← Ch.70 | Ch.72 → |
"Diễm, sao vậy?" Hàn Vũ phát hiện Diễm khác thường, chắc không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Đúng rồi, còn có năm ngày là đến cuối tháng, đó là ngày Diễm biến thân, nhưng tháng trước lúc thay đổi cũng không có khó chịu bao nhiêu.
Hôm nay Diễm là sao đây?
Chẳng lẽ vì vấn đề Nam Dương Huyễn hỏi thăm?
"Ca ca, sư phụ của chúng ta, ông cũng không muốn bị người khác biết, cái này..." Hàn Vũ thay Quân Tà Diễm trả lời vấn đề, hiển nhiên, Quân Tà Diễm không nghĩ sẽ trả lời. [pedieu. dđlqđ]
"Sư phụ của các ngươi? Ngươi và Diễm công tử là sư huynh muội?" Nam Dương Huyễn tò mò, nếu Hàn Vũ và Quân Tà Diễm là sư huynh muội, vì sao nàng một chút chỉ số võ công cũng không có, mà Quân Tà Diễm lại cao cường như vậy?
"Đúng, có thể nói như thế..."
"Nếu sư phụ của các ngươi không muốn bị người biết, vậy ta cũng không gây khó xử nữa, Vũ nhi, làm ca ca, ta sẽ tặng một món lễ lớn cho ngươi! Đến lúc đó không được từ chối! hội nghị Tứ Quốc lập tức sẽ bắt đầu, ta về đại điện trước, ngươi cũng nhanh trở về. Diễm công tử, cáo từ."
Nói xong, Nam Dương Huyền rời khỏi núi giả, trở lại trong đại điện.
"Diễm, có phải việc chàng biến thân và việc luyện công pháp có liên quan hay không?" Hàn Vũ nói ra suy đoán của nàng.
"Đúng vậy"
Thì ra, thật sự có quan hệ.
"Lão bà, công pháp của ta, cũng không phải tà đạo, chỉ cần khống chế được nó, như vậy thì sẽ có một sự giúp đỡ lớn..." Quân Tà Diễm nhìn Hàn Vũ giải thích, không muốn Hàn Vũ quá mức lo lắng cho hắn, cũng không muốn Hàn Vũ ghét hắn.
"Vậy nếu khống chế không tốt thì sao? Khống chế không được, có phải chính là nó khống chế lại chàng hay không? Tại sao sư phụ có thể để chàng luyện công pháp như vậy?"
"Ta không có lựa chọn khác... Lão bà" Quân Tà Diễm tháo mặt nạ xuống, tựa vào trên núi giả.
Mỗi lần nhìn gương mặt hắn, Hàn Vũ luôn khiếp sợ, một nam tử lớn lên đẹp như vậy, chẳng lẽ do Thượng Đế tự mình chế tạo sao? [pedieu. dđlqđ]
Cổ áo trong màu bạc khẽ rộng mỡ, lộ ra làn da màu lúa mì.
Tròng mắt thâm thúy có hồn, lúc này còn mang theo nhàn nhạt thương cảm.
Con ngươi đen nhánh giống mã não, sống mũi cao thẳng, đôi môi hấp dẫn, tóc màu bạc như ngọc nhàn nhạt sáng bóng, nơi cổ da thịt tinh tế xinh đẹp, da thịt của hắn đẹp như hoa anh nở rộ, nhất là tất cả những thứ trên đều hiện hữu cùng một chỗ, giống như được Thượng Đế khéo léo tạo thành, là một tác phẩm tuyệt vời.
Một vương tử ưu thương đứng trước mặt của Hàn Vũ, hiện tại hắn cần được an ủi và quan tâm.
"Diễm, nói cho ta biết, không cần giấu giếm ta" Hàn Vũ tựa vào ngực Quân Tà Diễm, ngẩng đầu nhìn Diễm, xuyên thấu qua cằm nhìn gương mặt hắn, trong lòng đầy đau xót.
"Chờ chúng ta thành thân rồi, ta liền nói cho nàng biết có được hay không?" Quân Tà Diễm nắm tay Hàn Vũ, lần đầu tiên cự tuyệt lời của nàng.
Quân Tà Diễm không muốn Hàn Vũ bị cuốn vào rắc rối, nơi đó hiểm ác, không phải mình có thể đoán trước. Hắn không thể để cho Hàn Vũ gặp nguy hiểm.
"Được" Hàn Vũ cũng không cưỡng cầu, Quân Tà Diễm đồng ý nói cho nàng biết nhất định sẽ nói cho nàng biết, nàng có thể đợi, đợi đến khi hắn cam tâm ở trước nàng mở rộng lòng hắn.
Trong đại điện quốc chủ Tứ Quốc cũng đã đến, cảnh tượng tráng lệ không thua gì đêm sinh nhật Hàn hoàng hậu.
Hôm nay Hàn hoàng hậu không có tham gia, nàng còn đang bế quan ở bên trong, chưa đột phá thiên thê, bây giờ chưa ra được.
Lần sau gặp lại Hàn hoàng hậu, đoán chừng đạt được võ công bậc Thiên thê rồi.
Hoàng thượng Đông Lâm quốc Quân Phong Hiếu đứng ở ngôi vị hoàng đế, khí phách ở trên cao, nhìn xuống mọi người, không hổ là vua một nươc, có kiên quyết và cường thế.
