại giữa các nước làm mối quan hệ này càng ngày càng rắc rối phức tạp. Cho nên việc đi sứ các nước qua lại với nhau không mấy hiếm lạ.
Dẫn đầu đoàn sứ thần Xích Viêm quốc là tiểu hoàng tử được Xích Viêm đế sủng ái nhất, Thượng Quan Phược Vân, hắn lớn hơn Long Vân Thấm một tuổi. Lệ phi là cô cô của hắn, tuy Long Thanh Dương được giao cho phụ trách tiếp đón, nhưng không tránh khỏi việc Long Hách Tường khi nào sẽ chen ngang một chân vào.
Mà trách nhiệm của nàng là tiếp đón một vị này, với nàng không thân cũng chẳng quen.
Nàng cùng Long Thanh Dương xác định lại một lần thời gian cùng lịch trình cho toàn bộ lễ nghi ngày mai, cuối cùng Long Vân Thấm mang theo Hạ Vũ cùng Đông Mai hồi Trọng Hoa cung.
Chợp mắt một lát, sắc trời đã có chút tối, hiện thời trời đã sang thu, ban ngày so với mùa hè ngắn hơn nhiều.
Nhìn thế giới không có khói bụi ô nhiễm, bầu trời trong vắt, Long Vân Thấm không khỏi cảm thán, nàng đến nơi này đã được ba tháng, lúc đầu còn cảm thấy xa lạ nhưng càng ngày càng cảm thấy bản thân dung nhập được, bây giờ bản thân nàng giống như cùng nơi này hòa nhập làm một! Nếu không phải trong tư tưởng của nàng còn những kí ức của người hiện đại, Long Vân Thấm thực sự hoài nghi thực ra nàng vốn sinh ra ở thời đại này.
Bữa tối Hạ Vũ đích thân xuống bếp, Long Vân Thấm đã quen với trù nghệ của nàng, mỗi lần đều cảm thấy rất hợp khẩu vị.
Bàn ăn thực ra rất đơn giản, một ít rau dưa cùng cháo thịt, Hạ Vũ chỉ đứng ở một bên chia thức ăn, nhưng Long Vân Thấm chỉ ăn một bát liền cảm thấy không thể nuốt nổi nữa.
Hạ Vũ nhìn Long Vân Thấm không khỏi lo lắng, "Công chúa, khẩu vị của người so với bình thường giống như thiếu rất nhiều? Là nô tì làm không tốt sao?"
Long Vân Thấm lắc đầu, hương vị giống với mọi ngày, chính là hôm nay nàng không muốn ăn, còn chưa nói được mấy câu Long Vân Thấm liền cảm giác cả người bủn rủn, bụng đau lợi hại.
Chỉ trong nháy mắt như vậy, mồ hôi Long Vân Thấm đã không ngừng chảy xuống cái trán trơn bóng, khuôn mặt trắng bệch dọa người, Hạ Vũ bị dọa sợ lập tức buông đĩa xuống đỡ nàng đi vào nội thất, chờ Long Vân Thấm nằm xuống liền chạy ra bên ngoài gọi người, lại bị Long Vân Thấm gọi lại, "Trở về, ngươi đi làm cái gì?"
Hạ Vũ dừng bước chân, chỉ ra bên ngoài nói, "Nô tỳ đi thỉnh thái y!"
"Không cần, gọi Đông Mai lại đây."
Nàng chưa bao giờ tin tưởng thái y trong cung, nhất là trong thân thể này có hàn chứng, nàng càng phải cẩn thận.
Đông Mai từng là người của Thái y viện, tuy rằng đã rời khỏi nhưng mấy năm nay nàng đều không ngừng học tập thêm, nếu thực sự so sánh, y thuật của Đông Mai sẽ không kém đám người đó.
Đông Mai rất nhanh liền chạy vào, dò xét một chút mạch đập của nàng, lập tức đứng dậy đuổi Hạ Vũ ra ngoài, miệng không quên phân phó, "Mang nước nóng lên đây."
"Này, này, ngươi còn chưa nói công chúa điện hạ như thế nào?" Hạ Vũ chưa hiểu chuyện gì người bên trong đã đóng sầm cửa, Đông Mai một đường quay lại đã thấy Long Vân Thấm tựa ở đầu giường nói, "Sao lại thế này?"
Trong lòng nàng đã có suy đoán, nhưng muốn chứng thực chắc chắn. Quả nhiên, lời nói Đông Mai chứng minh nàng không có lầm.
"Là hàn chứng...Tuy rằng nguyệt sự công chúa chưa tới, nhưng hàn chứng tích lũy trong cơ thể càng lâu càng có nguy cơ biến chứng thành loại bệnh khác. Công chúa, nô tỳ có một câu nói không biết có nên nói hay không?"
