← Ch.068 | Ch.070 → |
Về chuyện tiếp đãi với người Bắc Tề quốc, Long Vân Thấm thực có chút đau đầu, nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ đích thân phụ trách những chuyện như thế này. Nguyên bản nàng muốn trong khoảng thời gian này sẽ tập trung vào chuyện khai trương chuỗi cửa hàng, hiện thời lại bị chính sự quấn thân không dứt ra được thế này, nàng cảm thấy chính mình thực không ổn.
Long Hạo Thiên đơn giản muốn nàng phụ trách chuyện này, không phải là muốn kéo toàn bộ sự chú ý lên người nàng sao? Nhưng mà cũng tốt, như vậy thì không có ai rảnh rỗi để ý đến những cửa hàng yên lặng khai trương rải rác khắp kinh thành!
Càng nghĩ càng thấy hợp lí, Long Vân Thấm lập tức đem tinh lực của mình đặt ở việc này, càng nhân thời gian rảnh rỗi nghĩ ra nhiều ý tưởng phát triển thị trường, nghĩ xong liền yên tâm vứt hết cho Nghiêm Cẩn.
Việc của nàng là ngày ngày theo dõi tiến độ của kế hoạch, rồi sau đó quyết định bước tiếp theo, Nghiêm Cẩn hiện tại càng ngày càng gian xảo với nàng nha, rõ ràng tâm tư không đơn thuần còn cố ý đến xin chỉ thị của nàng phải làm cái gì.
Nàng âm thầm ném cho hắn một ánh mắt xem thường, rõ ràng hắn nhìn thấy nàng nhàn hạ hơn hắn nên muốn thử khả năng của nàng rốt cục có bao nhiêu đi.
"Nghiêm Cẩn, mọi chuyện kế tiếp ta sẽ không tham gia, ngươi cân nhắc kĩ rồi hành động đi, việc khai trương chuỗi cửa hàng cùng việc thu thập thông tin thị trường phải dứt khoát thật nhanh. Mặt khác, ngươi bồi dưỡng vài người đáng tin cậy rồi cân nhắc lên làm chưởng quầy, để cho bọn họ mỗi người đảm đương một chỗ đi."
Long Vân Thấm cẩn thận dặn dò Nghiêm Cẩn, sau đó suy nghĩ cái gì lại bổ sung, "Còn nữa, nguồn cung ứng kia phải lấy được khế ước, phải lấy được cam đoan của bọn họ phòng trường hợp xảy ra chuyện không hay, nếu bọn hắn bán tin tức của chúng ta ra ngoài lập tức phải bồi thường tổn hại cho chúng ta gấp một vạn lần."
Cánh tay Nghiêm Cẩn run lên một chút, mí mắt giật giật lợi hại, "Vạn lần?
Bọn họ bán cả nhà đi cũng không có nhiều bạc như vậy, nếu để lại đời sau có khi cũng không đủ..." Công chúa, ngươi có phải quá độc ác hay không?
Long Vân Thấm không để ý chuyện này, nàng chính là muốn cho bọn người kia không thể có tâm tư khác, "Toàn bộ nguồn cung ứng của chúng ta đều do đám người này lo liệu, phải đảm bảo bọn họ đều thành thành thật thật, nếu họ đột nhiên nổi lòng tham bán đi tin tức gì đó thì chúng ta phải làm sao? Chỉ cần ngươi làm một cái khế ước rõ ràng, nếu bọn hắn dám để lộ, không những bị kiện lên triều đình, mà mạng nhỏ của bọn hắn cùng gia tộc của bọn hắn đều bị liên lụy vào, bản cung làm việc xưa nay làm việc đều không để lại đường lui."
Nghiêm Cẩn gật đầu: "Ta sẽ xử lí tốt chuyện này, công chúa có thể yên tâm."
Long Vân Thấm nghe vậy mới hài lòng một chút, "Tất nhiên nếu bọn họ thành tâm hợp tác với chúng ta thì lợi nhuận sẽ không thiếu. Nguồn cung ứng là một phương diện, mặt khác ngươi nói cho bọn họ, nếu cửa hàng chúng ta khai trương mọi việc đều tốt đẹp, bọn họ nếu muốn có thể tham gia với chúng ta."
Nghiêm Cẩn nghe vậy lập tức chần chờ, "Bọn họ?" Tâm tư của thương nhân rộng lớn bao nhiêu hắn là người rõ ràng, tự nhiên dâng bát canh ngon tận miệng họ như thế sao?
"Nghiêm Cẩn, ngươi phải nhìn xa ra một chút nữa, lòng tham của con người không nhất định là chuyện xấu, nếu chúng ta làm tốt bọn họ chắc chắn sẽ mang lại càng nhiều kinh hỉ, chính lòng tham mới mang lại động lực, nếu chúng ta càng mang cho bọn họ nhiều lợi ích, chẳng những chúng ta được lợi, mà bọn họ đối với chuyện hợp tác với chúng ta càng thành kính."
