Là đực hay cái?
← Ch.028 | Ch.030 → |
Trong trận săn bắn, từng con ngựa chạy vào, lúc này, khái niệm thân phận đã mờ nhạt, người trẻ tuổi chiếm đa số, các đại nhân lớn tuổi thì cưỡi ngựa đi dạo xung quanh. Mộ Phi Chỉ đứng trước doanh trướng, liếc mắt một cái là thấy ngay Quý Tồn toàn thân màu lam đang cưỡi ngựa trong đám người. Quý Tồn tóc búi sau đầu giống nam nhi, ngồi trên lưng ngựa, quả thật là có chút uy phong lẫm liệt. Không biết là ai trong đám người hô một tiếng, rất nhiều công tử tiểu thư trẻ tuổi cùng cưỡi ngựa lao ra ngoài, trong Thẩm Hành Vu mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Hoài Nam thật cởi mở, nữ nhân cũng có thể phi ngựa trong khu vực săn bắn, điều này đúng là tốt hơn nhiều so với Hoài Bắc.
"Đi." Bên tai truyền đến giọng nói thân mật của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Hành Vu hoàn hồn, ngẩng đầu, thấy Mộ Phi Chỉ ngồi trên con tuấn mã màu đen, giày trắng dẫm lên giá đỡ chân, hắn cúi người vươn tay về phía Thẩm Hành Vu, tóc dài màu đen vì thế mà rơi xuống vạt áo.
Thẩm Hành Vu sững sờ trong nháy mắt, sau khi phục hồi tinh thần thì trong lòng lại ảo não: Vì sao lần nào cũng bị nam nhân này mê hoặc? Nàng vươn tay, bàn tay lập tức được Mộ Phi Chỉ nắm, một lực mạnh kéo nàng vào lòng hắn.
Nói thật, cảm giác ngồi trên lưng ngực đúng là khác so với đứng trên mặt đất, hai người chung một ngựa, không mang tùy tùng, Thẩm Hành Vu được Mộ Phi Chỉ ôm vào ngực, cảm giác này thật sự rất tốt.
"Không phải chàng muốn đi săn à? Sao lại nhàn nhã vậy?" Đôi khi Thẩm Hành Vu không nhìn thấu trong đầu Mộ Phi Chỉ suy nghĩ cái gì, những người trẻ tuổi không phải đều hào hứng ra ngoài săn thú sao?
"Chúng ta đi chơi, chuyện săn thú Hắc Ưng sẽ phái người đi làm!" Mộ Phi Chỉ nhẹ nhàng nói.
"Chàng muốn ăn gian?" Thẩm Hành Vu mở to hai mắt nhìn, nam nhân này muốn làm gì? Mình thì đi dạo sau đó đem con mồi thuộc hạ săn được đến góp sao?
"Cái này sao gọi là ăn gian được, chỉ là vật có chỗ dùng mà thôi. Đi nào, ta đưa nàng đi dạo." Nói xong, vung roi lên, con ngựa bắt đầu chạy băng băng, chạy về hướng núi rừng xa xôi.
Khi vào trong rừng, tốc độ của ngựa chậm lại, hai người ngồi trên ngựa, từ từ nhìn cảnh tượng xung quanh, rừng phong màu đỏ dần dần hiện ra trước mắt. Thẩm Hành Vu thốt lên một tiếng, sao lại có cảnh sắc mỹ lệ như vậy? Thời tiết đã vào cuối thu, rất nhiều lá cây đã rụng, bây giờ hai người đang ở nơi giao của hai cánh rừng, phía trước là rừng phong rực đỏ, phía sau là rừng cây ánh vàng, thiên nhiên rộng lớn như vậy làm người ta thấy ngạc nhiên.
"Đẹp không?" Mộ Phi Chỉ cúi đầu nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nữ nhân trong lòng.
"Thật là đẹp mắt." Thẩm Hành Vu không nhịn được thán phục.
"Còn điều đẹp hơn." Hai tay Mộ Phi Chỉ ôm eo Thẩm Hành Vu, sau đó ôm nàng bay lên ngọn cây: "Đứng ở đây sẽ càng đẹp hơn."