"Trẫm, tuyên bố, hội nghị Tứ Quốc, chính thức bắt đầu" Quân Phong Hiếu tản ra công lực, truyền lời đến tai của mỗi người. Sau khi Quân Phong Hiếu tuyên bố, chỉ thấy quốc chủ tam quốc từ chỗ ngồi của mình đứng lên, đi lên hoàng đài, đứng cùng chỗ với Quân Phong Hiếu.
Hàn Vũ không rõ, hoàng đài của một nước, những người nước khác có thể đi lên hay sao? Hay vì hôm nay tương đối đặc biệt?
"Cái này là nghi thức tất yếu của hội nghị Tứ Quốc " không biết từ lúc nào Hàn Thạc đi tới bên người Hàn Vũ, nhìn ra nghi ngờ của nàng, chủ động giải thích.
"Thì ra là vậy, vậy kế tiếp là gì?" Hàn Vũ hỏi thăm Hàn Thạc nghi thức kế tiếp là gì.
"Tỷ xem sẽ biết" xem ra Hàn Thạc cũng không phải thật tốt bụng.
Hàn Vũ liếc Hàn Thạc một cái, bỗng nhiên rõ ràng, xem ra so với hắn mình còn kích động hơn.
Khuôn mặt Hàn Thạc hưng phấn không hề che dấu, cặp mắt tản ra từng luồng ánh sao, thật ra hắn cũng muốn được đứng trên đó. [pedieu. dđlqđ]
Tứ Quốc quốc chủ cùng đứng ở trên hoàng đài, Hàn Vũ nhìn thẳng bọn họ, vì hiện tại, không phải quỳ lạy, mà là tham gia hội nghị.
Có mấy cung nữ kéo một tấm lụa màu ra trước mặt bốn vị quốc chủ, lúc này muốn làm cái gì?
Hàn Vũ ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là cắt băng?
Trong lúc đó, bốn vị cung nữ đưa cho bốn vị quốc chủ bốn thanh kiếm, cùng lúc chém về tấm lụa màu thật dài kia.
Xem ra, cái này không phải cắt băng mà là chém lụa màu.
"Đệ đệ, đây là ý gì?" Bọn họ không phải đơn thuần chỉ là chặt đứt tấm vải đỏ chứ?
"Đây là chặt đứt quan hệ Tứ Quốc, chém miếng vải này, chấm dứt quan hệ, chém miếng vải này, chiến quyền quay lại vị trí ban đầu. Bởi vì lần trước chiến quyền thuộc về Nam Dương quốc, bốn vị quốc chủ chặt đứt tấm vải đỏ, như vậy bây giờ chiến quyền đã không hề thuộc về Nam Dương quốc. Đoạt chiến quyền chính thức bắt đầu."
Chặt đứt tấm vải đỏ bốn vị quốc chủ, trong nháy mắt đánh gãy kiếm.
Ngay sau đó Nam Dương Huyễn lấy ra một thẻ bài, thẻ bài hình vuông, Hàn Vũ thấy thật là xấu hổ, là ai thiết kế tấm thẻ bài này vậy? Hình dạng thật là...quê mùa.
"Đây là quyền lệnh, phía trước khắc chữ Chiến, mặt sau khắc chữ Quyền, tấm thẻ bài này là lúc Đông Lâm quốc chưa gia nhập, ba nước còn lại cùng thiết kế. Khi đó, Đông Lâm quốc chưa có tư cách tranh đoạt chiến quyền. Quốc gia nào lấy được tấm thẻ bài này, ý nghĩa có thể chiến đấu, có sức mạnh, lấy được quyền lợi, tất cả đều dựa vào thực lực."
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm khối quyền lệnh kia, trong tròng mắt chứa đầy tham vọng. Đúng là một sự hấp dẫn.
Nam Dương Huyễn ở trên hoàng đài giao quyền lệnh cho Quân Phong Hiếu nói "Quyền lệnh đã giao, hội nghị tỷ thí có quyền lệnh có chiến quyền. Quyền lệnh mất, Đông Lâm quốc phải rút lui khỏi tỷ thí chiến quyền."
"Trẫm bảo quản quyền lệnh, quyền lệnh mất đi, Đông Lâm quốc rút lui khỏi tỷ thí chiến quyền" đây là nghi thức bắt buộc, cũng là một loại cam kết trước người Tứ Quốc, cam kết mình có thực lực bảo quản tốt quyền lệnh, nếu ngay cả một quyền lệnh cũng bảo quản không được, đâu có tư cách lấy được chiến quyền.
"Xem ra, bây giờ quyền lệnh là củ khoai lang phỏng tay. Đệ đệ, ngươi nghĩ hoàng thượng có năng lực bảo quản tốt quyền lệnh hay không?" Thực lực của hoàng thượng nàng không biết nhưng Bắc Trấn Thiên tuyệt đối có năng lực tranh đoạt, dĩ nhiên việc tranh đoạt không quag minh chính đại này hắn sẽ thực hiện vào đêm khuya, khả năng này rất cao.
Nghi thức thật đơn giản, Hàn Vũ còn tưởng phải đợi thật lâu, giống như người lãnh đạo lên phát biểu vài câu cảm nghĩ, nói vài câu quan tâm.
Xem ra, Hàn Vũ suy nghĩ quá nhiều rồi.
Đây là cuộc đấu sinh tử giữa Tứ quốc, đâu thể nhiều việc nhảm nhí như vậy, nếu có thì phải đem thực lực ra nói chuyện
← Ch. 70 | Ch. 72 → |