"Vậy còn tên cử hàng thì sao?"
Điều này Nghiêm Cẩn đã suy nghĩ một thời gian, mọi việc đã coi như chuẩn bị sắp xong, nhưng tên cửa hàng hắn nghĩ lâu vậy mà không nảy ra ý tưởng gì, cuối cùng đành phải quay lại hỏi Long Vân Thấm "Công chúa không phải đã quên chứ?"
Long Vân Thấm cười cười, nàng làm sao có thể quên chuyện này, các chuỗi cửa hàng của bọn họ đều mở ra cho nhân dân hạ tầng cùng trung tầng, tự nhiên không thể đặt tên quá khoa trương, không thể quá bình thường, quả thực có chút khó.
"Kì thực ta vẫn chưa nghĩ ra, ngươi vẫn chưa nghĩ ra à, sao lại hỏi ta?"
Nghiêm Cẩn không nhịn được phun ra nước trà trong miệng, trừng lớn mắt nhìn nữ tử trước mắt, nàng còn cười, lúc này là lúc nào rồi nàng còn có thể cười?
"Công chúa điện hạ, mấy ngày nữa chúng ta khai trương rồi, tên cửa hàng còn không có nữa, không có làm sao chúng ta đi tuyên truyền đại chúng được?"
Long Vân Thấm có chút vô tội nhún vai, "Cho nên đều phải nhờ vào đại quản gia ngươi a, thanh danh cửa hàng càng để dân chúng dễ nhớ càng tốt, ngươi đi thị sát dân chúng nhiều như vậy chẳng lẽ không nảy ra ý tưởng gì hay sao?"
Nàng lúc này khôn thể nhường bước được, tên Nghiêm Cẩn này dối trá quen rồi, chuyện này cứ để cho hắn lao tâm khổ tứ một phen mới được.
Cuối cùng dỗ hắn vài câu Long Vân Thấm liền tiễn hắn đi về, nhân tiện lại xuất mấy vạn lượng bạc ra ngoài, nàng tin vào năng lực xử lí của Nghiêm Cẩn nên đưa bạc cho hắn an bài mọi thứ.
"Xuân Lan, gần đây em có tin tức gì không?"
Xuân Lan lắc đầu, tâm tư thành thật nói: "Không có tin tức gì."
Hạ Vũ nghe vậy không nhịn được sốt ruột, "Công chúa công chúa, nô tỳ có tin tức, có tin tức." Nàng vừa dứt lời liền nhận được một cái trừng mắt của Xuân Lan, Hạ Vũ lập tức nghẹn miệng ủy khuất nói: "Thật sự có tin tức mà!"
"Nói nghe một chút đi." Long Vân Thấm bị hành động này của Hạ Vũ xua tan đi tâm tình buồn bực nãy giờ, nha đầu này nói có tin tức đại khái lại là cái trò cười gì đó!
Hạ Vũ lúc này nghiêm túc dị thường, nhìn quanh hồi lâu, xác định trong phòng không còn người nào mới chạy lại gần Long Vân Thấm nói nhỏ: "Nô tỳ nghe nói một ít hạ nhân trong Quân đại thế gia bị đánh đến lợi hại rồi bị bán ra ngoài, cũng không biết phạm vào lỗi lầm gì."
"Ngươi hỏi thăm chuyện này để làm gì?" Xuân Lan lập tức tức giận trắng mắt, nha đầu Hạ Vũ này thật sự là nhàn rỗi quá không có việc gì làm nên hỏng đầu rồi, một chút tâm tư đứng đắn cũng không có.
Hạ Vũ một phen lí do cho bản thân: "Ngũ công chúa không phải gả vào trong Quân gia sao? Nô tỳ muốn nhìn một chút động tĩnh của nàng a, nàng ta lúc nào cũng nghĩ nhằm vào công chúa điện hạ của chúng ta, nếu ngày tháng nàng trải qua ở Quân gia không tốt, nô tỳ nói một chút để mọi người vui vẻ là được rồi."
"Hạ nhân bị đuổi ra ngoài thì có gì ngạc nhiên, nha đầu kia!"
"Sao lại không nha, nghe nói bọn họ đều nổi lên tâm tư không nên có, bị Văn phu nhân đánh cho tàn phế rồi đuổi ra ngoài..."
Hạ Vũ càng nói càng nhỏ, trực tiếp bị Xuân Lan kéo xuống hậu viện, nhưng Long Vân Thấm toàn bộ đều đã nghe được, nàng lập tức nghĩ đến nữ nhân ngu xuẩn kia khi mị dược phát tác sẽ có bộ dáng ra sao, chậc chậc...
Nhưng tại sao nàng ta lại phát tiết lên người hạ nhân chứ? Đúng là đủ thấp hèn!
Mà sự thật chính là...
Trong Quân đại thế gia, Long Mộ Hi sắc mặt xanh mét ngồi ở trong phòng của mình, tiếng kêu la thảm thiết ngoài sân vừa mới dịu xuống một chút, đã có vài cái hạ nhân bị nàng đánh văng ra, trước mặt nàngcó một nha hoàn đang quỳ, cả người không một mảnh vải che thân, nước mắt rơi đầy mặt.
Nhưng đáng chú ý hơn cả là cả người nha hoàn kia đang sợ hãi đến phát run, đáy mặt nổi lên sợ hãi giống như nhìn thấy quỷ, không ngừng dập đầu khóc lóc, "Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng."
Long Mộ Hi nắm chặt khăn tay nỗ lực đè nén tức giận trong lòng xuống, ném một chút bạc xuống đất rồi sai người mang nàng ta xuống, "Đuổi ra ngoài."
Nha hoàn kia nghe tiếng lập tức trắng mặt, đuổi ra ngoài cũng đồng nghĩ với việc bị bán đi, cơ hội muốn sống không bằng chết a, nói không chừng còn bị bán vào thanh lâu, về sau không bao giờ có thể....
"Công chúa! Cầu người tha mạng a, nô tỳ ngày sau không dám nữa!"
Long Mộ Hi không kiên nhẫn vẫy tay, Hỏa Hồ ở một bên lập tức dùng khăn bông nhét vào trong miệng nha hoàn kia, sau đó sau người lôi nàng ta ra ngoài. Chờ trong phòng an tĩnh lại một chút, Hỏa Hồ mới cười nói, "Công chúa, giải dược này xem ra không được, nha hoàn cũng dùng một loại dược đã cùng nam nhân kia...vậy mà vẫn không có hiệu quả."
Hỏa Hồ đem sự tình mị dược nói một lần cho Long Mộ Hi, một lần nữa lấy được sự tín nhiệm, Long Mộ Hi từ sau sự việc kia, dục vọng cả người không hiểu sao trở nên đặc biệt mãnh liệt.
Nhưng sau một đêm kia, Văn Nhân Mặc rất ít khi ở chung cùng nàng, mỗi đêm nàng đều phải gian nan đè nén cảm xúc vô cùng cực khổ. Càng trải qua gian nan nàng càng cảm thấy thống hận Long Vân Thấm, oán niệm càng ngày càng nặng: Chính Long Vân Thấm hại nàng như thế này.
"Lại nghĩ tiếp biện pháp, hoãn lại việc tìm người thí nghiệm thuốc đi, nhiều hạ nhân bị đưa ra ngoài như thế khó tránh khỏi tai tiếng cho Tướng quân phủ."
"Vâng." Hỏa Hồ che lại ánh mắt đùa cợt, kín cẩn gật đầu nghe theo.
"Nữ nhân ở Công chúa phủ kia có động tĩnh gì hay không? Còn có, tướng quân gần đây làm cái gì, hắn lâu như vậy đều không đi qua bên này..."
Long Mộ Hi rất muốn gặp Văn Nhân Mặc, nhưng hắn đều lấy lí do công vụ bận rộn không gặp mặt nàng, thậm chí suốt đêm đều không trở về. Nàng một mình một thân ở trong phòng ngủ này, hàng đêm đều không nhịn được việc phải kiềm chế.
Hỏa Hồ lắc đầu, nàng sẽ không đem sự tình ở phủ công chúa nói cho Long Mộ Hi, về phần Văn Nhân Mặc, càng không phải phạm vị quan tâm của nàng.
Đêm khuya, lại là một vòng gian nan.
Long Mộ Hi cả người lỏa lồ vặn vẹo, hạ thân lúc nào cũng trằn trọc không yên, nàng muốn có gì đó lấp đầy giải thoát nàng nhưng thân thể thực không chịu nổi.
Mỗi đêm nàng đều muốn gặp Văn Nhân Mặc.
"Mặc...Mặc..." Mỗi một tiếng nỉ non của nàng, đáp lại chỉ có bóng đêm yên tĩnh.
Đúng lúc này, cánh cửa yên tĩnh đột nhiên mở ra, một bóng dáng không tiếng động đi vào, bị thanh âm nhỏ vụn trong phòng làm cho cả người chấn động. Bóng đen lắc người một cái liền đi vào trong nội thất, sau đó.... thanh âm cao thấp nối tiếp, đứt quãng, đêm dài cửu viễn....
Long Mộ Hi a Long Mộ Hi, cho mi chết!
← Ch. 068 | Ch. 070 → |