"Chẳng lẽ trước kia mỗi lần săn bắn, chàng đều để Hắc Ưng đi săn, sau đó chạy tới chỗ này dạo chơi?" Thẩm Hành Vu hầu như có thể tưởng tượng ra bộ dạng lười biếng của Mộ Phi Chỉ
"Ta chưa bao giờ dùng thủ đoạn nhỏ này để hấp dẫn nữ nhân." Mộ Phi Chỉ thản nhiên giải thích: "Nên của ta cuối cùng vẫn là của ta."
Đứng trên cao một lúc, Mộ Phi Chỉ sợ Thẩm Hành Vu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lại ôm nàng vào trong ngực, bay xuống. Buộc ngựa ở gốc cây, hai người tay trong tay đi vào sâu trong rừng.
Có lẽ qua nửa canh giờ, Thẩm Hành Vu cảm thấy hơi mệt, Mộ Phi Chỉ đỡ nàng ngồi xuống, còn chưa ngồi ấm mông, Thẩm Hành Vu liền nghe thấy tiếng khóc ở đằng sau truyền tới, nàng và Mộ Phi Chỉ nhìn thoáng qua, hai người liền đi tìm tiếng khóc kia.
Đi đến một bụi cỏ đang rung rung, hai người dừng bước, cách đó không xa có một con vật trắng như tuyết, cái đầu mập mạp màu trắng, nhìn không giống hồ ly mà lại giống con chó, nhưng trên người con vật kỳ lạ này dính đầy máu. Nghe thấy có tiếng lại gần, nó hơi hơi mở mắt ra, mới vừa mở to mắt, Thẩm Hành Vu thầm nghĩ không ổn, nhìn sự rã rời trong mắt nó có thể thấy được, tuổi thọ nó có vẻ đã cao, trên thân không có mũi tên, chỉ sợ cũng không phải người đi săn làm hại, nhưng toàn thân đầy máu kia có chút ghê người.
"Hu hu." Tiếng nó phát ra càng lúc càng lớn, Thẩm Hành Vu bước nhẹ nhàng tới bên cạnh nó rồi ngồi xổm xuống, xé một miếng vải trên người lau máu cho nó. Con vật hơi giật giật móng vuốt, lúc này Thẩm Hành Vu mới thấy trong ngực nó còn có một con nhỏ lông lá xù xì, cũng có một cái bàn tay lớn như vậy.
Thẩm Hành Vu muốn tìm miệng vết thương của nó, hình như nó đã bị trúng độc, móng vuốt ở ngón út đã biến thành màu đen, mà còn dính bùn đặt, có lẽ là vì tiểu bảo bảo trong lòng mà lặn lội đường xa chạy tới đây.
Cuối cùng Thẩm Hành Vu cũng tìm thấy miệng vết thương trên người con vật, ở phần da phía dưới bụng, là một phi tiêu hình ngôi sao năm cánh kỳ lạ, Thẩm Hành Vu dùng vải bọc phi tiêu, vừa cất vào người liền nghe thấy Mộ Phi Chỉ nói bên tai: "Nó không xong rồi."
Thẩm Hành Vu hoảng sợ, quay đầu nhìn, ánh mắt kia đang nhìn thẳng vào nàng, vẫn còn rơm rớm nước mắt, nó vẫn nức nở, sau đó dùng đầu đỡ con vật nhỏ trong lòng rồi lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Hành Vu.
"Ngươi muốn ta chăm sóc nó sao?" Thẩm Hành Vu nhẹ giọng hỏi.
"Hu hu..." Nó rên vài tiếng rồi đôi mắt chậm rãi khép lại, khóe mắt còn đọng nước mắt trong suốt.
"Thật là có linh tính." Thẩm Hành Vu dùng vải bọc lấy con vật nhỏ lông lá xù xì rồi bế lên."
"Mộ Phi Chỉ, chúng ta trở về đi, đứa nhóc này cần rửa sạch." Thẩm Hành Vu thân thiết ôm vật nhỏ còn chưa mở mắt vào ngực.
"Chờ một chút." Đột nhiên Mộ Phi Chỉ ngăn Thẩm Hành Vu
Thẩm Hành Vu nhìn sắc mặt nghiêm túc của hắn, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Nó là đực hay cái?" Mộ Phi Chỉ nghiêm mặt hỏi.
".... ."
← Ch. 028 | Ch. 030 → |