Hắn giống như tức giận
← Ch.012 | Ch.014 → |
Long Vân Thấm chưa bao giờ thích khoa trương, nàng đơn giản chỉ tìm một vị trí hẻo lánh ngồi xuống, kêu một ít thức ăn liền chờ ở nơi đó. Lầu một long xà hỗn tạp (Thành phần gì cũng có) khắp nơi đều là tiếng nói chuyện, vô cùng náo nhiệt.
Nàng ngồi đó, vô thức nghe được một số chuyện a, trong đó đặc biệt là vị tướng quân Nam Hoàng quốc Văn Nhân Mặc, hiện thời đang đóng quân ở biên quan.
Càng nghe Long Vân Thấm đối với người này càng nổi lên hứng thú. Đến khi tiểu nhị đem đồ ăn lên nàng liền tùy tiện hỏi một câu: "Này, tướng quân nổi tiếng kia tựa hồ là một đại nhân vật đi, mọi người tại sao đối hắn sùng bái như vậy?"
"Vị công tử này, ngươi chắc là người nơi khác đến đi, ngay cả đại tướng quân của chúng ta đều không biết sao?" Tiểu nhị kinh ngạc nhìn Long Vân Thấm, tướng quân cùng sự tích huy hoàng một thời người này đều không biết?
Long Vân Thấm đâu dám mạnh miệng, nàng chỉ là lắc đầu nói: "Quả thật ta vừa mới đến thành không lâu."
"Vậy cũng khó trách ngươi, người kia thế nhưng là đại tướng quân trẻ tuổi nhất nam Hoàng quốc a, hai mươi tuổi. Đại tướng quân nhập ngũ cũng được tám năm, rối loạn nơi biên cảnh người đều có khả năng làm yên ổn, chúng ta mới có cơ hội sống an bình như hôm nay. Hoàng thượng còn đối hắn phải nể ba phần đi, quả thực lợi hại..." Lợi hại, cái miệng của ngươi mới chính là lợi hại! Nói về thần tượng mình sùng bái, tiểu nhị này quả thực là sợ nàng không biết thần tượng của hắn có bao nhiêu lợi hại a.
"...Ngươi nói xem Đại tướng quân có phải rất lợi hại?"
Long Vân Thấm bật cười, xem ra một bàn đồ ăn này nàng ăn không tiêu a! Nếu nàng còn ngồi tại chỗ này không đi, lỗ tai nàng rất có khả năng bị kéo dài xấu xí!
"Quả thật có chỗ hơn người." Văn Nhân Mặc, bất quá chỉ là một cái tên, nàng chưa từng nghe qua người nào nhắc đến trong cung, nhưng là có thể để trong lòng dân chúng tình cảm như vậy tất nhiên sẽ không phải là cái tiểu nhân vật, xem ra nàng cần chú ý một chút!
Đuổi đi tiểu nhị kia, Long Vân Thấm lúc này mới an ổn dùng cơm, chờ nàng buông xuống đũa cả người đều cảm thấy có thể lực trở lại, bất quá.... Nàng xem một chút mặt trời, giống như đã qua thời gian nàng hẹn gặp mặt Nhiếp Chính vương a.
Trong lòng thầm kêu không tốt, lần đầu tiên đối tác hẹn gặp mặt mà đến trễ, muốn chết! Nàng thay toán tiề liền chạy nhanh ra ngoài.
"Đến trường đua ngựa phía đông."
Xa phu chần chờ một lát đánh giá Long Vân Thấm, bộ dáng muốn nói lại thôi. Trong lòng Long Vân Thấm sốt ruột, gặp xa phu cư nhiên còn không chạy xe lập tức giận tái mặt: "Còn không mau đi."
"Là, là! Nhưng trường đua ngựa phía đông kia là bộ phận thuộc hoàng gia, lão nhân ta chỉ là một dân thường nào dám qua bên đó!"
Long Vân Thấm tìm một vị trí ngồi thích hợp, nhàn nhạt phân phó: "Hiện tại ngươi liền đi cho ta, đến nơi tất trọng thưởng."
.....
Bên trong trường ngựa, Xuân Lan cùng Đông Mai hai người cảm giác cả người run run, Nhiếp Chính vương đại nhân đứng bên cạnh các nàng, một câu cũng không nói, nhưng hàn khí như có như không kia rất là dọa người a. Các nàng thậm chí không dám ngẩng đầu lên, áp lực từ Nhiếp Chính vương làm cho các nàng xém chút muốn quỳ xuống a.
"Vương gia, công chúa điện hạ sáng nay ra ngoài cung liền tự mình đi."
Lăng Triệt đảo mắt ra bãi cỏ mênh mông ở trường ngựa, nơi này trống trải đến ngay cả con chim bay đều thấy được, chính là duy chỉ có bóng dáng của Long Vân Thấm là không có.
"Sáng nay? Vậy là công chúa lạc đường? Vậy vì sao hai cung nữ hầu hạ công chúa lại đang hoàn hảo đứng trước mặt bản vương? Một chút tung tích của chủ nhân cũng không biết?"
Bước chân Lăng Triệt khẽ nhấc đi đến trước mặt Xuân Mai cùng Đông Mai, ánh mắt lạnh như băng lộ ra nguy hiểm: "Ngẩng đầu lên, nói cho bản vương biết, công xhúa hiện ở nơi nào."
Hai người trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha mạng: "Nhiếp Chính vương đại nhân tha mạng, nô tì đáng chết! Công chúa xuất cung liền muốn một mình đi dạo, không muốn nô tì đi theo..."
"Không muốn các ngươi đi theo các ngươi liền vâng lời đi trước, nếu công chúa có gì sơ xuất, các ngươi nghĩ mình sẽ nhận tội gì?"
Trong đầu Lăng Triệt xẹt qua gương mặt xinh đẹp kia, cái tiểu nha đầu kia cư nhiên dám một mình chạy loạn ở hoàng thành? Nàng nhưng là lần đầu tiên xuất cung, cư nhiên không biết phân biệt sâu cạn như vậy!
"Mị, dẫn người đi tìm. Bảo đảm an toàn cho công chúa." Lăng Triệt cau mày, trên mặt như trước bình tĩnh không nhìn ra tức giận. Nhưng ai cĩng đều biết, Nhiếp Chính vương đích thực là tức giận a.
Một đường xe ngựa chạy như bay, nhưng Long Vân Thấm vẫn cảm thấy chậm, nàng quả thật là người không đúng. Lăng Triệt không chút do dự chấp nhận đề nghị liên minh của nàng (mà Lăng ca liên minh như vậy không đòi hỏi được cái gì nhỉ), nàng hiện giờ đến nếu gặp hắn tức giận quả thực không có tư cách gì phản bác a.
"Xa phu, mau nữa lên chút!"
" Tiểu công tử này không thể mau hơn được nữa, đoạn đường này xóc nảy nếu tăng tốc rất dễ lật xe." Xa phu trong lòng sốt ruột không kém, nhìn tiểu công tử này cũng không giống hoàng thân quốc thích chút nào, như thế nào muốn đến trường ngựa phía đông này đây? "
Trong lòng Long Vân Thấm đầy lo lắng, đột nhiên xe ngựa dừng lại, nàng vội vã ló đầu định nhảy xuống xe: "Đến?"
Nhưng cảnh sắc bên ngoài làm cho nàng sửng sốt, còn đang tại lưng chừng núi a. Xa phu vừa lau mồ hôi vừa chân thành xin lỗi: " Xe ngựa của ta đã lọt xuống vũng lầy, không thể nhanh chóng thoát ra, tiểu công tử ngươi xem? "
Long Vân Thấm ngẩng đầu nhìn phương hướng trường đua ngựa, thở dài lắc đầu, để cho nàng chạy bộ đến đó chừng một canh giờ đều là không đủ đâu. Đến nơi có khi trời đều cũng muốn đen!
Suy xét một phen, nàng đem vạt áo dài quấn vào bên hông, cùng xa phu đem bánh xe bị lún xuống kéo ra.
Trời đột nhiên đổ mưa phùn, đúng là mùa hè, nói nắng liền nắng. muốn mua liền mưa, không được bao lâu cả người Long vân Thấm liền dính đầy bùn đất, trên mặt cũng dính không ít, này cũng không đáng nói. Đáng nói chính là sau khi nàng thật vất vả đem bánh xe kia kéo ra, trời bắt đầu hạ mưa lớn. Long Vân Thấm nháy mắt ướt nửa người, mí mắt cũng nồng đậm một tầng nước, cả người nặng chịch đến phát ngốc.
Nàng thật sự là quá thất sách, vì sao cố tình chọn ngày hôm nay xuất cung, nàng rõ ràng rất coi trọng lần gặp mặt này, nhưng hiện tại mọi chuyện lại thành như thế này. Nếu có đến được trường đua ngựa, nhưng bộ dáng nàng như vậy.....
Xa phu thúc giục vài lần đều không thấy Long vân Thấm đáp lời, đành phải ngồi ở trước cửa xe chờ. Hắn đang nghĩ tiểu công tử này thật kì quái, cư nhiên tại trời mưa như vậy ngồi ngốc!
Mị mang theo một đội nhân mã đi qua, liền nhìn Long vân Thấm cả người giống như từ trong vũng bùn lao ra, chật vật không thể tả, không khỏi tối sầm khuôn mặt: " Lấy ô lại đây."
" Điện hạ, vương gia đang chờ ngài." Mị nhanh chóng tiến lại gần đem ô giao cho nàng, cung kính nói. Long Vân Thấm nghe vậy bừng tỉnh kinh ngạc nhìn Mị, nàng khôi phục trấn định nói: " Ngươi cấp xa phu kia ít bạc cho hắn trở về. Bản cung lập tức đi gặp Nhiếp Chính vương."
Mị gật đầu, sai người mang Long Vân Thấm lên ngựa phi đi thật nhanh. Chờ cho Long Vân Thấm tới được nơi, mưa cũng đã tạnh.
" Tham kiến công chúa điện hạ."
Nhìn được bóng dáng Long Vân Thấm, tất cả mọi người đều chạy đến nghênh đón, trong nội tâm lại tò mò không thôi, bộ dáng nghèo túng lôi thôi của công chúa này là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng đấy cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng, hiện tại Nhiếp Chính vương bên trong hàn khí bức người a.
Long Vân Thấm theo đường nhỏ chạy vào biệt viện, ngay cả tâm tư thay y phục cũng không có, trực tiếp chạy về phía trước. Nàng có một loại dự cảm, Lăng Triệt, hắn là đang tức giận a.
Hu hu!
← Ch. 012 | Ch. 014 → |