"Nói đi!" Long Vân Thấm xoa xoa mi tâm, tâm tình của nàng càng ngày càng chuyển phức tạp.
"Công chúa còn thời gian ba năm tìm ra phương pháp chữa trị, nhưng theo tình hình hôm nay, nếu hàn chứng này không cách nào trị tận gốc, chỉ sợ đến mùa đông này sẽ không áp chế được nữa. Một khi bộc phát, không có phương thuốc chỉ sợ tình huống sẽ..."
"Sẽ như thế nào? Có phải vĩnh viễn không thể sinh dục?"
Đông Mai gật đầu, hốc mắt hồng lợi hại, quả nhiên trong lòng công chúa đã rõ ràng, "Nô tỳ hiện tại kê thuốc giảm đau cho công chúa."
Long Vân Thấm khoát tay, để Đông Mai đi xuống sắc thuốc.
Chốc lát sau Hạ Vũ mang nước ấm tiến vào, Long Vân Thấm miễn cưỡng đứng dậy đi vào trong bồn nước, dòng nước ấp áp mềm mại bao phủ cái bụng của nàng, xua tan bớt một chút đau đớn...
Xong xuôi, Long Vân Thấm mặc áo ngủ nằm xuống giường, nàng nhìn màn trướng đỉnh đầu, lụa mỏng vờn quanh, càng nhìn mắt nàng càng thanh tỉnh, ngủ không được.
Trước kia nàng luôn cảm thấy thờ ơ, cho dù không sinh dục được cũng chẳng sao, dù sao nàng xác định không vướng vào loại tình cảm yêu đương gì đó, chỉ cần có thể sống là tốt rồi!
Nhưng hiện thời, nghe được tin tức lại làm nàng có chút không cam lòng.
Nàng có người trong lòng, có những lúc nàng ngồi tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người, cùng hắn sinh nhi dục nữ, cả đời vui vẻ về sau.
Nghĩ đến Lăng Triệt, một nam nhân cường thế bá đạo như vậy, nàng thế nào cam tâm được, cảm tình giữa nàng và hắn chỉ mới bắt đầu lại gặp phải hoàn cảnh này. Nếu hắn biết chuyện, dựa vào tính cách của hắn, khẳng định không ngại cực khổ tìm cách trị liệu cho nàng.
Hốc mắt đỏ lên, Long Vân Thấm động động thân người, chậm rãi phục hồi tâm tình của mình.
Trong phòng bếp, Đông Mai cầm quạt hương bồ quạt quạt bếp lửa, tâm tư sớm bay tới nơi nào không hay. Đến khi cảm giác được trước mặt có người, thế này mới kích động đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người đang cầm ấm thuốc kia, nàng lập tức choáng váng.
Hôm nay Long Vân Thấm tiến cung, Lăng Triệt tự nhiên hiểu rõ, nghĩ đến mì trường thọ hôm trước còn chưa hoàn thành, hắn liền nghĩ sẽ làm cho nàng đồ ăn khuya. Không nghĩ đến sẽ nhìn thấy thị nữ của nàng ở đây sắc thuốc.
Thuốc này tự nhiên nấu cho Long Vân Thấm, tâm thần Lăng Triệt căng thẳng, lập tức muốn đi xác nhận, nàng chẳng lẽ sinh bệnh?
Nhưng những vị thuốc hắn nhận biết trong ấm thuốc có gì đó không thích hợp, hắn cẩn thận ngửi ngửi phân tích thật kĩ, sắc mặt nhất thời thay đổi, ánh mắt lãnh liệt đảo qua Đông Mai, "Hàn chứng của nàng phát tác?"
Đông Mai kích động xua tay, gật đầu rồi lại lắc đầu, cứ khóc nức nở, "Không, không phải, là bệnh biến chứng."
"Lần thứ mấy!"
Bàn tay Lăng Triệt không khỏi nắm chặt, hắn đã nghĩ cách tìm dược liệu trị tận gốc hàn chứng giúp nàng, một lòng nghĩ trước khi hàn chứng của nàng phát tác hắn sẽ tìm ra. Rõ ràng một năm nữa mới đến thời gian phát tác, vì sao lại là hiện giờ?
Ngực đau xót, Lăng Triệt nghĩ đến những thống khổ Long Vân Thấm phải chịu đựng, khuôn mặt kia sẽ ẩn nhẫn cùng quật cường như thế nào, chắc chắn dù đau muốn chết nàng cũng không kêu một tiếng. Cái nha đầu ngốc kia, chưa bao giờ thẳng thắn nói cho hắn, hay bất cứ ai khác về chuyện tình của nàng.
"Tiếp tục nấu đi, một lát nữa mang cho nàng."
Dứt lời, Lăng Triệt nhanh chóng rời đi.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |