Công chúa, thanh danh của bản vương tính sao?
← Ch.041 | Ch.043 → |
Long Vân Thấm nhớ lại những gì xảy ra đêm hôm đó, nàng quả thực không có nhìn đến rõ ràng chuyện xảy ra bên trong căn phòng kia, bất quá ai sẽ nghĩ đến...
Văn Nhân Mặc...quả thực có tâm kế.
Có thể làm cho Long Mộ Hi phối hợp diễn xuất hoàn hảo như vậy, hiển nhiên thủ đoạn hơn người a.
"Bọn họ có mục đích gì?" Nàng tương đối quan tâm đến mục đích hai người này, Long Mộ Hi có thất trinh hay không cùng nàng không quan hệ, nàng đối với hôn lễ của bọn họ một chút để ý cũng không có.
Nhìn vẻ mặt Long Vân Thấm không thay đổi khi hỏi chuyện về Văn Nhân mặc, tâm tư Lăng Triệt càng thêm tốt hơn, quả nhiên là hắn đã đến sớm một bước. Văn Nhân Mặc nếu có tâm tư với nàng thì lại như thế nào! Hai tháng sau không phải đại hôn với Long Mộ Hi sao, sau đó, Văn Nhân Mặc sẽ... hết cơ hội.
"Bản vương hiện tại không rõ, nếu công chúa cảm thấy hứng thú, bản vương có thể cho người tra rõ."
Lăng Triệt vỗ ngực cam đoan, nhưng là trong đầu hắn lại nghĩ đến một chuyện khác, hắn mang theo trâm cài đến đây nhưng mà nên lấy lí do gì đưa nàng bây giờ? Lúc nào thì nên đưa nàng? Lại có, nói với nàng như thế nào?
Này, thực có chút đâu đầu, bàn tay bất tri bất giác tiến vào trong ống tay áo sờ soạng thứ gì đó.
Long Vân Thấm lại một lòng một dạ nghĩ đến vấn đề kia không có chú ý hắn, Long Mộ Hi nếu thật sự không thất trinh, một đêm kia có khả năng hai người họ đều thanh tỉnh, hơn nữa hùa cùng nhau diễn một vở kịch. Vậy, tuồng kịch này là có bao nhiêu người tham gia, người biết được chân tướng lại có bao nhiêu người?
Long Hạo Thiên thì sao? Hắn có biết được sự tình?
Vẫn nói đến thủ đoạn này của Văn Nhân Mặc thật khó lường, vậy hắn có mục đích gì đây, chuyện này cùng Long Hách Tường có liên quan sao?
"Văn Nhân Mặc gần đây làm cái gì?" Nàng càng nghĩ càng cảm thấy trong chuyện này hẳn có âm mưu khác, nhưng nhất thời không thể nào nghĩ ra được điểm mấu chốt.
Tâm tình không yên của Lăng Triệt bị một câu hỏi của Long Vân Thấm đánh bay trong nháy mắt, nàng quan tâm Văn Nhân Mặc làm cái gì? Quả nhiên lần này mang tin tức đến là một sai lầm mà, sớm biết vậy hắn đã một mình đi xử lí trước một chút!
"Bản vương không rõ ràng, bản vương cùng mao đầu tiểu tử kia không quen biết."
Ngữ khí có chút thay đổi, thanh âm trầm thấp của nam nhân trước mặt thế nhưng mang chút giận dỗi.
Lăng Triệt cả người có chút khó chịu, ngồi cùng nàng nói chuyện lâu như vậy rồi mà trong đầu nàng chỉ nghĩ về một nam nhân khác, tuy rằng là đang suy nghĩ chính sự!
"Cái kia, lúc trước ta nghĩ ngươi cùng hắn, thực xin lỗi." Nguyên lai lúc trước nàng cho rằng hắn cùng Văn Nhân Mặc là quan hệ không bình thường, tuy rằng lúc đó là vô tình, còn có chút ý nghĩ trẻ con, nhưng đích thực có chút quá đáng.
"Ân?"
"Lúc trước, ta nói ngươi cùng Văn Nhân Mặc, là ta suy nghĩ nhiều." Vừa dứt lời nàng đột nhiên cảm giác gò má bản thân nóng lên, càng nghĩ nàng càng cảm thấy bản thân nên tìm một góc tường mà trốn đi mới đúng, đầu óc nàng có phải bị lừa đá không vậy? Lại có ý tưởng kinh khủng như vậy? Hiện tại nhưng là trốn tránh trách nhiệm, không thể a..
Lăng Triệt im lặng, hắn cúi đầu tựa hồ như mình thực sự bị tổn thương.
Long Vân Thấm gặp tình huống này không biết phải làm sao, nàng sẽ không đụng chạm đến tự trọng của hắn chứ? Hiểu lầm bực này, không tránh được....
"Cái kia..."
"Bồi thường như thế nào?"
Hai người đồng thời nói ra, sắc mặt Long Vân Thấm hơi biến, dư quang nhìn đến nam tử kia mặt cười ngoác đến tận mang tai, nháy mắt làm cho căn phòng của nàng sáng ngời ấm áp.
"Ngạch..." Nàng vì sao phải bồi thường? Bồi thường cái gì a?
Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nam nhân cười như không cười nói: "Công chúa làm danh dự bản vương hao tổn không nhẹ, bản vương đã ngoài hai mươi rồi nha, danh dự rất là trọng yếu. Nếu bị người ta hiểu lầm như vậy, làm sao có nữ tử nguyện ý tiếp cận bản vương đây!"
Cho nên ngươi phải bồi thường tổn thất là chắc chắn rồi, nhỉ!
Long Vân Thấm nhìn Lăng Triệt cười, ánh mắt kia, không cần nói cũng biết.
Nhưng là.....
Việc này có hai người bọn họ biết với nhau, danh dự bị hao tổn lại là từ chỗ nào?
"Ta không có nói cho người thứ ba."
"Nhưng là bản vương trong lòng vẫn sợ người khác hiểu lầm."
"Ngạch.."
"Ngươi lần lượt trốn tránh, thực sự không hiểu hay là giả ngu đây?" Lăng Triệt cả người nghiêm túc, ánh mắt nóng rực nhìn nữ tử trước mặt mình, Long Vân Thấm cảm giác được tim đập nhanh, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Có cái gì đó dường như vỡ ra ở khoảng cách của hai người.
Long Vân Thấm đột nhiên thất thần làm cho Lăng Triệt được một tấc lại muốn tiến lên một thước, sự tình phát phiền lúc trước đột nhiên làm cho mọi sự trở nên thuận lợi a, nàng làm hỏng thanh danh của hắn rồi, không muốn bồi (thường) cũng phải bồi. Hắn không muốn gì nhiều đâu, chỉ cần bồi một nàng là đủ rồi.
"Trên đời này vốn không có mấy người dám nghĩ đến gần bản vương, hiện tại thanh danh bản vương bị ngươi tổn hại như vậy, chỉ sợ đời này hết người dám tiếp cận a." Lăng Triệt thân thể tiến tới, cách nàng ngày càng gần...
Long Vân Thấm cười ngượng hai tiếng, thần kinh dường như hoạt động chậm lại mất một chút, nàng như thế nào không có phát hiện ra hắn đang trợn mắt nói dối đâu, da mặt có thể dày đến trình độ này....
"Nhiếp Chính vương là có ý tứ gì?"
"Thanh danh này dường như không cách nào lấy lại, hơn nữa hiện tại bản vương không có coi trọng thanh danh này lắm." Trâm cài trong tay áo bỗng nhiên đưa lên, hắn đem mái tóc rối loạn tùy ý của nàng nắm trong lòng bàn tay, sau đó lưu loát quấn lên một búi tóc, trâm cài tự nhiên là cài trên búi tóc nàng.
Vừa lòng nhìn đến kiệt tác vừa hoàn thành của chính mình, Lăng Triệt không dấu vết cười tươi: "Thanh danh công chúa liền cùng bản vương tổn hại là được rồi."
Hắn hiện tại cài trâm này lên búi nàng, liền chống mắt lên xem ai lại dám có ý đồi với nàng!
Long Vân Thấm cảm giác cổ mình chợt lạnh, bàn tay không tự giác đưa lên búi óc mình sờ sờ, cảm nhận được là mộc trâm quen thuộc làm cho nàng an lòng, nhưng là có chút dở khóc dở cười.
Nàng không biết là muốn tặng đồ cho người nhưng lại cần lí do thoái thác như vậy a! Thanh danh cùng hắn tổn hại? Kia cũng chỉ có hai người biết!
"Thanh danh bổn cung vốn không tốt đẹp gì, Nhiếp Chính vương nhưng là đã quên?" Hiện tại nàng không có đẩy ra hắn, hắn giúp nàng cài trâm trong lòng nàng đột nhiên tràn ra vui sướng, nàng đã suy nghĩ thật lâu, nàng có thể đối với Long Thanh Dương tín nhiệm, vì sao không thể hướng hắn tín nhiệm một lần đây.
"Nói chung là thanh danh công chúa bị hư kia đều liên quan đến bản vương. Bản vương là đang nhận trách nhiệm của mình thôi." Nàng không có phản đối không phải sao, lần đầu tiên nàng còn sợ hãi đến mức đem trâm của hắn ném đi, lần thứ hai lại cười cười không chịu tiếp nhận, nhưng mà lần này, nàng cứ thế đồng ý rồi!
"Sao ta không thấy có liên quan vậy?" Long Vân Thấm không còn biết nói gì, nếu không phải nhận trâm cài có ý nghĩa đặc thù khác, nàng kì thực muốn dùng ngọc trâm của tam ca cấp nàng hơn, nhưng mà dư luận vẫn là dư luận, không tha qua ai bảo giờ, hiện tại Lăng Triệt thắng!
"Kì thực ta thực thích ngọc trâm của tam ca." Quyết định mở ra nội tâm, nàng đối hắn liền tùy ý hơn nhiều, nàng đã từng như vậy làm cho Long Thanh Dương biến sắc, nàng càng muốn nhìn một chút Lăng Triệt có biến sắc mặt hay không.
Quả nhiên, vừa nghe Long Vân Thấm nói thích trâm cài của Long Thanh Dương, vậy mà nàng đối với đào mộc trâm của hắn không tỏ một chút yêu thích nào, Lăng Triệt hết sức... không thoải mái.
Ai nói chỉ có nữ nhân mới so đo thiệt hơn, nam nhân so với nữ nhân càng thích so đo từng li từng tí a.
"Trâm kia của Long thì có gì tốt, bất quá là dùng dương chi ngọc cùng hồng ngọc điêu khác thành, ngươi nếu như muốn ta có thể làm cho người đi thu thập hàng tá thứ đó. Của hắn sao có thể so với đào mộc trâm chính ta từng đao từng đao tự mình điêu khắc. Tuy rằng thực sự có chút thô ráp, nhưng là ta thực tâm thành tâm mà làm cho ngươi. Hắn chính là ngồi một chỗ sai người đi tìm..." Lăng Triệt càng nói càng kích động, Long Thanh Dương quả thực càng nghĩ càng thấy càng chán ghét, nếu không phải là lúc trước có giao tình, hắn đã trực tiếp liệt hắn (LTD) vào sổ đen rồi.
"Haha..." Long Vân Thấm hết nhịn nổi mà bật cười khanh khách, là cười đến khoái trá vô cùng, giờ khắc này nàng chính thức cảm nhận được một cái đại nam nhân một lần nữa giống như một cái nam hài tự mình xúc động, Lăng Triệt thật giống như nàng trước đây, ngây ngô lại tốt đẹp.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |